Thiên Kim Thật Là Nữ Phụ Ác Độc - Chương 7
Lúc một giờ sáng hôm đó, tôi nhận được một cuộc gọi. Sau khi cúp máy, tôi gạch đi một số chữ trên cuốn sách.
Hôm sau sau khi tan học, tôi đến thăm Từ Mộ Hàn. Sắc mặt anh ta còn tái nhợt hơn trước, hai má cũng hốc hác hẳn.
Hiện giờ, anh ta từ chối gặp Từ Mộ Trân. Mỗi lần Từ Mộ Trân đến chỉ có thể đứng ngoài cửa nói chuyện với anh, khiến cô ta buồn rầu khôn xiết.
Y tá nói rằng chỉ khi nào có người em gái khác, anh ta mới chịu để tôi vào gặp.
“Em đến đây làm gì?” Từ Mộ Hàn nhìn tôi với vẻ khó chịu, giọng điệu lạnh lùng hỏi.
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh ta một lúc, ánh mắt của tôi khiến Từ Mộ Hàn có chút không thoải mái. Tôi bất chợt mở lời: “Anh, có phải rất đau đớn không?”
Từ Mộ Hàn ngạc nhiên nhìn tôi, đồng tử hơi rung động. Một lúc sau anh ngượng ngùng nói: “Em hỏi làm gì?”
Mắt tôi từ từ đỏ lên.
“Anh, em biết mình sai rồi, anh đừng giận em nữa. Em muốn anh khỏe lại, anh phải khỏe mạnh.”
Vừa nói, nước mắt tôi như những hạt ngọc rơi xuống. Từ Mộ Hàn dần trở nên lúng túng, anh khó nhọc mở lời: “Em, em đừng khóc nữa.”
Anh ta khuyên nhủ tôi hồi lâu, tôi mới ngừng khóc. Sau đó, anh ta lại dặn dò tôi vài điều, chủ yếu là học hành chăm chỉ và hòa thuận với Từ Mộ Trân.
Khi biết ba đưa tôi vào công ty, anh ta vừa kinh ngạc vừa thoáng chút buồn bã. Tôi vội an ủi: “Anh, anh nhất định sẽ khỏe lại.”
Anh ta gượng cười.
Ra khỏi phòng bệnh, tôi bình tĩnh lau khô nước mắt trên mặt. Sau đó về nhà, bệnh viện thông báo rằng họ đã tìm được tủy phù hợp cho Từ Mộ Hàn.
Mẹ mừng rỡ đến bật khóc, bà vừa khóc vừa thông báo tin vui này cho ba.
Cả gia đình chìm trong niềm hạnh phúc, mẹ nhìn tôi với ánh mắt đầy áy náy.
Tôi mỉm cười, nở nụ cười vừa vui mừng vừa mang nét u buồn.
7
Từ Mộ Hàn mắc bệnh thiếu m//áu bất sản, sau khi ghép tủy có khoảng 70% cơ hội khỏi bệnh. Tỷ lệ 70% không phải là quá cao, nhưng ghép tủy vẫn là phương pháp hiệu quả nhất so với các phương pháp khác.
Ca phẫu thuật được lên lịch sau một tuần.
Trong tuần đó, mẹ chuẩn bị rất nhiều món bổ dưỡng. Theo nguyên tắc không lãng phí, tôi bảo mẹ để trong phòng tôi, chờ nguội rồi mới uống.
Chuyện ghép tủy, Từ Mộ Trân không hề hay biết.
Nhìn thấy mẹ quan tâm tôi, Từ Mộ Trân có chút ganh tỵ, cũng muốn uống thử, nhưng bị mẹ mắng vài câu nên giận dỗi bỏ về phòng. Mẹ cũng không để ý đến cô ta, nên tôi cũng ít khi ra khỏi phòng để tránh phiền phức.
Sau khi trải qua một loạt kiểm tra toàn diện, tôi và Từ Mộ Hàn được đưa vào phòng phẫu thuật.
Ca phẫu thuật rất thành công, giờ chỉ còn phải xem vận may của Từ Mộ Hàn. Nhưng tôi muốn anh ta nhất định phải sống, không thể chet trên giường bệnh được.
Thời gian trôi nhanh, thoáng chốc đã đến học kỳ hai của năm lớp 12.
Trong thời gian này, sức khỏe của Từ Mộ Hàn dần hồi phục và bắt đầu quay lại xử lý công việc của công ty.
Nhưng mẹ Từ lo lắng cho sức khỏe của anh ta, cộng với việc trước đây Từ Mộ Hàn từng gặp phản ứng đào thải sau khi cấy ghép, nên ba vẫn thỉnh thoảng nhờ tôi xử lý một số việc của công ty.
Bước vào lớp 12, một số bạn trong lớp đã nghỉ học để đi du học. Chỗ ngồi của Hạ Cẩn trống không, Tống Thanh Giác cứ vô thức nhìn chỗ ngồi đó mà ngẩn ngơ. Từ Mộ Trân gọi anh ta vài lần, anh ta mới nghe thấy và bước ra ngoài.
Ngoài hành lang, Từ Mộ Trân oán trách rằng anh ta không để tâm đến cô, giả vờ hờn giận.
Cô ta buồn bã hỏi Tống Thanh Giác: “Anh không thích em nữa phải không, Tống Thanh Giác?”
Bất ngờ, Tống Thanh Giác đột nhiên nổi giận.
“Từ Mộ Trân, em có thể đừng hỏi những câu ngây thơ thế được không!”
Nói xong anh ta rời khỏi hành lang, để lại Từ Mộ Trân đứng đó sững sờ, buồn bã rồi bật khóc. Tôi ngồi bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn Từ Mộ Trân sụt sùi rồi bỏ đi.
Hạ Cẩn đã ra đi rất dứt khoát.
Cô ấy biết tôi đã lừa dối cô, hoặc nói đúng hơn, cô ấy luôn biết điều đó.
Trước khi đi du học, cô ấy gọi điện cho tôi, giọng cô khàn đi, rõ ràng là đã khóc.
Cô hỏi tôi: “An An, chẳng phải cậu nói rằng hôn ước giữa nhà họ Từ và nhà họ Tống đã hủy rồi sao? Tại sao cậu lại lừa tớ?”
“Hạ Cẩn, cậu không thật sự nghĩ rằng tôi sẽ tin cậu không biết gì, đúng không?”
“Ngây thơ như Từ Mộ Trân thì không nhiều đâu.”
Tôi bật cười nhạo báng.
“Cậu nghĩ tôi không biết cậu nói khắp nơi rằng tôi bảo cậu tiếp cận Tống Thanh Giác sao?”
“Cậu chỉ muốn một lý do để tiếp cận Tống Thanh Giác, người đã đính hôn, nên tôi cho cậu cái cớ đó. Bây giờ cậu lại đến trách tôi lừa cậu, thì có ý nghĩa gì?”
Bên kia, Hạ Cẩn im lặng một lúc lâu, sau đó mới nghẹn ngào nói.
“Nhưng tớ đã thích cậu ấy lâu như vậy, trước khi đi tớ đã hỏi cậu ấy có thích tớ không, nhưng cậu ấy không trả lời.”
“Chỉ cần cậu ấy nói một câu thích, tớ sẽ ngay lập tức ở lại.”
Hiếm khi tôi kiên nhẫn nghe Hạ Cẩn khóc lóc lải nhải rất lâu, không khỏi nhớ đến Từ Niệm An ngày xưa từng yêu Tống Thanh Giác rất nhiều.
Nhìn người mà mình đáng lẽ đã đính ước, lại đầy tình cảm cưới cô em gái nuôi trong bộ váy cưới lộng lẫy.
Khi đó cô ấy cười rạng rỡ, nhưng ai biết được trái tim cô ấy đã tan vỡ chứ.
Giờ nghĩ lại, Hạ Cẩn có lẽ sẽ may mắn hơn so với cô ấy ngày trước, người chẳng bao giờ thổ lộ tình cảm.
Bùi Tịch đã giấu kín thân phận của mình, hiện tại với sự hợp tác của tôi, cổ phần của công ty họ Từ ngoài phần của ba Từ và Giang Khang đã từng chút từng chút chuyển dần vào tay Bùi Tịch mà không ai hay biết.
Một khi Bùi Tịch hợp tác thành công với ba Từ mua lại cổ phần từ tay Giang Khang, khi ba Từ thực hiện lời hứa tặng anh ấy một phần sáu cổ phần, Bùi Tịch sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của công ty.
Còn điều tôi cần làm là lấy được cổ phần từ tay ba, và lấy đó làm con bài mặc cả.
Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Đã có người sẵn lòng giúp tôi loại bỏ chướng ngại vật, thì sao tôi lại không vui vẻ mà nhận chứ?
Mượn d/a/o giett người, chính là như vậy.
Sau khi bị Tống Thanh Giác làm tổn thương, Từ Mộ Trân trở về nhà và khóc một lúc lâu.
Mẹ Từ hỏi nguyên nhân, Từ Mộ Trân vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện, lời lẽ ngụ ý rằng Hạ Cẩn đã dụ dỗ Tống Thanh Giác, khiến anh ta thay lòng đổi dạ.
Mẹ Từ rất ngạc nhiên.
“Làm sao có thể như vậy? Thanh Giác không phải là người như thế mà.”
Từ Mộ Trân ngồi trên ghế sofa, lau nước mắt: “Con tin rằng Thanh Giác không phải người như vậy, chắc chắn là do cô gái kia làm ảnh hưởng đến anh ấy.”
“Mẹ à, nếu Thanh Giác không thích con nữa, không muốn kết hôn với con thì phải làm sao đây?”
Mẹ nghiêm túc suy nghĩ, hôm sau bà đến tìm mẹ của Tống Thanh Giác.
Buổi tối hôm ấy, Bùi Tịch gọi điện cho tôi, mời tôi đến để chứng kiến cảnh tượng lúng túng của lão cáo già Giang Khang. Tôi vui vẻ đông tình đi tới.
Dưới sự tấn công kép của ba Từ và Bùi Tịch, Giang Khang có phần không trụ nổi. Nhưng dù sao Giang Khang cũng là một lão cáo già lợi hại, đã kiên trì chống lại ba Từ và Bùi Tịch lâu như vậy.
Nhưng khi tôi đến công ty của Bùi Tịch, điều chờ đón tôi lại là một bữa tối dưới ánh nến.
Không thể không nói rằng, trong ánh nến ấm áp màu cam nhảy múa, gương mặt của Bùi Tịch thực sự đẹp đến ngỡ ngàng.
Anh nhẹ nhàng rót cho tôi ly rượu vang, dưới ánh nến, rượu vang tỏa sáng như viên hồng ngọc. Bùi Tịch ngước lên nhìn tôi, ánh mắt đong đầy tình cảm, khiến tôi có cảm giác như thể mình là tình yêu cả đời của anh.
Thế nhưng, tôi đã từng chứng kiến cảnh một nữ diễn viên được anh nâng đỡ bị vứt bỏ ngay trước cửa tòa nhà công ty không thương tiếc.
Chỉ là màn kịch thôi, làm gì có chân tình ở đây.
Tôi mỉm cười, cầm ly rượu anh đưa, nhấp một ngụm nhỏ.
“Bùi tổng, đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, tôi không thiếu tình yêu đâu.”
Bùi Tịch mỉm cười, không giấu giếm sự hứng thú trong ánh mắt.
“Cô Từ, tôi chỉ muốn hiểu cô hơn một chút thôi, sao cô lại chống đối như vậy?”
“Nếu thực sự chống đối anh, thì làm sao tôi còn ở đây?”
“Chiêu vừa đẩy vừa kéo, Bùi tổng từng trải qua bao nhiêu phụ nữ, chắc hẳn không lạ gì.”
Tôi vừa nói, vừa nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Bùi Tịch. Khi tôi được tài xế của Bùi Tịch đưa về nhà, thấy mẹ và Từ Mộ Trân cũng đang ở nhà. Bà đang ôm lấy cô ta, an ủi.
“Thanh Giác là đứa có trách nhiệm, sẽ nghĩ đến thể diện của hai nhà. Con đừng suy nghĩ lung tung nữa, mẹ của Thanh Giác cũng nói rồi, sẽ dạy dỗ lại nó.”
Từ Mộ Trân nghe thấy mẹ Từ nói vậy, thấy tôi vừa về, liền nức nở lau khô nước mắt.
…
Sau ngày đó, dù Tống Thanh Giác không còn buông lời tổn thương như trước, nhưng thái độ của anh ta đối với Từ Mộ Trân cũng lạnh nhạt đi nhiều.
Như thể nhận ra sự lạnh nhạt của Tống Thanh Giác, Từ Mộ Trân cố ý không để ý đến anh ta nữa, ngày ngày sau giờ tan học đều chạy đến bên Từ Mộ Hàn.
Nhưng cô ta không biết rằng, một khi đàn ông đã lạnh nhạt, sẽ rất khó quay lại.
Với sự quan tâm từ Từ Mộ Trân, sức khỏe của Từ Mộ Hàn đã phục hồi gần như hoàn toàn. Anh ta chuẩn bị quay lại công ty để tiếp quản công việc của gia đình, đồng thời cũng chuẩn bị trở lại trường để hoàn thành khóa học bị gián đoạn do bệnh tình.
Nhưng tôi sẽ không để anh ta có cơ hội trở lại công ty. Cổ phần trong tay ba Từ, chỉ có thể là của tôi.
Nếu không có gì thay đổi, vào năm Từ Mộ Trân chuẩn bị vào đại học, Giang Khang sẽ phát đ//iên và liều lĩnh tạo ra một vụ tai nạn, khiến ba Từ bị li/ệ/t. Cũng chính khi đó, Từ Mộ Hàn sẽ phải kết thúc sớm việc học đại học để gánh vác gia đình.
Từ Mộ Hàn sẽ bận rộn đến mức kiệt sức, nhưng lại không ngờ rằng ba mẹ mình chỉ muốn Tống Thanh Giác và Từ Mộ Trân kết hôn.
Mẹ vừa khóc vừa nói với Từ Mộ Hàn và Từ Mộ Trân.
“Ba con luôn mơ ước được nhìn thấy Trân Trân hạnh phúc. Bây giờ ông ấy thế này, nếu không kịp nhìn thấy Trân Trân kết hôn, sẽ là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong đời của ông ấy!”
“Mẹ không muốn để ba con phải mang nỗi tiếc nuối ấy ra đi.”
Vậy nên, Từ Mộ Hàn chỉ có thể buông tay, đau đớn nhìn người mình yêu mặc váy cưới gả cho người khác.
Đúng là một nam thứ si tình.
Sao anh ta lại không hiểu rằng, lúc này ba Từ muốn Từ Mộ Trân kết hôn là để giúp Từ Mộ Hàn có được sự hỗ trợ từ nhà họ Tống. Nhằm ngăn cản Bùi Tịch trở thành một Giang Khang thứ hai. Để dù ông ấy có ra đi, con trai cũng có thể giữ được công ty.
Nhưng, nếu anh trai tiếc nuối như vậy, thì với tư cách là cô em gái tốt của anh ta, tôi đương nhiên sẽ giúp anh ta đạt được nguyện vọng.
…