Thiên Kim Thời Ý - Chương 2
Lúc này bọn họ mới nhìn tôi từ đầu đến chân.
Đôi giày tôi đi rộng hơn chân một khoảng, quần jean trắng bệch, chiếc áo lông cũ kĩ, mỏng manh.
Vừa nhìn liền biết là đồ đã sử dụng rất nhiều năm, còn không chỉ một người mặc.
Giọng mẹ tôi run run: “Con yêu, là ba mẹ có lỗi với con.”
Không sao hết.
Năm đó tôi bị bắt cóc cũng không phải là lỗi của các người, nhưng bây giờ tôi đã trở về rồi.
Nếu đã cảm thấy thật xin lỗi, vậy thì cố hết sức mà bù đắp đi.
5.
Một ngày đã trôi qua nhưng Tống Khinh Tự vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Tôi so với ba mẹ còn lo lắng hơn.
Thật vất vả sống lại một lần, để cô ta cứ nằm đó thì còn có ý nghĩa gì?
Phải như mèo vờn chuột, tra tấn cho đến cùng.
Vì thế, tôi cố ý đẩy ba mẹ ra ngoài, một mình canh giữ bên cạnh Tống Khinh Tự.
Toàn thân cô ta quấn băng gạc, không có chỗ nào mà tôi có thể đụng tay được.
“Chậc chậc.”
Tôi cúi người, ghé vào bên tai của Tống Khinh Tự: “Còn chưa tỉnh dậy sao, là chưa đủ kích thích đúng không?”
“Tống Khinh Tự, cô biết không? trên cơ thể cô có 10 chỗ gãy xương, nghe nói phải nối cốt thép rất nhiều chỗ đâu. Trong đó chân là bị thương nghiêm trọng nhất. Bác sĩ nói, có thể đứng lên hay không còn chưa biết đâu.”
Tôi nhìn chăm chú Tống Khinh Tự một lúc.
Khi thấy mí mắt cô ta run rẩy, tôi cười.
“Cô có thể nghe được đúng không?
“Cô nói xem sao cô không chết triệt để một chút. Bây giờ thì tốt rồi, nửa sống nửa chết nằm ở chỗ này.”
“Sau này chỉ có thể nhìn ba mẹ thương tôi đi.”
“Còn có, khi cô rơi xuống là do tôi cố ý đấy.”
Lời nói vừa dứt, Tống Khinh Tự đột nhiên mở mắt.
Không cần phải nói, xác ướp bỗng nhiên mở mắt thật đúng là khiến người ta sợ hãi.
Tôi ra vẻ khoa trương che lấy trái tim mình, lùi về sau mấy bước: “Khinh Tự, em rốt cục cũng tỉnh rồi.”
“Bác sĩ! Em gái tôi tỉnh rồi!!”
Tôi hướng về phía cửa phòng bệnh hô lớn. Sau đó nắm chắc thời gian, dùng camera trước đưa về phía Tống Khinh Tự, để cô ta nhìn thấy bộ dáng đáng sợ của mình.
Con ngươi của cô ta dần mở to, bởi vì không thể kêu được nên chỉ có thể thở hổn hển.
“Tôi, tôi……”
Tống Khinh Tự không thể mở miệng, nói chuyện cũng là huyên thuyên.
Cách bác sĩ, tôi vươn cổ hỏi: “Khinh Tự, em nói gì vậy?”
“Tình huống của bệnh nhân có chút không ổn, huyết áp cùng nhịp tim tăng cao, lấy thuốc an thần tới đây!”
Tôi nhếch miệng cười lui ra sau đám người.
Tức giận đến như vậy sao?
Tống Khinh Tự, đây chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
6.
Tống Khinh Tự hoàn toàn tỉnh lại.
Ba mẹ sợ cô ta lại bị tôi kích thích, cố ý để tôi chờ đến khi cô ta hoàn toàn hồi phục mới đến.
Trong thời gian này, tôi ở nhà hưởng phúc.
Tôi vậy mới biết, hóa ra mùa đông ở nhà cũng có thể mặc áo ngắn tay cùng quần đùi, bởi trong nhà có máy sưởi.
Áo lông cũng thơm tho, không giống như loại mà tôi mặc ở cô nhi viện, còn có mùi khai.
Vào ngày Tống Khinh Tự xuất viện, ba mẹ tôi đã sớm đến bệnh viện.
Đợi đến buổi trưa, chú tài xế mới đưa tôi đi.
Chỉ ngắn ngủi nửa tháng mà thôi, Tống Khinh Tự như đã biến thành người khác.
Cô ta ngồi trên xe lăn, người gầy như que củi. Trên cơ thể có chỗ đỏ, chỗ tím. Má phải còn bị trầy da, sưng thành một cục chưa khỏi.
“Khinh Tự.”
Tội nhẹ giọng gọi cô ta một tiếng.
Ban đầu Tống Khinh Tự như mất hồn lạc phách, sau khi nhìn thấy tôi thì bỗng nhiên được rót vào linh hồn.
Cô ta hung tợn trừng mắt nhìn tôi, đưa hai tay hướng tôi đánh tới.
“Tao, tao giết mày, tao phải giết mày!!!”
Nhưng xe lăn đang trong tay ba tôi đẩy, cô ta làm sao có thể đụng tới tôi?
Ngược lại, cô ta thiếu chút nữa từ trên xe ngã xuống, vẫn là tôi đỡ lấy.
“Khinh Tự, em đừng kích động, cẩn thận một chút nha.”
“Mặt em ban đầu đã có vết thương, nếu ngã đập mặt xuống đất thì phải làm sao?”
Tống Khinh Tự kéo, tôi cũng không có ý tránh né, để kệ cô ta bóp mạnh cánh tay mình.
“Ba mẹ, đều do cô ta, con ngã xuống cũng là do cô ta làm hại!!”
Mặt mày Tống Khinh Tự dữ tợn, cáo trạng, ba mẹ hơi nhíu mày.
“Khinh Tự, con đang làm gì vậy?”
Ba mạnh mẽ gỡ tay của Tống Khinh Tự đang bóp lấy tôi ra.
Cánh tay bị bóp trầy có hơi trày da, mẹ tôi đau lòng giúp tôi xoa nhẹ mấy lần.
Ở góc độ mà ba mẹ không thấy được, tôi nhếch môi về phía Tống Khinh Tự.
Lúc này, cô ta giống như mới chú ý tới quần áo trên người tôi.
“Ba mẹ, hai người nhìn đi!! Chị ta chính là muốn đuổi con đi.”
“Chị ta ở cô nhi viện có nhiều quần áo như vậy, tại sao còn mặc đồ của con?!”
“Đây là đồ tôi vừa mua, còn chưa có mặc qua, chị mau cởi ra cho tôi!!!”
Đối mặt với Tống Khinh Tự đang gào thét, chân tay tôi đủ luống cuống.
Trước ánh nhìn của ba mẹ, tôi co quắp cởi áo khoác.
“Thật xin lỗi, chị không biết em thích cái áo này như vậy…..”
“Vội vàng ra ngoài, nên tiện tay cầm đại một cái.”
Có lẽ vì thấy ba mẹ không nói gì, Tống Khinh Tự lại tiếp tục nói.
Những bệnh nhân đi qua đều dừng lại xem nào nhiệt.
Rốt cục, ba tôi không nhịn được nữa quát: “Đủ rồi!”
7.
Tống Khinh Tự bị tiếng quát làm giật mình.
“Thời Ý đến đón con về nhà, con không biết quý trọng thì thôi đi, còn vì một bộ quần áo mà khóc lóc lên như vậy?”
“Mấy ngày nay ba cùng mẹ quá cưng chiều con rồi, là chính con tự ý leo lên sân thượng, Thời Ý thậm chí còn chạy đến ngăn cản, kéo con lại. Sao con có thể vì trả đũa mà nói là chị con đẩy con ngã lầu?”
Mẹ tôi không nói gì, nhưng hành động đem tôi bảo vệ sau lưng đã nói rõ tất cả.
Tống Khinh Tự ngẩn người, nước mắt vẫn còn chảy dài trên má.
Nhìn như thế, có lẽ đây là lần đầu tiên cô ta bị mắng dữ đến vậy.
Tôi còn cho là cô ta không có đầu óc.
Nhưng còn may, cô ta rất nhanh liền nhận lỗi.
Thậm chí còn đưa ra đề nghị để tôi giúp cô ta đẩy xe lăn.
Sự tức giận của ba mẹ lúc này mới giảm đi một chút, đồng thời còn an ủi cô ta.
“Chỉ cần con ngoan ngoãn, con mãi mãi sẽ là hòn ngọc quý trong tay Tống gia.”
Tôi cười.
Cái cô ta muốn chính là hòn ngọc duy nhất của Tống gia cơ.
Thật đáng tiếc, tôi đã trở về.
Tôi không nhanh không chậm đẩy cô ta đi ở phía sau, cố ý để cô ta có cơ hội nói chuyện.
“Tiểu tiện nhân, lời của cô nói tôi đều nghe thấy, có gan thì cô nói lại trước mặt ba mẹ đi chứ?”
Cười chết.
“Nhìn tôi giống dáng vẻ ngu xuẩn của cô lắm sao?”
Tống Khinh Tự cắn răng, nghẹn lời một lát, sau đó nói: “Vừa nãy chắc cô cũng nghe được rồi đi, tôi vẫn là con gái bảo bổi của Tống gia, chỉ cần tôi ở trong cái nhà này một ngày, chị đừng mong có được một ngày yên ổn.”
Tôi nhếch môi.
Hóa ra, thời điểm mà bạn yếu đuối, người khác sẽ cảm thấy thật buồn cười khi bạn phát cáu là sự thật.
“Chị cười cái gì?”
Tôi hắng giọng: “Không có gì, cô cứ việc phóng ngựa tới nha.”
“À không, tôi muốn nói, cô cứ việc ngồi xe lăn, lăn tới nha.”
Tống Khinh Tự tức giân, cô ta cắn chặt răng, khuôn mặt vặn vẹo.
Tôi chỉ vào gương mặt của cô ta, tốt bụng nhắc nhở.
“Đừng cắn răng, miệng vết thương chảy máu kìa.”
Đó là sự thật.
Vết thương trên má cô ta bị kéo căng, rách ra, máu chảy xuống dưới.
Xấu xí đến mức khó coi.
8.
Sau khi về nhà, Tống Khinh Tự biết điều tự thu liễm hơn.
Ba mẹ ở nhà nhìn cô ta một tuần, liền đi công ty.
Chỉ còn lại hai người chúng tôi, không khí giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng.
Cô ta gõ cửa phòng tôi, vào lúc tôi mở cửa thì cố ý tạt một ly sữa bò tới.
Tôi bị giội đến sững sờ, thấy Tống Khinh Tự cười lạnh nhìn mình.
“Tống Thời Ý, nhìn tôi làm cái gì? Muốn méc lẻo hả? Đáng tiếc rằng ba mẹ không có ở nhà đâu.”
Sau khi ý thức được trên mặt mình là sữa bò, tôi liếm liếm bờ môi.
Hành động này giống như đã làm Tống Khinh Tự cảm thấy buồn nôn.
Cô ta bĩu môi: “Chị biến thái à?”
Biến thái?
“Tống Khinh Tự, cô có biết trên thế giới này có bao nhiêu người từ nhỏ đến lớn chưa từng được uống qua sữa bò không?”
“Cô ở Tống gia thay thế tôi hưởng thụ hết thảy mọi thứ, hóa ra ở sau lưng cô đều sẽ lãng phí như vậy sao.”
Tôi như có điều suy nghĩ gật gật đầu. Sau đó thừa dịp cô ta không chú ý, đạp cần gạt phía sau xe lăn của cô ta xuống.
Tống Khinh Tự không hay biết. Cô ta dường như cảm thấy buồn cười vì tôi chưa từng uống qua sữa bò.
“Không phải chứ, ha ha ha.”
“Tống Thời Ý, loại sữa bò bình thường rác rưởi này, tôi thường dùng để tắm a a a!!!”
Xe lăn của Tống Khinh Tự bất ngờ bị mất khống chế, từ lầu hai lăn xuống dưới.
Thực lòng mà nói, tôi chỉ đẩy cô ta đến mép cầu thang mà thôi.
Chính cô ta ồn ào đòi xe lăn đắt tiền nhất, nói là để thuận tiện di chuyển.
Bây giờ thì hay rồi, cần gạt trên xe lăn đắt tiền nhất lại thuận tiện cho tôi ra tay.
Tống Khinh Tự trực tiếp ngã từ trên xe lăn xuống dưới, toàn bộ cơ thể lăn hai vòng trên cầu thang, rồi va mạnh chỗ ngã rẽ.
Lần này này cô ta không bất tỉnh, chỉ chảy một chút máu ở thái dương.
“Gọi cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát.”
Cô ta kéo lê hai chân đã tàn phế tới phòng khách, sau đó nối máy đến 110.
“Tôi muốn báo cảnh sát.”
“Tống Thời ý, mưu tội sát.”