Thiên Mệnh Hoàng Nữ - Chương 11
41.
Cùng ngày, ta cưới Thẩm Tòng Nghi và Trần Tái. Đông cung nhất thời náo nhiệt hẳn lên.
Các triều thần nhìn cảnh hoang đường này, giận mà không dám nói gì. Sau khi thành thân, chúng ta cũng không sa vào nhi nữ tình trường.
Ta phụ tá chính vụ giúp Trưởng công chúa. Thẩm Tòng Nghi và Trần Tái thì một văn một võ, phối hợp cũng rất ăn ý.
Ngoại trừ thỉnh thoảng tranh giành tình nhân một trận, thì cũng coi như hài hòa. Mọi thứ đều ổn. Ngoại trừ…… Chuyện phòng the.
Ta là một người không thích làm việc đó lắm. Nhưng hai người Thẩm Tòng Nghi và Trần Tái lại rất lợi hại.
Mỗi khi màn đêm buông xuống. Không phải Thẩm Tòng Nghi đưa canh tới cho ta, sau đó hai chúng ta hôn nhau, tiếp theo thuận theo tự nhiên cứ như vậy mà lên giường.
Chính là Trần Tái nửa đêm trèo cửa sổ đi vào, kéo ta đang ngủ ngon từ trong chăn ra, bắt đầu dập lửa.
Bỗng nhiên cảm thấy thật mệt mỏi.
Vì thế vào năm thứ ba, Trưởng công chúa trêu chọc hỏi ta có muốn nạp thêm một người nữa hay không.
Ta chống lại ánh mắt giet người của hai người bọn họ, sợ hãi xua tay: “Không cần, không cần.”
Lại thêm một người? Eo già của ta sẽ phế mất! Đối với việc này, hai người bọn họ ngược lại rất hài lòng.
Trưởng công chúa lên ngôi năm thứ năm. Khương Niên Hỉ nhiều lần dẫn binh đ//ánh thắng trận, tích lũy chiến công hiển hách.
Trưởng công chúa đặc biệt triệu bọn họ hồi kinh mừng năm mới, thuận tiện phong thưởng. Sau năm năm, ta lại gặp Khương Niên Hỉ.
Nàng bây giờ đã hai mươi tuổi, búi tóc gọn gàng, bên cạnh có một trai một gái, đại cô nương năm tuổi, tiểu nhi tử một tuổi.
Cơ Dục ôm tiểu nhi tử, đứng bên cạnh nàng, ánh mắt nhu hòa lưu luyến, quả nhiên là năm tháng yên tĩnh.
Trưởng công chúa phong Khương Niên Hỉ làm thiếu tướng quân, Cơ Dục làm phó thanh tra.
Hai chúng ta đã lâu không gặp, nên có không ít lời muốn nói. Vì thế đêm đó khi Thẩm Tòng Nghi và Trần Tái tới tìm ta, ta không nói hai lời đuổi hai người họ ra ngoài.
42.
Khương Niên Hỉ trêu chọc ta: “Ngươi thật có diễm phúc.”
Ta da mặt mỏng, ngượng ngùng nói: “Ngươi lại trêu ghẹo ta.”
Nàng than thở: “Không nghĩ tới a, A Phù, chúng ta hôm nay lại trải qua cuộc sống như vậy.”
“Đúng vậy, ai cũng không nghĩ tới, chúng ta thân là nữ tử nhưng cũng có thể đạt được thành tích như vậy?”
“Cái này cũng phải cảm tạ Trưởng công chúa.”
Hai chúng ta uống chút rượu, bắt đầu nhớ lại quá khứ. Khương Niên Hỉ dựa vào bàn, cười hì hì hỏi ta: “Ngươi còn nhớ lời tiên đoán của Thiên Mệnh Hoàng Nữ kia không?”
“Hả?”
“Lúc trước lời tiên đoán đó gây ồn ào huyên náo, ta không tin, bây giờ nhìn thấy ngươi, ta lại tin vài phần.”
Ta cười rộ lên: “Nhưng ta không phải Hoàng hậu, ta là Hoàng thái nữ.”
“Phượng hoàng không phải cũng niết bàn sống lại sao? Ngươi đã trải qua những chuyện khi còn bé, lớn lên trong tuyệt cảnh, bây giờ tuổi trẻ lão thành, trở thành Hoàng thái nữ dưới một người trên vạn người, không phải lời tiên đoán này đã ứng nghiệm sao?”
Ta nghiêng đầu, nghĩ nghĩ: “Cũng đúng.”
Khương Niên Hỉ ở lại kinh thành nửa tháng, sau đó lại khởi hành trở về biên cảnh.
Trước khi đi, nàng nói thầm với ta: “Ngươi hãy yên tâm ở kinh thành, biên cảnh có ta ở đây, chắc chắn sẽ không để ngoại tộc xâm phạm tới đây, ta chờ ngươi…đến ngày đó.”
Nàng ấy nói một cách mơ hồ, nhưng ta biết nàng có ý gì.
Ta nặng nề nắm tay nàng, không nói một lời, nhưng sự cảm kích của ta không thể diễn tả bằng lời.
Gió đông tiêu điều. Năm nay qua đi, thân thể Trưởng công chúa cũng càng yếu. Thật ra thân thể nàng vốn không tốt, mấy năm trước đã là nỏ mạnh hết đà.
Nhưng vì quốc gia, vẫn cố gắng chống đỡ sáu năm. Sáu năm nay, Trưởng công chúa thi hành luật lệ mới, tu sửa tường thành, cải cách thuế má, làm rất nhiều việc lợi nước lợi dân.
Dân chúng đã sớm quên nàng ngồi ở vị trí này như thế nào. Chỉ khen nàng là minh quân, nữ đế thiên cổ.
Đêm khuya, ta thay nàng phê duyệt tấu chương xong. Trưởng công chúa dựa vào một bên, tầm mắt mơ hồ, thở dài: “Trẫm quả thật là già rồi.”
Ta xoa đầu nàng: “Ngài chỉ là quá mệt mỏi.”
“Đúng vậy, trẫm quả thật rất mệt mỏi, những năm này việc nên làm đều đã làm, A Phù, trẫm muốn nghỉ ngơi rồi.”
Trưởng công chúa nắm tay ta: “A Phù, trẫm tin ngươi.”
Nàng thống trị quốc gia gọn gàng ngăn nắp. Từ lúc ngoại ưu nội hoạn lúc trước, cho đến khi đất nước cường thịnh như hiện giờ.
Mà nay, nàng đưa tâm huyết cả đời của mình tới trước mặt ta. Mũi ta cay cay, cúi người quỳ xuống: “Thần, tuân chỉ.”
43.
Tin tức trưởng công chúa nhường ngôi như gió cuốn mây tan, truyền khắp cả triều đình. Tất nhiên là gây nên sóng to gió lớn.
Gần như hơn phân nửa triều thần ra mặt ngăn cản, hô lớn: “Quốc là quốc của Cơ gia, hoàng đế Cơ Xương lúc trước vất vả gian nan mới tạo ra thịnh thế hiện giờ, bệ hạ, ngài thật sự muốn giao vào trong tay người họ khác sao? Kính xin bệ hạ nghĩ lại!”
Trưởng công chúa nghiêng người dựa vào long ỷ, cười lạnh nói: “Thịnh thế này cũng không phải là nỗ lực của một người, công sức của A Phù mấy năm nay các ngươi đều nhìn thấy, nàng thi hành rất nhiều chính sách hiện giờ đều đạt được thành công, vì dân chúng vì triều đình giảm bớt bao nhiêu gánh nặng, thử hỏi, các ngươi ai có thể làm được như thế?”
“…”
Cả triều đình trầm mặc một lúc. Đúng lúc đó, Đô úy đại nhân đột nhiên đứng ra, hô: “Thần, nguyện ý phụ tá Thái nữ điện hạ.”
Hắn là người Khương Niên Hỉ bồi dưỡng. Khương Niên Hỉ yêu thích ta, đại biểu cho tất cả mọi người trong quân cũng yêu mến ta.
Quả nhiên, lại có mấy tiểu tướng đồng thanh nói: “Thần cũng như thế.”
Thẩm Tòng Nghi và Trần Tái vội vã từ bên ngoài chạy tới, cũng không cần nghĩ ngợi gia nhập đội ngũ ủng hộ ta.
Từng người, từng người. Những triều thần phản đối, cuối cùng nói: “Chúng thần tuân chỉ.”
…..
Ngày mười sáu mùa đông năm sau, là một ngày tốt. Đại điển lên ngôi của ta chính là hôm nay.
Trước điện Càn Khôn, người đông nghịt quỳ trên mặt đất.
Ta mặc long bào, dưới sự dìu đỡ của Thẩm Tòng Nghi và Trần Tái, từng bước từng bước, bước lên bậc thang, đi về phía vị trí chí cao vô thượng kia.
Trưởng công chúa mặt mỉm cười, xa xa nhìn ta.
“Ngô Hoàng, vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Vô số âm thanh khí phách vang vọng cả đại điện.
Trưởng công chúa đem ngọc tỷ truyền quốc tượng trưng cho thân phận, giao phó cho ta.
Nàng chậm rãi lui ra. Ta ngồi trước ghế rồng.
Triều đại thuộc về ta, chính thức bắt đầu.
[HẾT]