Thiên Mệnh Hoàng Nữ - Chương 10
37.
Ngày hôm sau, ta đi một chuyến đến địa lao. Hiện giờ thế cục trong triều ổn định, công vụ đã đi vào quỹ đạo, cũng nên xử lý việc riêng rồi.
Bạch phu nhân và Chu Lệnh Kiều bị nhốt trong thủy lao sâu nhất. Nước ngầm lạnh thấu xương. Hai người hai chân chôn ở trong nước, hít thở khó khăn.
Ta sai người mở cửa lao. Nghe thấy động tĩnh, hai người suy yếu ngước mắt lên.
Thấy ta, Chu Lệnh Kiều kích động, hai mắt đỏ bừng, cổ họng giống như ống thông gió, như muốn nói gì đó.
Cai ngục lên tiếng nói: “Đại nhân, chúng ta dùng gậy sắt nung đổ đ/ốt ch//áy cổ họng của bọn họ, bây giờ bọn họ không thể nói được.”
Ta nhìn các nàng cười cười. Nói hận, đích thật là hận. Nhưng đi đến nước này, thù cũng đã báo, ta ngược lại không có gì muốn nói.
Nhưng Bạch phu nhân lại khốn đốn quỳ xuống, ôm chặt chân ta cầu xin. Nước mắt chảy dài trên mặt bà ta, bà ta chắc hẳn rất hối hận.
Ta tin nếu làm lại một lần nữa, bà ta nhất định sẽ không chút do dự giet ta. Đáng tiếc bọn họ đã không có cơ hội xoay người.
Ta ra lệnh cho các cai ngục, chứng kiến họ tự mình dìm chet hai người kia xuống nước trong hầm ngục. Cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Mẫu thân, Hứa ma ma. Con đã vi phạm ý nguyện của hai người rồi.
Con đường báo thù gian nan nguy hiểm, ta đi tới vị trí ngày hôm nay, những khuất nhục cùng gian khổ trong đó, cũng chỉ có ta biết. May mà mọi thứ đều đáng giá.
Ra khỏi hầm ngục, cai ngục nói có người đang đợi ta. Tuyết trắng phủ kín cả con hẻm, ở cuối con hẻm kia, có một phụ nhân thân hình còng xuống, lưng đeo hành lý đang chờ ta.
Ta đi qua: “Trần ma ma.”
Bà xoay người, ánh mắt di chuyển trên người ta, thoải mái nói: “Bộ quan phục này thật xinh đẹp, rất hợp với ngươi.”
Ta ừ một tiếng, nhìn chằm chằm hành lý của bà: “Bà phải đi sao?”
Trần ma ma cười nói: “Đúng vậy, tiểu thư, hôm nay ta tới nói lời cảm ơn với người, cảm tạ người đã giữ lại một m//ạng cho lão bà tử này. Mấy năm nay ở Chu gia, ta chiếm được vài thứ, cũng mất đi rất nhiều thứ, hiện giờ dưới gối ta không có hài tử, chỉ có một đứa cháu trai ở nông thôn, trước đây hắn gửi thư nói nguyện ý phụng dưỡng ta sống hết quãng đời còn lại, ta định trở về.”
Cách đây không lâu, Chu gia vừa bị tịch thu nhà. Toàn bộ nô bộc đều ch//ém đầu.
Ta trầm ngâm một lát, nói: “Người trong cung ta dùng không quen, ma ma nếu bà nguyện ý, có thể ở lại trong cung.”
“Cảm tạ tiểu thư không chê lão nô.”
Bà buồn bã cười nói: “Nhưng lão nô đã quá mệt mỏi rồi, từ sau khi Hứa thị chet, lão nô ở Chu gia đã không còn hy vọng gì nữa. Hôm nay nhìn người trở nên ưu tú như vậy, tâm nguyện duy nhất đã xong, kính xin tiểu thư thành toàn cho lão nô.”
Tóc bà đã bạc trắng, mặt mũi hiền lành. Ta đột nhiên nhớ tới Hứa ma ma.
Nhớ tới quang cảnh ngày xưa bà dạy ta biết chữ. Mũi cay cay, ta hít một hơi xoay người: “Được, ta phái người đưa bà về quê.”
38.
Xuân đi đông đến, lại qua một năm. Sắp đến cuối năm, thư từ biên giới truyền về, là Khương Niên Hỉ đưa tới.
Nàng và Cơ Dục đã sắp xếp xong, hiện giờ nàng vừa mới sinh con trai, tình cảm phu thê hòa thuận, cầm sắt hòa minh.
[A Phù, Cơ Dục cùng phụ thân ta luyện võ, chuẩn bị ra chiến trường.]
Khương Niên Hỉ viết như thế: [Chờ ta dưỡng thân xong, sẽ đưa nhi tử đến chỗ mẫu thân ta, dự định cùng Cơ Dục thao luyện. Ngươi biết đấy, ta từ nhỏ đã tập võ, không thích ngâm thơ mua vui, chỉ thích múa đao lộng thương, có thể ra chiến trường là vinh quang của ta.]
Ta nói việc này cho Công chúa. Nàng trầm ngâm hồi lâu, vẫy tay gọi ta, ban thánh chỉ, cho Khương Niên Hỉ một chức vị võ tướng không lớn không nhỏ.
Nữ tử tòng quân, ở trong triều lại gây ra một cơn sóng lớn. Cũng may không quá nửa năm, Khương Niên Hỉ đã mang theo ba ngàn tinh nhuệ tự mình huấn luyện, thành công đánh lui Đột Quyết có một vạn mãnh tướng.
Tin chiến thắng từ biên quan truyền đến, Trưởng công chúa rất vui mừng, lôi kéo ta uống chút rượu.
Ánh mắt nàng sáng lấp lánh, nói với ta: “Ngươi xem, nữ tử cũng có thể có đươc thành tựu, có thể làm vua, cũng có thể đ//ánh giặc, nữ tử chúng ta không thua bất kì kẻ nào.”
Ta cười nói: “Khương Niên Hỉ thật sự ưu tú.”
“Phải, nàng là người trọng tình trọng nghĩa, ta đã sớm biết.”
Trưởng công chúa chống cằm, làm như vô tình nói: “Hiện giờ Hộ bộ có Thẩm Tòng Nghi, hắn xuôi nam thanh trừ quan tham, tiến triển rất thuận lợi, có thể thấy được là một người có bản lĩnh. Còn mọi chuyện lớn nhỏ trong cung đều do Trần Tái an bài, hắn mặc dù nhìn không được, nhưng hành sự lại vô cùng mạnh mẽ quyết liệt, ngược lại cũng đáng tin cậy, hơn nữa Khương Niên Hỉ bộc lộ tài năng trong quân, A Phù, ngươi xem người trẫm bồi dưỡng cũng không kém.”
“Bệ hạ nói đúng.”
“Tuy nhiên bọn họ cộng lại, cũng không sánh bằng ngươi. A Phù, ngươi đầu óc linh hoạt, ánh mắt rất tốt, còn giỏi dùng nhân tài, ngươi mới là người trẫm yên tâm nhất, có ngươi ở đây, trẫm làm bất cứ chuyện gì cũng có thêm sức mạnh.”
“Bệ hạ, xem ngài nói kìa, ta bây giờ có thể trưởng thành như vậy, tất cả đều là dựa vào ngài.”
Trưởng công chúa nắm chén rượu, đắc ý cười: “Đúng vậy.”
Uống rượu được một lúc, càng bộc lộ tâm sự nhiều hơn. Mắt thấy Công chúa đã mệt mỏi, ta đứng dậy cáo lui.
Nhưng vừa mới đứng lên, Công chúa bên kia lộ ra vẻ say rượu, đột nhiên nói một câu: “A Phù, trẫm cho ngươi vị trí Hoàng thái nữ, được không?”
39.
Ngày 15 tháng 5 là sinh thần của ta. Trước đó, không ai nhớ. Nhưng sau hôm nay, tất cả mọi người sẽ nhớ kỹ ngày này.
Lễ cập kê của ta và yến hội Trưởng công chúa sắc phong Hoàng thái nữ, cùng nhau tổ chức.
Trưởng công chúa không có con cái. Mặc dù tay cầm trọng quyền, nhưng tuổi tác đã cao. Cơ Dục là người danh chính ngôn thuận có thể kế thừa đại thống, lại ở biên quan không chịu trở về.
Những vương gia khác đều động tâm. Tại thời điểm này, ta được lập làm Hoàng thái nữ. Sau khi lễ sắc phong kết thúc, ta chuyển đến Đông cung.
Ban đêm, ta mệt lả người, vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi, cửa lại bị người đẩy ra. Ta bất đắc dĩ nhìn Trần Tái, nói: “Phòng vệ của Đông cung kém như vậy sao?”
Trần Tái đắc ý nói: “Trên thế giới này ít có ai có thể ngăn được ta.”
Ta không nói tiếp, khoác váy ngủ lụa khói ngồi dậy, đốt đèn. Ánh mắt Trần Tái nhìn ta trong phút chốc tối sầm lại.
Hắn không nói hai lời, đẩy ta ngã xuống giường, hai tay chống hai bên người ta, giọng khàn khàn nói: “Ngươi khi nào thì hòa ly với tên họ Thẩm kia?”
Ta đối với sự đụng chạm của hắn đã sớm không còn kháng cự nữa. Nghe vậy, buồn cười nhìn lại hắn: “Đoán chừng sắp rồi, Thẩm Tòng Nghi năm nay hẳn là có thể hồi cung phục mệnh.”
Hắn sờ sờ vành tai ta: “Chờ hắn vừa trở về, lập tức hòa ly!”
Ta mơ hồ nói: “Ừ, nói sau đi.”
“Chu Tuyết Phù, ngươi có phải là muốn bội tình bạc nghĩa không?” Trần Tái bị ta chọc cho tức giận.
Cắn hai cái lên cổ ta, ta mặc cho hắn nháo. Ồn ào náo loạn, liền thay đổi mùi vị.
Ánh mắt Trần Tái sâu thẳm khóa ta lại, hỏi: “Thái nữ điện hạ, nàng phải cho ta một danh phận.”
Ta được hắn hôn rất thoải mái, mơ hồ nói: “Hả? Nhưng chúng ta cái gì cũng không làm?”
“Vậy thì bây giờ làm đi.”
40.
Thật sự thoải mái. Ta đối với việc này, kỳ thật không có gì kháng cự. Nam tử có thể tam thê tứ thiếp, hưởng thụ vui thích, nữ tử đương nhiên cũng có thể.
Ta thật lòng thích Trần Tái, hắn cũng thật lòng thích ta, hai bên cùng vui vẻ, chưa nói tới trong sạch hay không trong sạch.
Dù sao, trinh tiết của nữ tử, cũng không ở dưới tà váy. Ngược lại Trần Tái, sau khi tự thể nghiệm hai lần, lại la hét đòi danh phận.
Ta cười trấn an: “Được, cho ngươi danh phận.”
Lại qua nửa năm. Thẩm Tòng Nghi cuối cùng cũng từ Giang Nam trở về. Hắn hình như cao hơn một chút, vẻ mặt càng thêm trầm ổn.
Chuyến đi Giang Nam thuận lợi hơn nhiều so với dự đoán, hắn hoàn thành cực kỳ xuất sắc. Trưởng công chúa rất vui vẻ, ở trước điện hỏi hắn muốn phần thưởng gì.
Trong điện yên tĩnh.
Một lát sau, Thẩm Tòng Nghi hành lễ, ánh mắt ôn nhu rơi vào người ta: “Bệ hạ, thần muốn cả gan, xin bệ hạ để thần ở lại bên cạnh Thái nữ điện hạ.”
Theo lý thuyết, hắn là phu quân của ta, cũng nên là Phò mã. Nhưng mọi người trong cung đều biết cuộc hôn nhân của ta và hắn là một cuộc giao dịch.
Ta sửng sốt một chút, chưa từng nghĩ tới Thẩm Tòng Nghi lần này đi gian nan nguy hiểm, khó khăn lắm mới lập được chút công trạng, cũng không cầu vinh hoa phú quý, gia quan tấn tước, mà lại muốn tiếp tục ở cùng một chỗ với ta.
Trần Tái vừa nghe xong, tức giận nói: “Ngươi là tội thần, có tư cách gì mà làm Phò mã?”
Thẩm Tòng Nghi bình tĩnh: “Thần tự hiểu thần thân phận hèn mọn, không dám vọng tưởng vị trí Phò mã, nhưng chỉ cần ở lại bên cạnh Thái nữ điện hạ, cho dù là trắc phu…… Thần cũng cam tâm tình nguyện.”
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường xôn xao. Những lão thần cổ hủ kia quay đầu đi chỗ khác, sắc mặt hết xanh lại tím: “Đ//iên rồi, thật sự là đ//iên rồi, Thái nữ điện hạ là nữ tử, chẳng lẽ cũng muốn mở tam cung lục viện sao?”
Sau một lúc lâu, Trưởng công chúa nói: “Nữ tử sao lại không thể có tam cung lục viện?”, nàng hỏi ta: “A Phù, ngươi có ý kiến gì không?”
Ta nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Tòng Nghi, suy nghĩ một lát.
Hắn từ bỏ công danh để cầu được bồi ở bên cạnh ta, thật ra cũng không phải không được. Hắn dù sao cũng là tội thần, coi như kinh tài tuyệt diễm, triều đình cũng không có khả năng trọng dụng hắn.
Mà ta là Hoàng thái nữ. Có ta che chở, trong triều cũng không ai dám chỉ trích hắn. Bước này lấy lùi làm tiến, thật sự cao minh.
Ta cũng không đành lòng khuất phục, chỉ nói: “Bệ hạ, thần không muốn Phò mã, nếu Thẩm đại nhân nguyện ý chịu thiệt thòi làm trắc phu, thì cứ như vậy đi.”
“Không phải, A Phù, sao nàng lại thế này?”
Trần Tái nóng nảy, hốc mắt ửng đỏ, nhìn chằm chằm ta, giống như một con chó lớn không ăn được x//ương. Ta thở dài, cũng không biết trấn an hắn như thế nào.
Hắn đáng thương nhìn ta một cái.
Tiếp theo, đột nhiên “phịch” một tiếng, hắn quỳ xuống trước Công chúa, nói: “Nếu là trắc phu, Thẩm Tòng Nghi có thể làm, thần cũng có thể làm, bệ hạ, thần nguyện ý cùng Thẩm đại nhân cùng nhau phụng dưỡng Thái nữ điện hạ.”
“…”
Trong điện yên tĩnh như chet.
Các đại thần hai mặt nhìn nhau, kinh ngạc há miệng: “Đ//iên rồi, thật sự là đ//iên rồi…”