Thiên Mệnh Hoàng Nữ - Chương 3
9.
Biến cố này xuất hiện quá đột ngột. Phụ thân ta kinh hãi trước lời nói của ta, theo bản năng giương mắt nhìn Đức công công, trách mắng: “Ngươi có thân phận gì, cũng dám đến trước mặt Công chúa điện hạ làm bẩn mắt người?”
Ông ta thật sự là quá mức kinh hãi, cho nên bỏ qua chữ “phụ thân” trong miệng ta. Mà những lời này của ông ta, cũng biến tướng thừa nhận thân phận của ta.
Đức công công nhíu mày nhìn ta chằm chằm. Bạch phu nhân thấy thế, cả kinh nói: “Còn thất thần làm gì? Sao lại để tiện nhân này xuất hiện trước mặt Đức công công, còn không mau kéo nàng ta xuống?”
Ta lại nhào xuống đất, nắm chặt y bào của phụ thân ta. Đây là cơ hội duy nhất của ta nên ta không thể buông tay.
Nhưng sức lực của các nàng quá lớn, ta giãy dụa không nổi, nhanh chóng nói: “Hoàng thượng hạ chỉ, tất cả tiểu thư của quan viên tam phẩm trở lên gia đủ tuổi đều có thể tham khảo, phụ thân, con cũng là nữ nhi của người, hiện giờ đã qua mười ba, nếu người che giấu con, chính là kháng chỉ.”
Chu gia căn bản không chứa nổi ta, cho dù ta không đắc tội bọn họ, bọn họ cũng sẽ không để ý đến sống chet của ta.
Nhưng ở trước mặt Đức công công, bọn họ cho dù hận, cũng không dám động đến ta. Quả nhiên, Bạch phu nhân nắm chặt khăn, gắt gao nhìn chằm chằm ta.
Trên mặt lại không thể không cười: “Nha đầu này là lão gia cùng thị thiếp sinh ra, là thứ nữ không lên được mặt bàn, bởi vì thân mẫu qua đời áp lực quá lớn, bây giờ đ//iên đ//iên kh//ùng kh//ùng, để cho công công chê cười rồi.”
Ông ta là lão nhân trong cung, đã sớm học được khéo đưa đẩy lõi đời, không biết nghĩ đến cái gì, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Theo lão nô thấy, tiểu thư nói chuyện trật tự rõ ràng, không giống kẻ bị đ//iên.”
Nói xong, lại nhìn về phía phụ thân ta: “Chu đại nhân, đã là nữ nhi của ngài, bất luận là đích hay thứ, tóm lại là Hoàng thượng hạ chỉ, vạn lần không có đạo lý kháng chỉ.”
Mấy năm nay bởi vì lời tiên đoán của Hoàng nữ, phụ thân ta mới ngồi được vào vị trí tam phẩm. Nhưng trong xương cốt vẫn là kẻ nhát gan.
Nghe nói “kháng chỉ”, sợ tới mức mặt trắng bệch, liên tục nói: “Hạ quan vạn lần không có ý kháng chỉ, chỉ là sợ thân thể của nha đầu này không tốt, từ nhỏ được nuôi ở nông thôn, gần đây mới đón về nhà. Định sau này mới cho mọi người biết, hạ quan cũng là căn cứ nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, hôm nay mới không gọi nàng ra ngoài.”
Đức công công cười cười, nói hai câu khách sáo rồi rời đi.
Cứ như vậy, thân thế của ta đã trở thành thứ nữ nuôi lớn ở nông thôn từ nhỏ.
10.
Đức công công vừa đi, phụ thân ta liền trợn mắt trừng ta: “Theo ta đến từ đường.”
Đến từ đường, đương nhiên không phải viết tên ta vào gia phả. Mà là muốn dùng gia pháp.
Ta thu hồi dáng vẻ đáng thương vừa rồi, thong dong đứng dậy. Mấy năm nay ta cũng từng ảo tưởng qua cảnh tượng cùng phụ thân ta nói chuyện.
Nhưng gặp hắn ít ỏi vài lần, ông ta đều chưa bao giờ nhìn thẳng vào ta. Chưa từng nghĩ nói một câu gì với ta, chỉ muốn tăng thêm gia pháp.
Trong từ đường, phụ thân ta ngồi nghiêm chỉnh. Bạch phu nhân ngồi bên cạnh ông ta, Chu Lệnh Kiều đứng sau lưng, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm ta.
Ông ta nói: “Quỳ xuống.”
Ta quỳ gối, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Phụ thân ta từ trong tay gã sai vặt tiếp nhận cây roi mây.
Đây là một sợi mây dày như cánh tay, xung quanh có những ngạnh sắc nhọn, trông có vẻ cứng rắn nhưng thực chất lại mềm mại.
Nếu đ//ánh vào người, không chet cũng phải l//ột một lớp da.
Ông ta đứng dậy nói: “Đức công công là hồng nhân bên người Hoàng thượng, ngươi hôm nay va chạm hắn, sợ hắn ở chỗ Hoàng thượng sẽ chôn xuống tai họa ngầm cho Chu gia, tỷ tỷ ngươi sau này sẽ là Thái tử phi, không thể bị ngươi liên lụy, ngươi có biết sai không?”
Trong lòng ta cười nhạo. Nói đường hoàng như vậy, thực ra chỉ trách ta khiến ông ta mất mặt.
Nhưng ta vẫn nói: “Nữ nhi biết sai.”
“Biết sai thì phải chịu phạt, chỉ có chịu đau mới nhớ lâu, hôm nay phạt ngươi, nếu không phải bất đắc dĩ thì chớ có đi ra ngoài để người khác nhận ra, biết chưa?”
“Đã biết…” Ta chậm rãi nói.
Ông ta cười lạnh một tiếng, giơ tay muốn đ//ánh tới. Ta hơi hơi hé môi, nói câu tiếp theo ra: “… Biết, nhưng mà phụ thân, còn có ba ngày nữa sẽ tiến cung tập lễ, nếu nữ nhi bị thương, người bị bọn họ chê cười chính là phụ thân.”
Bạch phu nhân thấy ông ta suy tư, sợ ông ta bị ta thuyết phục, vội vàng sắc bén nói: “Việc này vốn là lỗi của ngươi, lão gia phạt ngươi nhiều nhất sẽ làm cho người ta cảm thấy nghiêm khắc, tại sao lại chê cười?”
“Nhưng mà…… ”
Ta ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Đã muốn tiến cung, vậy sau này tiếp xúc đều là quan to quý nhân, bọn họ tâm tư cỡ nào, sao có thể suy nghĩ nông cạn như thế?”
Nghe ta nói bà ta nông cạn, Bạch phu nhân tức giận đến sắc mặt tái xanh, tiến lên muốn t//át ta.
Trong lúc hỗn loạn, ta quay đầu, giật mình nhìn về phía phụ thân ta.
11.
Ông ta cũng nhìn ta, mắt lộ vẻ trầm tư. Cũng không phải đang suy nghĩ lời nói vừa rồi của ta, mà là nhìn khuôn mặt này của ta, hơi thất thần.
Ta biết ông ta đang nghĩ gì, ông ta nghĩ tới mẫu thân ta.
Mẫu thân ta là lúc ông ta xuôi nam lừa về nhà. Khi đó mẫu thân ta tướng mạo xinh đẹp, tiếng tăm lừng lẫy ở Kinh Châu.
Phụ thân ta lúc còn trẻ bộ dạng cũng không tệ, miệng lại ngọt, cứ như vậy lừa mẫu thân ta về. Ngũ quan của ta, hoàn mỹ kế thừa ưu điểm của bọn họ.
Vừa rồi nghe ta nói “quan to quý nhân”, ông ta đột nhiên có điều suy nghĩ. Thấy Bạch phu nhân muốn đ//ánh vào mặt ta, ông ta đột nhiên ngăn lại: “Nó nói cũng có chút đạo lý, nếu tiến cung mà mang theo thương tổn, dù sao cũng sẽ gây tổn hại đến thể diện của Chu gia, chuyện trừng phạt, chờ sau khi trở về hãy nói.”
Bạch phu nhân tức giận buông tay xuống, hung dữ trừng ta một cái.
Chờ sau khi ông ta rời đi, bà ta tiến lên bóp cằm ta, lạnh lùng nói: “Tiểu tiện nhân, ngược lại giống hệt mẫu thân ngươi, sinh ra đã có khuôn mặt hồ ly.”
“Tuy nhiên ngươi đừng cho như vậy là được giải thoát, chỉ với ngươi sao có thể được chọn làm thư đồng của Công chúa, sau khi trở về Chu gia, còn không phải mặc cho ta xử trí sao?”
Chu Lệnh Kiều vốn tức giận, cũng bị những lời này trấn an. Nàng ta ngạonghễ nhìn ta: “Ngươi tốt nhất cầu nguyện mình có thể ở trong cung bên cạnh người nguyện ý cứu ngươi, nếu không trở về Chu gia, cuộc sống chỉ sợ không tốt hơn so với trước kia đâu.”
Ta không tranh luận, nhìn về phía các nàng cười cười.
Công chúa chọn thư đồng, tổng cộng triệu mười sáu nữ tử vừa độ tuổi vào cung.
Chúng ta sẽ ở trong cung học tập ba tháng sau, vào cuối tháng bảy, tiếp nhận đợt khảo hạch của phu tử, cuối cùng tổng hợp kết quả, giữ lại sáu nữ tử ở trong cung, cùng Công chúa học tập hai năm.
Nữ tử tiếp nhận nhập triệu đều là nữ tử được thế gia đại tộc bồi dưỡng. Tài tình tài nghệ có thể nói là trăm hoa đua nở.
Họ chắc chắn ta không được chọn. Nhưng họ làm sao biết. Nếu đã vào cung, ta cũng không có ý định trở về.
12.
Hai ngày sau phải vào cung. Phụ thân ta vì không muốn làm mất mặt Chu gia, cho ta rất nhiều thứ.
Đều là những thứ tốt mà trước đây ta không tiếp xúc được. Nhưng ta biết, những thứ này, đều là thứ Chu Lệnh Kiều khinh thường.
Ta chuyển từ chuồng ngựa đến sân phụ. Đang thu dọn đồ đạc thì Trần ma ma đột nhiên tới.
Bà ta ném một bao quần áo xuống bên chân ta, ôm hai tay lạnh lùng nhìn ta hồi lâu, rồi hừ một tiếng.
Ta đứng dậy nói: “Trần ma ma, làm sao vậy?”
Bà ta đá đá cái bao quần áo kia: “Nhận lấy đi, đều là đồ Hứa thị thường ngày cho ta, ta chướng mắt. Ngươi là người thân cuối cùng của nàng ta, nên ta đem tới trả cho ngươi.”
Ta không nói chuyện, yên lặng nhặt lên, mở bao quần áo ra, bên trong là chút vàng bạc trang sức. Đều là kiểu dáng ban thưởng cho hạ nhân, nhưng cộng lại, giá trị cũng đủ sáng mắt.
Ta cúi đầu nói: “Cám ơn.”
“Có cái gì phải cám ơn, cũng không phải ta cho ngươi.”
Trần ma ma cười lạnh: ‘Ta thật không nghĩ tới, nha đầu ngươi lại có bản lĩnh như vậy, chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã làm cho lão gia không thể không thừa nhận ngươi.. ”
“…..”
“Nhưng ngươi thật sự hồ đồ, ở chuồng ngựa có cái gì không tốt chứ? Mặc dù không có vinh hoa phú quý, tóm lại vẫn có ăn có uống mà sống, ngươi hôm nay lỗ mãng như vậy, ba tháng sau trở về Chu gia, có biết chờ đợi ngươi sẽ là cái gì không?”
Ta thở ra một hơi: “Biết.”
Trần ma ma liếc ta một cái: “Vậy ngươi quên lời mẫu thân ngươi trước khi lâm chung rồi sao?”
Ta lắc đầu: “Ta không quên.”
Bà không muốn ta sống trong hận thù. Trần ma ma nhìn chằm chằm ta hồi lâu, lại cười nhạo: “Hồ đồ, ngươi và Hứa thị kia thật hồ đồ giống hệt nhau!”
Trần ma ma dường như biết đây là lần cuối cùng ta ở lại Chu gia, có mấy lời không nói sẽ không có cơ hội nữa.
Lại giống như không còn băn khoăn, ngồi xuống bên cạnh giường, tùy ý cầm lấy một cây trâm bạc trong bao, bắt đầu quở trách: “Cây trâm này, là ngày mẫu thân ngươi vào phủ, thưởng cho Hứa thị. Khi đó nàng ta còn trẻ, ở trong phủ khắp nơi bị xa lánh, bởi vì cây trâm này mà cảm kích mẫu thân ngươi rất lâu.”