Thiên Mệnh Hoàng Nữ - Chương 7
25.
Công chúa dựa vào giường, thần sắc mệt mỏi, nhìn thấy ta liền vẫy vẫy tay: “Túi thơm của ngươi không tệ, bổn cung muốn biết kỹ năng xoa bóp của ngươi.”
Ta rũ mắt đáp ứng, sau khi rửa tay bắt đầu xoa bóp cho Trưởng công chúa. Nửa canh giờ sau, Trưởng công chúa đã ngủ say.
Đức công công dẫn ta rời khỏi phủ Công chúa. Chạng vạng tối, hắn lại tới, còn mang theo ngọc bài thông hành của phủ Công chúa.
Đức công công mỉm cười nói với ta: “Công chúa khen ngươi xoa bóp vô cùng tốt, nàng đã lâu không ngủ ngon giấc, lệnh cho ngươi mỗi ngày chạng vạng tối, đến phủ Công chúa xoa bóp.”
Ta không kiêu ngạo không siểm nịnh tiếp nhận ngọc bài: “Thần nữ vô cùng vinh hạnh.”
Từ ngày đó trở đi, ta mỗi ngày đều ra vào phủ Công chúa. Hầu hết thời gian Công chúa đều tỉnh, thỉnh thoảng cùng ta nói hai câu.
Thường là nàng hỏi, ta đáp, tiếp theo cũng không lâu lắm nàng sẽ ngủ. Tất nhiên, thỉnh thoảng tôi cũng gặp Trần Tái.
Hắn ngày thường cà lơ phất phơ, nhưng đối với Trưởng công chúa lại cực kỳ kính trọng. Chỉ là khi nhìn thấy ta, luôn gọi tôi là “Tiểu Đậu Nha”.
Trưởng công chúa cảm thấy thú vị, nên lúc nào cũng gọi hắn qua. Nhìn hai chúng ta bởi vì một cái xưng hô mà tranh cãi đến mặt đỏ tía tai, nàng vô cùng hứng thú cười rộ lên.
Khi đó trên người Trưởng công chúa sẽ không hiểu sao tản ra một ánh sáng từ ái. Cứ như vậy xoa bóp gần một tháng.
Mắt thấy kỳ thi sắp tới. Ngày đó xoa bóp xong, Công chúa không còn ngủ say như trước nữa, mà nằm sấp trên giường mềm, mỉm cười hỏi ta: “Ngươi có tâm nguyện gì không? Nếu không, ta hứa hôn ngươi cho Tái nhi, được không?”
Ta mím môi nói cám ơn với Công chúa, lại kiên trì lắc đầu.
Trưởng công chúa giả bộ tức giận, ngồi dậy: “Như thế nào, ngươi đây là cảm thấy Tái nhi ta không xứng với ngươi?”
Tất nhiên là không. Nàng cũng không có ý đó. Ta đành phải đáp: “Nhưng Công chúa, ý nghĩa về sự tồn tại của nữ tử không phải là lập gia thất giúp chồng dạy con, ta khát vọng có thể giống như ngài và Hách Liên đại nhân, cho dù là nữ tử, cũng có được thành tích của riêng mình.”
Sau một lúc lâu nàng cười nhạo: “Chu gia các ngươi không phải lấy thiên mệnh hoàng nữ làm vinh dự sao? Ta cho rằng ngươi cùng tỷ tỷ có ánh mắt hẹp hòi của ngươi một lòng chứ.”
Ta không tiếp lời này. Công chúa dường như cũng không mong đợi ta có đáp án gì.
Nàng trầm ngâm hồi lâu, nói: “Nếu ngươi có thể vượt qua cuộc thi lần này, sau này ta sẽ cho ngươi ở lại phủ Công chúa thêm nửa canh giờ.”
Ta biết nửa canh giờ này là có ý gì.
26.
Đến ngày thi, Chu Lệnh Kiều hiếm khi lộ ra ý cười. Mấy ngày nay ta được Khương Niên Hỉ che chở, ngày ngày ra vào phủ Công chúa, bên ngoài truyền ra lời đồn ta bay lên đầu cành, trèo lên Công chúa.
Nhưng Chu Lệnh Kiều lo lắng rồi. Thấy ta đi tới, nàng ta nói: “Chu Tuyết Phù, ngươi đắc ý không được bao lâu nữa đâu, chờ hôm nay thi xong, ngươi cũng nên cút về chuồng ngựa của ngươi rồi.”
Ta gật đầu với nàng ta, lại nhìn ánh mắt của nàng ta, mang theo chút bi thương. Một tháng này, ta thường xuyên được Trưởng công chúa chỉ giáo.
Nàng là một kỳ nữ tử. Đời này kiến công lập nghiệp, chưa bao giờ dừng lại ở chuyện nhi nữ tình trường. Chưa từng lập gia thất, cũng chưa từng có hài tử.
Nàng ấy đã phá vỡ nhận thức của ta về nữ tử. Nàng cho ta biết rõ rằng, thì ra không phải tất cả mọi người đều giống như Chu Lệnh Kiều.
Ngẫm lại Trưởng công chúa lại nghĩ đến Chu Lệnh Kiều, ta đột nhiên cảm thấy nàng ta thật đáng buồn. Cả đời đi theo nam nhân, lấy nam tử vinh làm vinh, nhỏ bé như vậy.
Bài kiểm tra nhanh chóng kết thúc. Tất cả mọi người đứng ở ngoài Thái Học điện, thấp thỏm chờ đợi. Lần này người phê duyệt chính là Thẩm Tòng Nghi.
Hắn mang theo một quyển danh sách, thân dài ngọc lập, quân tử đoan phương, khẽ gật đầu với chúng ta.
“Người được chọn đã có, cảm tạ các vị ba tháng này đã không ngại vất vả…”
Một phen đường hoàng nói xong. Hắn thanh nhuận giọng nói, đọc ra tên của ta. Khương Niên Hỉ bởi vì võ học đạt điểm tối đa, cũng ở trong đó.
Nhưng Chu Lệnh Kiều lại rớt bảng. Trong lúc nhất thời nàng ta gần như như đ//iên, chỉ vào ta hét to: “Làm sao có thể? Ta không được chọn mà Chu Tuyết Phù lại được, các ngươi đang đùa giỡn ta sao? Nàng ta có thân phận gì? Ta mới là đích nữ của Chu gia, Thái tử phi tương lai!”
Nam tử xem náo nhiệt không ít. Bọn họ lắc đầu, ánh mắt nhìn Chu Lệnh Kiều, như đang xem trò hề.
27.
Sau khi trúng cử làm thư đồng của Công chúa, mọi người liền dọn đến phủ Công chúa. Ta lại trải qua ngày ngày xoa bóp cho Công chúa.
Chỉ là lần này, ta mỗi ngày có thể ở lại thêm nửa canh giờ, Công chúa sẽ phái nữ quan thủ hạ dạy ta vài thứ, nàng thậm chí còn tự mình chỉ điểm ta vài câu.
Kiến thức của ta nhanh chóng được lấp đầy. Ánh mắt Công chúa nhìn ta cũng càng ngày càng hài lòng.
Lại đến mùa đông.
Hoàng hậu tổ chức tiệc thưởng mai, Công chúa dẫn ta đến dự tiệc. Trong bữa tiệc nàng đi tìm Hoàng thượng, ta thì ở lại hậu viện.
Lúc này, Chu Lệnh Kiều mang theo một đám người trùng trùng điệp điệp đi tới. Mặt mày của nàng ta không che giấu được sự đắc ý: “Chu Tuyết Phù, ngươi đắc ý không được lâu đâu.”
Ta đứng dưới cành mai, mê mang nhìn nàng ta. Nàng cười lạnh một tiếng: “Yến hội hôm nay, Hoàng hậu nương nương sẽ chính thức ban hôn cho ta và Thái tử, năm sau ta sẽ cùng Thái tử thành thân, trở thành Thái tử phi, mà Trưởng công chúa đã già, thiên hạ này chung quy vẫn là rơi vào trong tay người trẻ tuổi, đến lúc đó, ngươi còn không phải tùy ý bị ta chà tròn chà dẹp sao?”
Gần đây ta cùng nữ quan học được chút thiên tượng. Nghe vậy chỉ chỉ bầu trời tối đen, nói: “Sắp thay đổi rồi.”
Chu Lệnh Kiều không nghe thấy, hừ lạnh một tiếng, dẫn một đám người trùng trùng điệp điệp rời đi.
Trần Tái từ sau hòn non bộ nhảy ra, bên môi mang theo nụ cười, mặt mày lại tối tăm: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ x//é n//át miệng nàng.”
Ta sửa lại vạt áo: “Đáng tiếc ngươi không phải ta.”
Hắn cười nhẹ một tiếng, lại nói: “Các nữ tử đều ở tiền viện biểu diễn tài nghệ, ngươi không đi giành vị trí đầu sao?”
Ta kỳ quái liếc hắn một cái: “Sao ta phải đi?”
“Với tài năng của ngươi, lấn áp các nàng ta rất dễ dàng.”
“Ta vì sao phải lấn áp họ? Các nàng nguyện ý thể hiện tài nghệ, đó là hứng thú của các nàng, nhưng ta không có hứng thú ở trước mặt nam nhân tranh kỳ đấu diễm, mặc bọn họ bình phẩm. Ai cũng không đánh giá được ta.”
Lời của ta truyền vào trong tai Trưởng công chúa. Ánh mắt nàng rạng rỡ, điểm điểm trán ta: “Ngươi ngược lại càng ngày càng giống ta.”
Lúc này Hoàng đế cùng Hoàng hậu giá lâm. Trưởng công chúa thu hồi thần sắc vui cười, ánh mắt lạnh xuống.
Ta không thể không nhìn nàng một cái. Ta biết Trưởng công chúa đang mưu tính cái gì. Ta nguyện ý giúp nàng.
28.
Dưới ghế Hoàng hậu là Thái tử. Hắn vẫn thanh phong lãng nguyệt, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Sau đó, Hoàng hậu tuyên bố tứ hôn. Ta nhìn thấy khuôn mặt Khương Niên Hỉ trong nháy mắt trắng bệch. Hoảng hốt nhớ tới năm ngoái, nàng vẫn còn cười nói chỉ coi Cơ Dục là huynh đệ.
Ta nhấp một ngụm rượu trái cây. Chu Lệnh Kiều vội vàng đứng dậy tiếp chỉ, lắp bắp nhìn về phía Thái tử. Trong mắt tràn đầy ẩn tình.
Cơ Dục không có biểu cảm gì, hàm dưới căng cứng. Ta đoán là Khương Niên Hỉ đã cùng hắn nói cái gì đó, mới làm cho hắn ngoan ngoãn nhận mệnh như thế.
Phụ thân ta và Bạch phu nhân cũng tới. Xung quanh lập tức vang lên đủ loại âm thanh “Chúc mừng chúc mừng”.
Phụ thân ta cười giống như tân lang mới cưới vợ. Bạch phu nhân cũng quên mất tư thái quy chuẩn của một phu nhân, che miệng “ha ha ha ha”, cười như gà mái già.
Ta lại uống một ngụm rượu trái cây. Đúng lúc này, thiên lôi cuồn cuộn. Sắc trời vốn còn quang đãng, lập tức như mưa gió sắp đến, mây đen nặng nề kéo đến.
Khâm Thiên Giám cũng ở đây. Lão già đoán mệnh lúc trước cũng ở đây. Thấy bầu trời dị sắc như vậy, sắc mặt mấy người họ đều biến đổi.
Sau đó nhắm hai mắt, môi mấp máy, bắt đầu bói toán. Một lát sau, họ mở mắt ra, mồ hôi đầm đìa.
Bất chấp bầu không khí vui vẻ hòa thuận trong bữa tiệc, đột nhiên đứng ra, quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, la lớn: “Sai rồi, Hoàng thượng, sai rồi!”
Trưởng công chúa hứng thú chống cằm, giống như là rất vui vẻ khi thấy mọi người hoảng loạn, còn có tâm tình cắn hạt dưa.
Ta chợt nhớ tới lời Trưởng công chúa đã nói với ta lúc trước.
“Thiên Mệnh Hoàng Nữ? Thật sự là buồn cười!”
“Hoàng đế e sợ thực quyền rơi vào trong tay ta, sợ ta soán vị, cho nên mới đi tìm Khâm Thiên Giám tính toán đường sống của hắn, kết quả tính ra cái gì mà Thiên Mệnh Hoàng Nữ!
“Đem hưng suy của một quốc gia, ký thác vào trên người một nữ tử khuê phòng, thật sự là có tiền đồ!”