Thiên Mệnh Hoàng Nữ - Chương 1
1.
Khi ta sinh ra, đúng lúc hạn hán lớn. Đích mẫu dẫn người ở ngoài viện đợi hai canh giờ. Bà đỡ lấy giẻ quấn lấy ta, hoảng hốt kêu lên: “Là con gái, là con gái.”
Sắc mặt đích mẫu rất đáng sợ. Bà ta không để ý đến sự ngăn cản của hạ nhân, lao vào phòng sinh, kéo mẫu thân ta còn đang hôn mê từ trong ra, trái phải chính là hai bạt tai.
Bà ta đ//ánh xong chán ghét lau tay, thấy mẫu thân ta tỉnh, tàn nhẫn nói: “Ngươi đừng trách ta, ai bảo ngươi sinh ra một kẻ mang điềm gở? Kiều Kiều của ta ngày sau sẽ làm Hoàng hậu, tuyệt đối không thể bị nghiệt chủng của ngươi ảnh hưởng.”
Nói xong bà ta quay đầu chỉ chỉ ta mới sinh ra, nói với ma ma: “Sau khi dìm chet nó thì n//ém ra ngoài, nếu lão gia hỏi tới, cứ nói Hà di nương sinh ra thai chet.”
Mẫu thân ta khàn cả giọng cầu xin tha thứ. Một bên dập đầu, một bên lưu loát viết xuống ngàn chữ huyết thư.
Cam đoan ngày sau ta tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến Chu Lệnh Kiều, ở trong phủ làm nô tỳ là tốt rồi.
Sau đó phụ thân ta trở về, cân nhắc hồi lâu, chung quy là muốn giữ lại cho ta một m//ạng. Vì vậy, từ khi có trí nhớ, ta đã biết rằng sự ra đời của ta không được mong đợi.
Mẫu thân ta cũng thường xuyên ôm ta thất thần, cảm thán nếu ta là nam tử thì tốt rồi. Cũng không phải mẫu thân ta trọng nam khinh nữ.
Mà là ba năm trước, quốc sư khai đàn Vấn Thiên, tính ra nhà ta sẽ sinh ra Thiên Mệnh Hoàng Nữ. Năm ấy Bạch di nương sinh hạ Chu Lệnh Kiều.
Phụ thân ta cảm thấy lời tiên tri linh nghiệm, vui vẻ bày tiệc rượu ba ngày. Ngay cả Hoàng hậu cũng tham dự, còn ngay tại chỗ ban cho Chu Lệnh Kiều một chiếc vòng ngọc.
Bạch di nương mẫu bằng tử quý, thành công ngồi lên vị trí chính thê. Mẫu thân ta vào phủ cùng bà ta.
Khi đó mẫu thân ta xinh đẹp, được phụ thân ta yêu thích nhất, Bạch di nương rất hận bà.
Bởi vậy sau khi thăng chức, không có việc gì sẽ tìm mẫu thân ta gây phiền toái.
Sau khi mẫu thân ta mang thai, cuộc sống càng ngày càng khó khăn.
Bạch di nương nể mặt phụ thân ta, không động đến hài tử trong bụng bà. Nhưng bà ta không chỉ một lần mắng mẫu thân ta: “Nếu ngươi sinh con gái, cũng đừng trách ta lòng dạ đ//ộc á//c.”
Dù sao trong lời tiên tri không nói có hai vị Thiên Mệnh Hoàng Nữ. Mà Chu gia, cũng không cần hai nữ nhi.
2.
Phụ thân vừa mở chiếu cỏ, đã đuổi ta và mẫu thân đến hoang viện. Chúng ta ăn đồ ăn thừa, dùng đồ hạ nhân không cần.
Mọi người chê chúng ta xui xẻo, chưa từng lui tới. Chăm sóc ta và mẫu thân ta chính là Hứa ma ma lớn tuổi.
Bà không bao giờ để cho ta rời khỏi hoang viện. Năm tuổi, ta tò mò về tiền viện nên liếc nhìn. Đó là lần đầu tiên ta gặp Chu Lệnh Kiều.
Tám tuổi, nàng ta tựa ở hành lang trên cầu cho cá vàng ăn, quấn khăn lông cáo trắng như tuyết, bên cạnh có một đám nha hoàn, ma ma đi theo.
Đó cũng là lần đầu tiên Chu Lệnh Kiều nhìn thấy ta.
Cách một cây cầu, đầu ngón tay xanh nhạt của nàng ta chỉ vào ta, hỏi: “Đó là ai?”
Các ma ma lộ ra vẻ chán ghét: “Một tên tiểu dã chủng, đại tiểu thư đừng nhìn, sẽ làm bẩn mắt người đó.”
Chờ bọn họ đi rồi, ta cụp mắt xuống nhìn bàn tay đầy vết loét của mình. Đó là lần đầu tiên ta rõ ràng cảm giác được, chênh lệch giữa ta và Chu Lệnh Kiều.
Lúc chạng vạng, tiền viện đột nhiên có người tới. Nàng ta chống nạnh, sai người trói ta vào ghế.
Ta nhận ra nàng ta, là nha hoàn ban ngày ở bờ sông. Nàng ta là nô tỳ kê chân của Chu Lệnh Kiều, giờ phút này lại vênh váo hung hăng, chỉ vào mũi ta mắng: “Tiểu tiện nhân, ai cho phép ngươi đến tiền viện? Còn dám xuất hiện ở trước mặt đại tiểu thư, ta thấy ngươi là chán sống rồi.”
Nàng ta mắng xong thì cho người đánh ta ba mươi gậy.
Đ//ánh tới lần thứ ba thì ta hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại mẫu thân ta cả người đầy m//áu nằm ở trên giường, Hứa ma ma ở bên cạnh bà rơi nước mắt.
Mẫu thân thấy ta tỉnh, gắng gượng nhìn về phía ta cười cười. Hứa ma ma ôm ta lại gần một chút, ấn đầu ta dập đầu ba cái với mẫu thân.
Ánh mắt mẫu thân rất sáng, nhưng hơi thở lại càng ngày càng yếu ớt.
Bà không dịu dàng như ngày xưa, giọng nói chắc chắn lại nghiêm khắc nói với ta: “A Phù, con hãy đáp ứng với mẫu thân ba yêu cầu.”
Ta dự cảm được cái gì, nắm chặt lấy tay bà, muốn khóc, mắt lại khô khốc đến nỗi không rơi được giọt nước mắt nào.
Mẫu thân nhanh chóng nói: “Thứ nhất, sau này nếu có cơ hội thì hãy rời khỏi Chu gia, vĩnh viễn không được trở về;”; “Thứ hai, chăm chỉ học chữ, đọc sách, cực khổ cũng không phải là lí do khiến con sa đọa, A Phù, con phải đi ra ngoài xem.”; “Thứ ba, A Phù…”
Mẫu thân vuốt mặt ta, nói từng chữ một: “Đừng sống trong thù hận.”
3.
Mẫu thân ta đi rồi. Hứa ma ma ch//ôn bà ở một nơi hoang vu.
Bà ấy cố chấp khắc chữ trên bia đá, m//áu tươi giàn giụa trên tay, lại như không có cảm giác. Bà ấy một bên khắc chữ, một bên nói: “Mẫu thân con rất dũng cảm, người dũng cảm không nên có kết cục này.”
Khi đó ta cũng không hiểu lời này. Hứa ma ma cũng không muốn giải thích với ta. Sau đó bà ấy không biết từ đâu lấy được rất nhiều sách, buộc ta phải biết chữ.
Bà ấy nói ta thông minh, học cái gì cũng nhanh. Lúc sáu tuổi đã có thể nhận biết chữ trên toàn thư, còn thường xuyên suy nghĩ ra chút kiến giải.
Khi đó ta rất kiêu ngạo, thường kéo ma ma dạy học cho bà ấy. Bà ấy luôn đỏ mắt nhìn ta, như là đang xuyên qua ta nhìn người khác.
Ta biết bà ấy lại nhớ tới mẫu thân ta. Bà ấy từng nói trừ ta ra, mẫu thân ta là nữ tử thông minh nhất mà bà ấy từng gặp.
Đáng tiếc sinh nhầm thời, gả nhầm người, không thể thực hiện được tâm nguyện của mình. Cứ như vậy ma ma cùng ta lớn lên đến mười một tuổi.
Một hôm ta đang đọc sách trong nhà. Ma ma bưng một chén cơm đặt trước mặt ta. Trong bát có cơm trắng và đùi gà hiếm thấy, mùi thơm tỏa ra khắp nơi.
Ta nghiêng đầu nhìn hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Ta nhớ rõ cái bát này, là bọn họ dùng để đút A Hoa.”
Nói xong ta liền trêu ghẹo cười: “Hứa ma ma, sao người lại giật cơm canh của A Hoa tới đây, con ăn rồi vậy nó ăn cái gì?”
Chu gia nhờ vào Chu Lệnh Kiều, nước lên thì thuyền lên, người hối lộ phụ thân ta không ít, bởi vậy Chu gia vô cùng giàu có. Ngay cả thức ăn của chó cũng rất phong phú.
Nói là nói như vậy, nhưng ta vẫn bỏ sách xuống, lau lau tay, ngoan ngoãn mà bưng bát lên, an ủi ma ma: “Đã lâu không ăn cơm trắng cùng đùi gà, vài ngày trước ăn rau dại ăn đến muốn nôn luôn rồi, cám ơn ma ma, người đối xử với con thật tốt!”
Bà ấy thở dài, giật lấy chén trong tay ta, đứng dậy đi ra ngoài: “Con chờ ở đây, ma ma đi mua gà quay cho con ăn.”
Lời này ma ma đã từng nói rất nhiều lần.
Khi bà ấy dỗ ta ăn rau dại như muốn th//iêu đ//ốt cổ họng, bà ấy nói ăn xong bữa này sẽ mua gà quay cho ta.
Vào mùa đông ta lạnh cóng cuộn mình trong chiếc chăn cứng ngắc, bà ấy nói ta đứng lên vận động, chờ thân thể ấm áp sẽ dẫn ta đi ăn gà quay.
Khi ta bệnh đến mức hơi thở yếu ớt, ngay cả thuốc cũng uống không hết, bà ấy dỗ ta, nói chờ ta khỏe lại sẽ mua gà quay.
Nhiều năm như vậy, gà quay trở thành đại danh từ mà ta và ma ma hướng tới cuộc sống tốt đẹp. Ta nghĩ lần này cũng như mọi khi.
Nhưng ta không nghĩ tới, ta chờ mãi chờ mãi, cho đến mặt trời lặn về tây, ma ma cũng không trở về.
Có hai nha hoàn bước nhanh qua cửa viện, miệng nhỏ giọng thảo luận chuyện náo nhiệt hôm nay của tiền viện: “Đều do tiện phụ kia, chảy nhiều m//áu như vậy, làm hại chúng ta phải đến nơi này…”
“Bà ta thật sự cho rằng mệnh tiện của mình có thể uy hiếp đến phu nhân sao?”
“Nhưng không ngờ bà ta thật dám đ//âm cột, cổ lập tức g//ãy ngay tại chỗ, chậc, cái này đau lắm đó.”
Ta đ//ốt đèn, đứng ở trong viện cách một bức tường, cho đến khi tứ chi cứng ngắc. Ta biết ma ma sẽ không bao giờ trở lại.
4.
Ngày hôm sau, tin tức ma ma đ//âm cột mà chet truyền về hoang viện. Cùng đi với tin tức, còn có Trần ma ma bên cạnh Bạch phu nhân.
Bà ta khinh bỉ đánh giá ta vài lần, nói: “Đi theo ta.”
Ta trầm mặc đi theo phía sau bà ta. Đi được vài bước, bà ta quay đầu lại nhìn ta, trong mắt lộ vẻ lạnh lùng: “Hứa thị thật sự là chet vô ích cho ngươi, nàng ta vì ngươi mà chet, ngươi lại ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu.”
Ta chet lặng ngẩng đầu, há miệng, lại nói không ra lời. Trần ma ma kinh ngạc một chút, chợt cười khẽ: “Lúc này còn giả câm, chỉ mong ngươi có thể giả câm cả đời.”
Bà ta dẫn ta đến chuồng ngựa bên cạnh, nơi đó có tòa nhà gỗ, là phòng quý phủ chuẩn bị cho mã nô. Trần ma ma chỉ vào nhà gỗ: “Mặc dù Hứa thị lấy m//ạng đổi cho ngươi một con đường sống, nhưng phu nhân thật sự không muốn nhìn thấy ngươi, về sau ngươi hãy làm mã nô trong phủ, chỉ cần không sinh tâm tư không nên có, phu nhân có thể giữ cho ngươi một m//ạng.”
Chuồng ngựa bốc mùi hôi thối. Nhưng ngoại trừ cái này, chi phí ăn mặc so với hoang viện tốt hơn không ít.
Trong phủ có mấy cái chuồng ngựa, cái ta quản lý là cái nhỏ nhất. Ngày thường không có ai, ta ngày ngày làm bạn cùng một con ngựa con màu nâu.
Đương nhiên, thỉnh thoảng vẫn có người đến. Trong phủ có không ít con cháu của đám sai vặt. Họ thường đứng cách ta không xa, nhìn ta im lặng múc nước, cho ngựa ăn, sau đó ném đá về phía ta.
“Tiểu Ách Ba, ngươi thật sự không biết nói chuyện sao?”
“Vậy khi khóc có thể phát ra âm thanh hay không?”
“Tiểu Ách Ba, ngươi khóc một cái đi, mẫu thân ngươi chet, ma ma của ngươi cũng chet, sao lại không thấy ngươi khóc?”
“A, ta biết rồi, bọn họ nói tiểu Ách Ba này trời sinh vô tình, khóc không ra được đấy.”
Sau đó, bọn họ không biết từ đâu nghe được chút lời đồn nhảm nhí. Liền to gan tiếp cận ta, ở bên cạnh quấy rối ta.
Hoặc là đá đổ đồ của ta, hoặc là làm ướt cỏ ngựa của ta. Bọn họ thưởng thức tình trạng chật vật của ta, sau đó cười ha ha: “Nàng ta sợ như vậy, làm sao có thể là con của lão gia chứ?”
“Chính là, ta đã gặp qua đại tiểu thư, người sáng chói như vậy, làm sao có thể có muội muội như vậy chứ?”
“Người trong phủ nhất định là nói lung tung, nàng ta cũng không xứng so sánh cùng với đại tiểu thư!”
Cho đến khi ta mười hai tuổi. Một ngày nọ, Trần ma ma đột nhiên gõ cửa phòng ta. Bà ta nhìn từ trên xuống dưới, ghét bỏ liếc ta một cái, sau đó xoay người nói: “Đại tiểu thư muốn cùng Thái tử đến Tây Giao đua ngựa, ngươi đưa con ngựa nâu nhỏ ngươi nuôi qua đây.”