Thiên Kim Thật Là Nữ Phụ Ác Độc - Chương 8
Tôi không rõ thời gian qua Tống Thanh Giác có tìm gặp Hạ Cẩn không, nhưng trước khi tôi hoàn thành bước thứ hai của kế hoạch, Hạ Cẩn không thể quay lại.
Vậy nên tôi đã gọi điện cho Hạ Cẩn.
Đầu dây bên kia, Hạ Cẩn quả nhiên có chút do dự. Điều này khiến tôi cảm thấy buồn cười.
“Hạ Cẩn, cô nghĩ xem nếu Tống Thanh Giác biết người mà anh ta coi là tri kỷ là do chính kẻ mà anh ta ghét cay ghét đắng dạy dỗ, liệu anh ta sẽ đau lòng đến mức nào?”
“Cô muốn làm gì?” Hạ Cẩn hoảng sợ, lớn tiếng chất vấn tôi.
“Chỉ cần cô ngoan ngoãn ở lại nước ngoài, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.”
Tôi tiếp tục tấn công vào điểm yếu của cô.
“Cô cũng thấy rồi đấy, trong lòng Tống Thanh Giác vẫn có cô. Nếu đã như vậy, Hạ Cẩn, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành vợ của Tống Thanh Giác, để anh ta chỉ thuộc về một mình cô sao?”
“Tôi có thể giúp cô trở thành vợ của anh ta, giống như tôi từng làm, để trong lòng Tống Thanh Giác có vị trí dành cho cô. Tất nhiên, điều đó cần sự giúp đỡ từ cô.”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, mãi mới nghe thấy tiếng của Hạ Cẩn.
“Cô muốn tôi làm gì?”
Tôi mỉm cười: “Ở lại nước ngoài, cô có thể liên lạc với Tống Thanh Giác, nhưng hãy giữ khoảng cách, không quá gần mà cũng không quá xa.”
Hạ Cẩn vốn là người kiêu hãnh, chắc chắn không vui khi bị tôi đe dọa như vậy. Nhưng nếu tôi đưa ra điều mà cô ấy muốn, tình thế sẽ khác.
Đánh một cái rồi cho một viên kẹo ngọt. Có lẽ cô ấy sẽ không đến mức cảm kích, nhưng ít nhất sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Tắt máy, tôi mệt mỏi nằm lại xuống giường, lần thứ chín thử gọi 1207. Trừ lần đầu tiên tôi vừa tới, 1207 đã xuất hiện để giúp tôi hiểu sơ lược về câu chuyện và tiếp nhận ký ức của chủ cũ.
Từ đó, thỉnh thoảng tôi gọi lại, nhưng không còn lần nào nhận được phản hồi. Tôi chờ một lúc, căn phòng im ắng, không có bất kỳ phản hồi nào.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào căn phòng, tôi co người lại ở đầu giường, từ từ vùi đầu vào hai cánh tay.
8
Mấy ngày gần đây, tâm trạng của Tống Thanh Giác bất ổn, toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng.
Từ Mộ Trân ban đầu định lạnh nhạt với Tống Thanh Giác để anh ta nhận lỗi trước, nhưng Tống Thanh Giác không chịu cúi đầu, ngược lại còn cãi nhau với cô ta thêm vài lần.
Điều này khiến Từ Mộ Trân vô cùng đau lòng, mỗi sáng mắt cô ta đều sưng đỏ lên. Ngày trước khi Từ Mộ Hàn xuất viện, tôi ôm một bó hoa đến thăm anh ta.
Sau mấy tháng được chăm sóc chu đáo từ mẹ và Từ Mộ Trân, Từ Mộ Hàn đã hồi phục vẻ ngoài điển trai vốn có, khiến các y tá trong bệnh viện tim đập loạn nhịp.
Tôi quan sát tình trạng sức khỏe của Từ Mộ Hàn, trông có vẻ ổn. Tôi mỉm cười đưa bó hoa cho anh ta: “Chúc mừng anh khỏe lại và được xuất viện.”
Từ Mộ Hàn nhẹ cười, nhận lấy bó hoa: “Cảm ơn, An An.”
Rồi anh ta đặt bó hoa lên bàn cạnh giường, ngay đối diện giường ngủ.
Sau một lúc trò chuyện, Từ Mộ Hàn hỏi tôi và Từ Mộ Trân đã có dự định vào đại học nào chưa. Từ Mộ Trân hớn hở nói muốn thi vào trường của anh ta, Từ Mộ Hàn nhìn cô ta cười chiều chuộng.
Lúc đó tôi có cảm giác mình hơi thừa thãi. Từ Mộ Hàn lại nhìn tôi, tôi chạm nhẹ vào mũi rồi trả lời.
“Chưa nghĩ xong, nhưng có lẽ cũng muốn vào trường của anh.”
Từ Mộ Hàn hài lòng gật đầu. Dù sao thì Đại học S, nơi Từ Mộ Hàn đang học, là một trong những trường hàng đầu cả nước, nên Từ Mộ Trân sẽ phải nỗ lực nhiều hơn để thi đỗ, còn tôi thì không cần lo lắng lắm.
Từ Mộ Trân cũng nhận thức được điều này, thỉnh thoảng cô ta lại nhờ Từ Mộ Hàn kèm cặp thêm. Hôm nay cũng vậy, cô ta lấy sách vở ra từ cặp, chuẩn bị để anh dạy kèm.
Mẹ đã quen với việc này, vui vẻ để Từ Mộ Hàn dạy Từ Mộ Trân rồi đưa tôi về nhà.
Tối đó, Từ Mộ Trân không về.
Tôi đã sắp xếp người làm theo chỉ thị của mình, bỏ thuốc vào trà mà Từ Mộ Hàn phải uống mỗi ngày sau khi bình phục. Tôi ngồi trong phòng, dùng máy tính theo dõi qua camera trong bệnh viện.
Phòng bệnh của Từ Mộ Hàn là phòng tốt nhất trong bệnh viện, nếu không được anh ta gọi, y tá sẽ không vào.
Tôi đã tận mắt chứng kiến, trong video, Từ Mộ Hàn uống trà như thường lệ. Sau đó, anh ta tiếp tục giảng bài cho Từ Mộ Trân, hai người thỉnh thoảng sát vai, trông vô cùng thân thiết.
Chẳng bao lâu, thuốc bắt đầu có tác dụng, khuôn mặt anh ta hiện lên sắc đỏ không tự nhiên, ánh mắt mê đắm nhìn Từ Mộ Trân.
Từ Mộ Trân ngẩng lên thấy cảnh này, nghi ngờ hỏi: “Anh, sao mặt anh đỏ thế?”
Từ Mộ Hàn nhìn cô với ánh mắt mê đắm: “Trân Trân… em thật đẹp…”
Nói rồi, anh nắm lấy tay Từ Mộ Trân, ánh mắt dần trở nên cuồng nhiệt và đầy khát khao. Từ Mộ Trân hoảng hốt, né tránh ánh mắt cháy bỏng của anh ta.
“Anh, anh sao vậy, sao tay anh lại nóng thế? Sốt rồi sao?”
Từ Mộ Hàn hoàn toàn bị khống chế bởi thuốc, mắt anh ta đỏ ngầu, bất ngờ ôm chặt Từ Mộ Trân.
“Trân Trân, anh yêu em, anh thật sự yêu em! Tại sao, tại sao em lại phải lấy cái tên nhà họ Tống đó?”
“Anh đang nói gì vậy! Mau thả em ra!”
Từ Mộ Trân vùng vẫy muốn đẩy anh ta ra, Từ Mộ Hàn đau khổ, gắng sức lắc đầu, cuối cùng nới lỏng tay.
Thấy vậy, Từ Mộ Trân chớp lấy cơ hội, thoát khỏi sự ràng buộc, nước mắt rưng rưng lùi lại sát mép giường.
Từ Mộ Hàn nhìn cô ta đầy đau khổ, nước mắt lăn dài: “Trân Trân, anh mới là người yêu em thật lòng, tại sao? Tại sao?”
“Trân Trân, anh khó chịu quá, em giúp anh được không?”
Từ Mộ Trân không thể tin nổi, lùi lại từng bước một, nhưng khi tôi nghĩ cô ta sẽ rời đi, thì cô ta lại dừng lại nhìn Từ Mộ Hàn đang đau khổ.
Một lát sau, cô ta run rẩy bước lại gần anh ta.
“Anh, anh khó chịu lắm à? Em, em phải làm sao để giúp anh?”
Nghe vậy, Từ Mộ Hàn hoàn toàn mất kiểm soát, anh ta kéo Từ Mộ Trân xuống, gấp gáp hôn cô ta.
Tôi nhìn hai người trong video đan tay vào nhau, bất giác cảm thấy buồn nôn. Tôi vội lưu lại video rồi đóng máy tính.
Cánh cửa phòng bệnh phía sau cô ta bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra, chỉ cần cô ta muốn. Đáng tiếc, cô ta không làm vậy.
Từ Mộ Trân, đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho cô.
Vào khoảng bốn giờ sáng hôm sau, tôi nghe rõ tiếng ai đó rón rén đóng cửa phòng của Từ Mộ Trân.
Trong bữa sáng, mẹ Từ thắc mắc vì sao cô ta vẫn chưa dậy. Tôi nhấp một ngụm cháo rồi thản nhiên đáp.
“Chắc Mộ Trân học đến khuya quá, mệt rồi.”
Mãi đến gần trưa, Từ Mộ Trân mới mệt mỏi thức dậy. Lúc này, Từ Mộ Hàn đã về nhà, nhìn thấy Từ Mộ Trân, ánh mắt anh ta cháy bỏng nhìn cô.
Từ Mộ Trân lập tức cúi đầu, ngại ngùng không dám nhìn anh ta. Mẹ Từ không để ý điều gì khác thường, bảo Từ Mộ Trân nhanh chóng đến ăn sáng.
Bầu không khí giữa hai người rất kỳ lạ, trong sự ngượng ngùng lại có chút ngọt ngào. Lúc ăn, họ thỉnh thoảng nhìn nhau, rồi vội vàng quay đi.
Bữa ăn này chẳng có ý nghĩa gì với tôi, cuối cùng, tôi không chịu nổi mà đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Kể từ hôm đó, Từ Mộ Trân không còn đến tìm Tống Thanh Giác nữa, có lẽ vì cảm thấy tội lỗi, không biết đối mặt với anh ta ra sao.
Ngược lại, Tống Thanh Giác nghĩ lại, cảm thấy có lỗi vì thái độ của mình trước đây với Từ Mộ Trân, nên chủ động tìm đến xin lỗi cô ta.
Nhìn Từ Mộ Trân lúng túng giữa hai người đàn ông, tôi thấy thật nực cười.
Ngày thi đại học càng đến gần, Từ Mộ Hàn càng tích cực giúp Từ Mộ Trân ôn tập.
Ngày 8 tháng 6, giữa mùa hè, trời nắng gắt.
Sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, tôi bước ra khỏi phòng thi, nhìn qua Từ Mộ Hàn và thấy Bùi Tịch đang chờ trong đám đông.
Anh đứng dưới bóng cây loang lổ, mặc bộ đồ thể thao màu tím đen. Chiếc mũ lưỡi trai màu trắng che đi mái tóc ngắn màu hạt dẻ. Khi thấy tôi nhìn qua, anh khẽ cười, đôi mắt hơi nheo lại đầy tình cảm.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Bùi Tịch mặc đồ giản dị, trông anh có vẻ phóng khoáng và tràn đầy sức sống hơn.
Bùi Tịch đúng là người kỳ lạ, biết rõ tôi không có ý tốt với anh, nhưng vẫn không ngừng tiếp cận tôi.
Tôi phớt lờ ánh mắt của anh, đi về phía Từ Mộ Hàn.
“Anh.”
“Ừ, mẹ bảo anh đến đón hai đứa đi nhà hàng. Bà đã đặt chỗ sẵn để chúc mừng hai đứa.”
“Trân Trân vẫn chưa ra, không biết em ấy thi thế nào?”
Tôi mỉm cười nhìn Từ Mộ Hàn: “Có anh giúp ôn tập, chắc chắn sẽ thi đỗ thôi.”
Nghe đến từ “ôn tập”, vẻ mặt Từ Mộ Hàn thoáng qua chút lúng túng.
Anh ta ậm ừ đáp: “Ừ”
Ánh mắt tôi liếc qua thấy Bùi Tịch vẫn đang mỉm cười dưới bóng cây nhìn tôi.
Tôi liền viện cớ nói muốn về nhà trước, tránh ánh mắt Từ Mộ Hàn, lẻn vào con hẻm gần cổng trường. Một lát sau, Bùi Tịch chầm chậm bước đến.
“Hôm nay sao tổng giám đốc Bùi lại rảnh rỗi đến đây vậy?”
Bùi Tịch lấy từ túi ra một hộp quà, mở ra, là một chiếc đồng hồ bạch kim. Mặt đồng hồ đính một vòng kim cương lấp lánh, rất đẹp, rất đúng gu của tôi.
“Chúc mừng tốt nghiệp, An An.”
Không biết từ lúc nào, Bùi Tịch đã bắt đầu học theo ba tôi gọi tôi là An An. Tôi không động đậy, cũng không nghĩ rằng Bùi Tịch đến đây chỉ để tặng tôi một chiếc đồng hồ.
Quả nhiên, thấy tôi không nhận, anh khẽ cười nói: “An An, nếu em nhận quà, anh sẽ cho em biết một tin vui.”
“Tin vui gì?”
Tôi nhận hộp quà và hỏi. Thực ra tôi cũng đoán được phần nào.
“Lão già Giang Khang sắp không chịu nổi rồi.”
Tôi làm ra vẻ vui mừng, gật đầu.
“Tổng giám đốc Bùi quả nhiên xuất sắc.”