Thiên Mệnh Hoàng Nữ - Chương 4
13.
“Nàng ta cũng xui xẻo, nhất định phải báo ân. Lúc trước mẫu thân ngươi cùng Bạch phu nhân vào phủ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra tính tình mẫu thân ngươi bướng bỉnh, đối với lão gia trong lòng có oán hận, người như vậy ở trong hậu trạch sống không lâu, nàng không thông suốt bằng Bạch phu nhân.”
“Nhưng lúc trước có ân tình, nên nàng ta vẫn một mực muốn đi theo mẫu thân ngươi, hoàn toàn không để ý đến sự ngăn cản của ta, là ta đối với nàng ta không tốt sao? Cùng ta đến hầu hạ Bạch phu nhân thật tốt biết bao, hiện giờ cái gì cũng có, nào giống như hiện tại…… Nên ta mong nàng ta đầu thai đi, chỉ mong đời này nàng ta có thể gặp được một gia đình tốt.”
Trần ma ma nói nhỏ giọng. Một lát sau, lại nhìn ta, gật đầu lại lắc đầu: “Ngươi ngược lại rất bình tĩnh, không giống mẫu thân ngươi, nghe Hứa thị nói, mẫu thân ngươi lúc trước là tài nữ tiếng tăm lừng lẫy Kinh Châu, chỉ là thân phận thấp một chút, những công tử kia mặc dù muốn nàng, cũng không lấy vị trí chính thê làm mai mối, mẫu thân ngươi không nguyện làm thiếp, chọn lựa chọn lựa hồi lâu, lại chọn trúng lão gia……”
“Cũng thật không có mắt nhìn, lão gia tùy ý hứa với nàng một đời một kiếp một đôi, vậy mà chưa thành thân đã mang thai ngươi, không biết lúc lão gia xuôi nam đã sớm ở cùng một chỗ với Bạch phu nhân, đến cuối cùng trên đường hồi kinh, nhìn thấy Bạch phu nhân đi cùng nàng, tức giận đến phát khóc.”
“Từ đó về sau hồi phủ nàng đã hoàn toàn lạnh lòng, không chịu lấy lòng lão gia, lão gia mặc dù thích nàng, nhưng vẫn không chịu nổi lạnh nhạt. Ngươi nói nếu nàng chịu phụng dưỡng lão gia, cho dù có lời tiên đoán kia, ngươi hôm nay cũng không cần trải qua cuộc sống khổ cực này.”
“Ngươi nói xem đây là chuyện gì, lại là ai tạo nghiệt đây…”
Đêm nay Trần ma ma cùng ta lải nhải, nói rất nhiều. Nói phụ thân ta, nói mẫu thân ta, nói Bạch phu nhân, lại nói Chu Lệnh Kiều.
Cuối cùng, bà ta khuyên ta: “Ta biết ngươi thông minh, so với mẫu thân ngươi một chút cũng không kém, nhưng ngàn vạn lần đừng học theo mẫu thân ngươi, tâm khí hạ thấp một chút. Sau khi tiến cung nếu có thể tìm được vị công tử nào ưu ái, ngươi cũng thích đối phương, vậy thì phải nắm chặt lấy.”
“Coi như là vì mẫu thân ngươi, cũng coi như là vì Hứa thị, nàng ta luôn cao ngạo, tính tình lại không tốt, cũng không chịu cúi đầu với ta. Nhưng quyết định trước khi đ//âm cột, lại chủ động cầu xin ta che chở ngươi, coi như là vì nàng ta, ngươi cũng phải sống thật tốt.”
14.
Hai ngày sau, xe ngựa tiến cung tới. Ta cùng Chu Lệnh Kiều cùng xuất phát, đương nhiên ngồi lên cùng một chiếc xe ngựa.
Ngoài chúng ta ra, trong xe còn có hai nữ tử khác. Các nàng thân thiết chào hỏi Chu Lệnh Kiều: “Kiều Kiều, màu váy hôm nay của tỷ thật hợp với tỷ.”
“Thật sao? Đây là chiếc váy gấm dệt kim lần trước của Hoàng hậu nương nương.”
“Hoàng hậu nương nương đối xử với tỷ thật tốt, lần này vào cung, chúng ta là vì việc chọn thư đồng cho Công chúa, chỉ có tỷ không cần lo lắng thi cử, chỉ cần chuyên tâm bồi dưỡng tình cảm với Thái tử điện hạ là được rồi, thật hâm mộ tỷ.”
Chu Lệnh Kiều thẹn thùng cười rộ lên: “Nào có? Vẫn phải nghiêm túc học chứ.”
Ba người hàn huyên vài câu, sau đó chuyển ánh mắt trên người ta luôn trầm mặc không nói.
“Trước đây chưa bao giờ nghe tỷ nhắc tới tỷ còn có thứ muội, sao lần này lại đột ngột như vậy, không phải là muốn đoạt danh tiếng của tỷ chứ?”
Nụ cười kiều diễm của Chu Lệnh Kiều lập tức tắt ngúm.
“Cũng chỉ là thứ nữ tiến cung gặp việc đời, ta còn chưa từng để nàng ta vào mắt.”
“Các ngươi nhìn nàng ta sợ hãi rụt rè kìa, vừa nhìn đã biết là thứ không lên được mặt bàn.”
“Gầy gò như vậy, lại không có dáng vẻ của nữ tử, cho dù có động tâm tư không nên có cũng không ai để ý tới nàng ta.”
Chu Lệnh Kiều nghe vậy, trong lòng thoải mái hơn một chút. Liếc ta một cái, cố ý nói: “Đúng là như vậy.”
Xe ngựa rất nhanh dừng lại trước cửa cung. Sau khi tiến cung không được lái xe, mười sáu thiếu nữ tụ tập nơi này, do chưởng sự nữ quan thống nhất dẫn vào Thái Học điện.
Lần này chọn thư đồng, không chỉ vì Công chúa. Hoàng đế cũng có ý khảo sát nữ tử thế gia vừa độ tuổi, tuyển ra người tài đức vẹn toàn, tứ hôn cùng các hoàng tử, vương công quý tộc khác, bởi vậy trong cung rất là coi trọng.
Dựng một khu vực bên cạnh Thái Học điện, cung cấp cho các tiểu thư sử dụng. Lúc chúng ta đến đó, các nam tử đọc sách tại Thái Học điện cũng vừa tới.
Nữ quan chưởng sự tên Hách Liên. Vừa dẫn chúng ta đi, vừa nói chút quy củ. Đi tới trước điện, mang theo chúng ta hành lễ với đám nam tử bên kia.
Thái Học Điện không phải thư viện bình thường. Người học ở chỗ này, không phải Hoàng tử hoàng tôn, chính là thế gia đại tộc.
Tùy tiện chọn một người, thân phận cũng có thể đè chet người. Người có thân phận cao, coi trọng lễ nghi nhất.
Ta theo quy củ hành lễ. Đột nhiên bên hông buông lỏng. Ta cụp mắt, thấy đai lưng hơi lỏng, lung lay sắp đổ.
15.
Phía sau ta là Triệu Phủ Vinh. Nàng ta là người thân cận nhất với Chu Lệnh Kiều trên xe ngựa vừa rồi.
Ta bất động thanh sắc đè đai lưng lại, quay đầu liếc nàng ta một cái. Nàng ta không cam lòng yếu thế, nhướng mày khiêu khích ta, đắc ý cười.
Trên người chúng ta mặc, đều là đồng phục vừa rồi thống nhất thay. Hoa lam nền trắng, bên hông thắt một cái đai lưng màu xanh biếc, trang nhã, gọn gàng.
Nếu thắt lưng rớt, y phục lập tức rộng ra, tùy ý đi lại hai bước liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra. Mà trước điện thất nghi, nặng thì là tội chet.
Ta mím môi. Lúc này Hách Liên đại nhân mang theo chúng ta tiếp tục đi. Ta ấn giữ đai lưng, lấy một loại tư thái không giống với những người khác, cẩn thận từng li từng tí tiến về phía trước.
Đi ngang qua trước mặt đám nam tử kia. Lòng bàn tay căng thẳng của ta đổ đầy mồ hôi. Đúng lúc này, phía sau chúng ta truyền đến một giọng nói đùa cợt: “Hách Liên đại nhân, vị tiểu thư này hình như có chút không thoải mái?”
Hách Liên dừng bước, nhìn ta, nhíu mày, tỏ vẻ không vui.
“Cho dù không thoải mái cũng phải chịu đựng, đây là ở trong cung, không thể không tuân theo quy củ, ôm bụng như vậy, sợ hãi rụt rè, còn ra cái gì?”
Ta từ từ ngẩng đầu lên, chậm rãi liếc mắt nhìn nam tử vừa mở miệng kia. Ngón tay hắn ôm một viên ngọc bội, đang thưởng thức, thấy ta nhìn hắn, cũng ung dung nhìn ta.
Tựa hồ còn nhíu mày. Ta khẽ vuốt cằm, thở dài, ngón tay cuộn tròn vào trong, lặng lẽ lấy từ trong tay áo ra một cây kim cong, định cài đai lưng lại.
Đúng lúc này, một giọng nói ôn nhuận khác vang lên: “Vị cô nương này lần đầu tiên tiến cung, khó tránh khỏi lo lắng, xảy ra chút sự cố cũng là chuyện thường, không cần phải trách móc quá nặng nề.”
16.
Ánh mắt của ta từ từ dời qua. Lại thấy một gã nam tử mặc y phục màu xanh da trời đứng ở dưới hành lang, môi mỉm cười, khóe mắt đuôi mày đều lộ vẻ mệt mỏi.
Hắn nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt lại chưa bao giờ dừng ở trên người ta. Nhưng có những lời này, ánh mắt Hách Liên đại nhân cũng nhu hòa một chút, lại nhìn ta, cũng ít đi vài phần nhuệ khí: “Nếu như vậy, ngươi cứ trở về nghỉ ngơi một chút đi.”
Ta thu hồi ánh mắt, nói tiếng cám ơn, quay đầu đi theo cung nữ, bước nhanh rời đi. Phòng ở đã được phân phối từ lâu.
Cung nữ dẫn ta tới trước phòng liền lui ra. Giờ phút này tất cả mọi người đều ở tiền điện, đi theo Hách Liên đại nhân học quy củ, hậu viện thật là vắng vẻ.
Ta sửa sang lại quần áo, nghĩ đến nam tử vừa rồi thay ta nói chuyện, cắn răng, chuẩn bị đứng dậy ra cửa. Ai ngờ mới vừa đi ra sân, trên cây bên cạnh lại đột nhiên có một người nhảy xuống.
Đối phương híp đôi mắt hoa đào, cười khanh khách đánh giá ta, chính là nam tử vừa mới mở miệng vạch trần ta. Hắn ngăn trước mặt ta: “Không phải không thoải mái sao? Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi, còn muốn chạy ra ngoài?”
Ta nhíu mày, chỉ nói: “Có chút việc.”
Hắn thấy thái độ của ta lãnh đạm, cười lớn: “Ta thấy ngươi là muốn đi tìm Thẩm Tòng Nghi thì đúng hơn.”
Ta nhất thời đoán ra Thẩm Tòng Nghi là ai. Mà hắn cũng đoán ra ý đồ của ta: “Vừa rồi ngươi làm bộ như không phát hiện, cố ý để cho nữ tử phía sau ngươi cởi thắt lưng, lại cố ý ở trước điện lộ ra tư thái túng quẫn, chính là vì khiến cho Thẩm Tòng Nghi chú ý, đúng chứ?”
Ta mặt không đổi sắc nhìn hắn: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
Trên thực tế, hắn nói cũng gần đúng. Ta vừa rồi đích thật là cố ý, nhưng không phải để thu hút sự chú ý của Thẩm Tòng Nghi.
Bất cứ ai, miễn là ta có thể thu hút sự chú ý của hắn. Tất cả đều ổn.
Nhưng nhìn nam tử trước mắt nở nụ cười bướng bỉnh này, ta ở trong lòng lắc đầu. Quên đi, cũng không phải ai cũng được.
Ít nhất là hắn không được.