Thiên Mệnh Hoàng Nữ - Chương 8
29.
Bầu trời thật sự đã thay đổi. Hoàng đế trấn định trước, vỗ bàn, giận không kìm được: “Lời này của ngươi là có ý gì? Ta đã ban hôn cho Thái tử và Chu Lệnh Kiều, có thể có gì sai?”
“Tóm lại là sai rồi, hôn sự này vừa thành, điều mà Hoàng thượng cầu lập tức sai rồi! Nếu vấn đề không ở trên người Thái tử, vậy thì là, đó chính là…”
Mọi người chuyển ánh mắt lên người Chu Lệnh Kiều. Nếu vấn đề không ở trên người Thái tử, vậy thì ở trên người nàng ta.
“Chu Lệnh Kiều, cũng không phải là Thiên Mệnh Hoàng Nữ mà Chu gia sinh ra, mà là có người khác!”
“Nhưng Chu gia còn có nữ nhi khác sao?”
“Có, có…”
Tiếng sấm cuồn cuộn đánh úp lại. Trong phút chốc bữa tiệc rơi vào yên tĩnh như chet. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng chuyển ánh mắt lên người ta.
Ta mặc cung trang màu đỏ sậm, lạnh nhạt nâng chén rót đầy rượu trái cây, thản nhiên cười. Hoàng đế lập tức khóa chặt ánh mắt lên người ta: “Ngươi là người ở đâu?”
Hoàng hậu sắc mặt trắng bệch. Nhưng vẫn cố gắng ổn định giọng nói, nói: “Nàng là thứ nữ Chu gia.”
Mọi người xôn xao.
“Thứ nữ? Thứ nữ cũng xứng làm Thái tử phi sao?”
“Có phải Khâm Thiên Giám tính sai rồi không?”
“Chu gia ngoại trừ nàng còn có nữ nhi khác sao?”
“Không có.”
“Đã không có, không phải Chu Lệnh Kiều, thì đó chính là nàng, xuất thân ti tiện thì như thế nào, thiên mệnh nhận nàng là được.”
Phụ thân ta nghe mọi người ngày càng lớn tiếng thảo luận.
Ông ta đột nhiên quỳ mạnh xuống, không để ý Bạch phu nhân cùng Chu Lệnh Kiều sắc mặt tuyệt vọng trắng bệch như tờ, lớn tiếng nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu, Chu Tuyết Phù không tính là thứ nữ, không tính!”
30.
Mọi thứ bắt đầu trở nên thú vị rồi. Mọi người trong bữa tiệc lộ vẻ giật mình.
Chỉ có Trưởng công chúa, hứng thú nhìn ta. Hoàng đế hỏi: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
Hoàng hậu cũng bất mãn nói: “Chẳng lẽ lúc trước là khi quân?”
Lúc ấy Chu Lệnh Kiều được sinh ra, nàng ta đã tự mình tặng vòng ngọc. Ồn ào huyên náo, gây ra động tĩnh thật lớn. Nếu Chu Lệnh Kiều không phải, vậy chẳng phải là đùa giỡn nàng sao?
Nhưng phụ thân ta đâu còn để ý đến thể diện của Hoàng hậu. Ông ta chỉ biết Chu Lệnh Kiều không phải hoàng nữ, có thể ta mới đúng.
Ông ta chỉ biết mình không thể mất đi vinh hoa phú quý hiện giờ. Vậy chỉ có thể hy sinh Bạch phu nhân cùng Chu Lệnh Kiều.
Bạch phu nhân như nghĩ đến điều gì, sắc mặt dữ tợn nhào tới: “Lão gia, ngài nói bừa cái gì vậy?”
Chu Lệnh Kiều cũng sắc bén nói: “Phụ thân, con mới là đích nữ, Thiên Mệnh Hoàng Nữ chính là con!”
Ba người chó c//ắn chó, cuối cùng phụ thân ta thắng, vừa lăn vừa bò xuống dưới ghế.
“Lúc trước mẫu thân của Chu Lệnh Kiều và mẫu thân của Chu Tuyết Phù đồng thời vào phủ, Bạch di nương mang thai sớm một chút, ta mới nhận định Chu Lệnh Kiều là thiên mệnh hoàng nữ, vì vậy nâng Bạch di nương lên làm Bạch phu nhân. Nhưng nếu ta biết Tuyết Phù sinh ra vào ba năm sau mới là hoàng nữ, thì vị trí đích nữ này chắc chắn không tới phiên Chu Lệnh Kiều ngồi!”
Mọi người hiểu ra, nhất thời lộ ra vẻ khinh bỉ. Mà theo lời phụ thân ta, chuyện mười mấy năm trước kia lại bị nói ra.
Lần này, ông ta không dám giấu diếm nữa. Hoàng đế trầm tư hồi lâu.
Trong từng tiếng cầu xin tha thứ và gào khóc của Chu Lệnh Kiều và Bạch phu nhân, cuối cùng gọi thị vệ tới, kéo hai người vào đại lao.
Phụ thân ta sống sót sau tai nạn, tha thiết chạy về phía ta: “A Phù, con gái của ta, phụ thân biết sai rồi, sau này ta nhất định sẽ bồi thường cho con thật tốt!”
Hoàng đế ngồi trên ghế bố thí nhìn về phía ta: “Nếu chân tướng đã rõ ràng, vậy trẫm sẽ ban hôn cho ngươi và Dục nhi.”
“A.” Trưởng công chúa khinh thường cười cười: “Hoàng đế, A Phù là người của bổn cung, ngươi có từng hỏi qua ý kiến của bổn cung chưa?”
31.
Ánh mắt hai người giao nhau trên bàn tiệc. Trong gió tanh mưa máu, Trưởng công chúa ngoắc ngoắc ngón tay với ta: “A Phù, lại đây.”
Ta đứng dậy đi tới bên cạnh Trưởng công chúa. Trưởng công chúa mặc một bộ cung trang phức tạp, khoác tay ta đứng lên, ánh mắt nhìn một vòng ở trên mặt tất cả tân khách.
Người tham dự yến tiệc hôm nay, đều là quan viên tam phẩm trở lên trong triều. Trưởng công chúa vẫy vẫy tay với bọn họ: “Các ngươi có ai nguyện ý đứng bên cạnh bổn cung không?”
Sau một khắc, Lục bộ thị lang đứng dậy, đi về phía Trưởng công chúa. Ngay sau đó, là Ngự Sử đại phu, Quốc Tử Tế Tửu, Thái Thường tự khanh……
Trưởng công chúa cười tủm tỉm: “Hai mươi năm trước, nếu không phải bổn cung nhường chỗ, thiên hạ này đã sớm là của bổn cung. Hôm nay đã hai mươi năm trôi qua, Hoàng đế không hề có thành tựu gì, quốc tướng bất quốc, bổn cung vì bách tính vì xã tắc, trọng chấn quốc gia thì có cái gì sai?”
Sắc mặt Hoàng đế trắng bệch: “Hoàng tỷ, ngươi có biết ngươi sẽ bị hậu nhân chỉ trích như thế nào không?”
“Đạo lý đều là do người soạn ra, ta mạnh hơn ngươi, ta chính là đạo lý.”
“Cấm vệ quân của trẫm đâu, hắc giáp vệ của trẫm đâu? Người đâu!” Hoàng đế hoảng sợ hét lên.
Trưởng công chúa vuốt ve tóc ta: “Ngươi nuôi đám vô dụng kia, còn không thông minh bằng A Phù của ta, nàng chẳng qua chỉ bịa ra vài câu nói dối, đã xoay vòng được đám người kia.”
Trước khi yến tiệc bắt đầu, ta đã lấy danh nghĩa của Hoàng đế, lệnh cho bọn họ đến sơn trang ngoài thành lấy rượu.
Cũng trách Hoàng đế ngu dốt vô đạo. Nếu không những chuyện vô lý như vậy, có ai tin chứ?
Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi bệt xuống đất. Trưởng công chúa sai Đức công công bưng tới hai chén rượu đ//ộc.
Hoàng đế gắt gao nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu vàng đục kia. Trong bữa tiệc vẫn có đại thần không phục, khàn cả giọng công kích Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa mắt cũng không chớp, vung đ//ao ch//ém đầu Thẩm đại nhân, răn đe.
32.
Đêm nay lộn xộn quá. Sau khi tất cả ồn ào lắng xuống, đã là nửa đêm sau.
Trên đất đều là m//áu tươi. Ta bình tĩnh đỡ Trưởng công chúa, ngồi lên vị trí chí cao vô thượng kia.
Tiếp theo, nhìn về phía dưới có một người duy nhất đang quỳ. Chỉ mới một năm trôi qua, Cơ Dục đã chet lặng quỳ gối trước mặt ta.
Còn ta, cằm hơi nâng, cao cao tại thượng: “Thái tử, ngài thì sao?”
Cơ Dục giật mình nhìn ta. Đúng lúc này, Khương Niên Hỉ không biết từ góc nào nhào tới, che Cơ Dục ở trong ngực.
Sắc mặt trắng bệch của nàng không thấy chút hoảng sợ nào, chỉ nói: “Trưởng công chúa điện hạ, cầu ngài cứu A Dục một m//ạng, ta nguyện thành hôn cùng hắn, sau khi kết hôn sẽ mang hắn đến biên giới tìm phụ thân ta, không bao giờ trở về kinh nữa!”
Trưởng công chúa không nói gì, nhìn về phía ta: “A Phù, ngươi cảm thấy thế nào?”
Ta trầm mặc nhìn Khương Niên Hỉ: “Ngươi cần gì phải như vậy.”
Nếu nàng ở lại kinh thành, vinh hoa phú quý hưởng không hết, cần gì vì nam nhân mà từ bỏ cuộc sống của mình.
Ta không hiểu nàng ấy.
Khương Niên Hỉ bình tĩnh nhìn ta: “A Phù, ta và ngươi đã quen biết nhau một năm, chuyện gì cũng không giấu nhau, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta ở Thượng Kinh, ta tin tưởng ngươi cũng nghĩ như vậy. Ta chưa bao giờ cầu xin ngươi, nhưng ta chỉ cầu xin ngươi lần này, ngày sau nếu ngươi cần dùng đến ta, ta nhất định xông pha khói lửa!”
Ta thở dài: “Ngươi liều lĩnh như vậy, có biết ngày sau nếu hắn phản bội ngươi, ngươi sẽ vạn kiếp bất phục như thế nào không?”
Cơ Dục ôm chặt lấy Khương Niên Hỉ. Khương Niên Hỉ nhìn lại hắn: “Ta tin hắn.”
“Chỉ mong ngươi không hối hận.”
Hai người suốt đêm rời khỏi kinh thành. Không lâu sau, Trần Tái trở lại.
Hắn cả người đẫm m//áu, ánh mắt âm u, chỉ nói: “Công chúa, tất cả những người kêu gào không phục tùng người, đều xử trí hết rồi.”
Trong phòng yên tĩnh giây lát, nàng nhắm mắt lại hỏi chúng ta: “Nước cờ này, bổn cung đi sai rồi sao?”
“…”
Ai cũng không lên tiếng. Thị phi đúng sai, chính mình rõ ràng là được rồi. Nàng có thể ngồi vào vị trí này, thì cần để ý gì đến chuyện người khác phán xét?
33.
Ban đêm âm u, lạnh lẽo.
Khi ta bước ra, Trần Tái xin một cái áo choàng, khoác lên người ta.
Hắn liếc mắt nhìn ta, vẫn là cà lơ phất phơ cười, hỏi: “Ngươi đã nghĩ kỹ muốn Công chúa thưởng cái gì chưa? Vinh hoa phú quý hay là vàng bạc tài bảo, hay là…”
Hắn nói xong ghé sát vào ta, khuôn mặt tuấn mỹ hiện rõ dưới ánh sáng của mặt trăng. Ta nhíu mày hỏi: “Cái gì?”
Yết hầu Trần Tái lăn lộn: “Hay là ta.”
Ta liếc mắt, đẩy hắn ra: “Biến thái.”
Trần Tái đuổi theo bên cạnh ta, lầm bầm nói: “Ta nói thật, Chu Tuyết Phù, qua năm sau ngươi mười bốn tuổi, cũng nên đến lúc bàn chuyện kết hôn luận gả rồi, ngươi lại không quen biết nam nhân nào khác, hai ta lấy nhau là được rồi.”
“Ai nói với ngươi nữ tử nhất định phải lập gia thất?”
Ta bước đi rất nhanh, đích thực là có chút mệt mỏi, giọng điệu uể oải: “Trưởng công chúa điện hạ không phải cũng chưa thành hôn sao? Ta khát vọng được trở thành một nữ tử như ngài ấy, kiến công lập nghiệp, làm chuyện lớn, chứ không phải bị vây khốn trong chuyện ái tình.”
Trần Tái chậc một tiếng, nhìn ta như nhìn trẻ con phản nghịch: “Trưởng công chúa mặc dù chưa thành hôn, nhưng người cũng có nam sủng bên cạnh để giải sầu, còn ngươi cái gì cũng không cần, ngày sau sẽ thành thiếu phụ luống tuổi có chồng.”
Ta cười lạnh một tiếng: “Vậy ta cũng tìm nam sủng.”
Trần Tái: “… Ý nghĩ này của ngươi rất nguy hiểm.”
Chúng ta cãi nhau, lúc đi ra hành cung, lại nhìn thấy một bóng dáng thụ ngọc chi lan đứng ở điện chính. Hắn mặc y phục trắng như tuyết, như muốn hòa làm một thể cùng tuyết lớn.
Là Thẩm Tòng Nghi. Nửa canh giờ trước, phụ thân của hắn vừa bị Trưởng công chúa ch//ém đầu.
Thẩm gia là gia tộc kiên định đứng về phía Hoàng đế, phụ thân hắn đã chet, Trưởng công chúa còn chưa nghĩ ra nên xử lý hắn như thế nào.
Trăng sáng sao thưa, tư thế đứng của hắn thanh nhã, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Ta suy tư một lát, xách váy đi về phía hắn: “Trầm công tử, Công chúa đã nghỉ ngơi, ngươi có chuyện gì thì ngày mai lại đến đi.”
Đương nhiên, Công chúa không nhất thiết phải gặp hắn.
Ánh mắt Thẩm Tòng Nghi mơ hồ, một lát sau, cứng ngắc quay đầu, giọng điệu chet lặng: “Không cần, ta ở đây chờ.”
Trần Tái liếc hắn: “Ngươi chờ cũng vô dụng, phụ thân ngươi phạm vào kiêng kị, tru di cửu tộc là điều không thoát, ngươi còn không bằng thừa dịp Công chúa chưa định ra ngày xét nhà ch//ém đầu, vui chơi giải trí, hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng này đi.”