Thiên Kim Thật Là Nữ Phụ Ác Độc - Chương 5
5
Khi tôi và mẹ đến trước phòng bệnh của Từ Mộ Hàn ở bệnh viện, đi từ xa đã nghe thấy tiếng khóc của Từ Mộ Trân.
Nói sao nhỉ, chỉ tám chữ thôi.
Tiếng khóc nhói lòng, bi thương vô cùng. Ai không biết thì chắc tưởng Từ Mộ Hàn đã chet rồi.
Mẹ Từ đau lòng, vội vàng đẩy cửa vào. Tôi nhìn qua cửa, thấy Từ Mộ Hàn tựa vào đầu giường, ánh mắt đầy xót xa và chiều chuộng. Từ Mộ Trân nằm trong lòng anh ta, khóc đến nỗi nước mắt thấm lên cả chăn gối.
Thấy mẹ Từ vào, Từ Mộ Hàn liền nới lỏng vòng tay đang ôm chặt Từ Mộ Trân, nhìn thấy tôi, ánh mắt anh ta lập tức trở nên lạnh lùng.
Mẹ Từ không nhận ra điều gì, nhưng tôi, người hiểu được tâm tư của anh ta, cảm thấy vô cùng thú vị.
Thấy mẹ đến, Từ Mộ Trân sụt sịt từ trong lòng Từ Mộ Hàn đứng dậy. Mẹ Từ ôm cô vào lòng một cách xót xa, vỗ nhẹ lưng và nói: “Trân Trân đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, con cũng thật là, sao lại nói ra những lời đó chứ? Chị con đ//ánh con xong cũng cảm thấy có lỗi, nên đã vội đến tìm con rồi đây.”
Bạn thấy đó, điều làm tôi đau lòng thường là những chi tiết nhỏ.
Chi tiết là khi tôi buồn, bà chỉ vỗ nhẹ lưng tôi; còn khi cô ta khóc, bà lại ôm cô ta vào lòng.
Tôi đã từng có một khoảnh khắc muốn buông tha cho các người.
Nuốt xuống nỗi cay đắng trong lòng, tôi mỉm cười ngọt ngào với Từ Mộ Hàn. Từ Mộ Trân sợ hãi nhìn tôi một cái, thấy nụ cười của tôi, cô ta run lên rồi tiếp tục khóc mà không dám nhìn lại.
Mẹ Từ nhận ra sự sợ hãi của Từ Mộ Trân, ra hiệu bằng ánh mắt cho tôi nhanh chóng xin lỗi.
Tôi định lên tiếng, nhưng bị Từ Mộ Hàn đột ngột cắt ngang.
“Từ Niệm An, ai dạy em vô cớ đ//ánh người, mau xin lỗi Trân Trân đi!”
Nghe xong, tôi đã hiểu ngay, Từ Mộ Trân đã khóc cả buổi, nhưng không nói tại sao cô ta bị đánh.
“Vô cớ đánh người?”
Tôi cười khinh bỉ nhìn Từ Mộ Trân: “Mộ Trân, em cảm thấy chị đã vô cớ đ//ánh em sao?”
Từ Mộ Trân rúc vào lòng mẹ, khóc nức nở mà không dám trả lời. Thấy vậy, Từ Mộ Hàn lặp lại một lần nữa, giọng điệu nghiêm khắc.
“Từ Niệm An, mau xin lỗi!”
Tôi thực sự bị anh ta làm tức cười, quay người đối diện với Từ Mộ Hàn, cười khinh bỉ: “Anh trai, em thật sự rất tò mò không biết anh đã quản lý công ty của ba như thế nào?”
Với cái đầu phát triển chậm như thế này của anh, làm sao có thể chứ? Tôi khinh thường Từ Mộ Hàn, từ đầu đến cuối.
Anh ta, với tư cách là một người thừa kế, không thể kiểm soát cảm xúc của mình, lại đi thích cô em gái nuôi mà anh ta đã gọi là em gái suốt mười sáu năm.
Vì hạnh phúc của em gái nuôi, anh ta không ngần ngại chuyển một nửa cổ phần của công ty Từ gia cho Từ Mộ Trân làm của hồi môn, để cô ta có một cuộc hôn nhân danh giá.
Rõ ràng anh ta biết em gái ruột của mình mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, nhưng lại không nói cho ba mẹ, viện cớ là không muốn ba mẹ lo lắng, để em gái ruột của mình cô độc qua đời ở bệnh viện trong giây phút cuối cùng.
Hai kiếp sống sau khi trọng sinh, nhân vật chính đều chet cô độc.
Thậm chí ở kiếp đầu tiên, cô ấy còn không biết nguyên nhân cái chet của mình, đau đớn đến mức thường xuyên ngất đi.
Mãi đến khi trọng sinh, cô mới tình cờ nghe được từ cuộc nói chuyện của y tá rằng mình mắc ung thư gan giai đoạn cuối.
Cuối cùng cô cũng hiểu, mình chỉ là một nữ phụ độc ác trong câu chuyện ngọt ngào này, và đó là kết thúc mà tác giả đã chọn cho cô. Thế nên ở kiếp thứ ba sau khi trọng sinh, cô chọn nhảy sông t//ự t//ử vào đêm trước khi được đón về Từ gia.
Tuy nhiên, oán hận của cô tích lũy qua ba kiếp, vẫn chưa thể buông bỏ.
Phải biết rằng, với tính cách ngốc nghếch của cô công chúa nhỏ Từ Mộ Trân, một nửa cổ phần của Từ gia chắc chắn sẽ rơi vào tay Tống Thanh Giác, tương đương với việc nhà Tống nắm giữ một nửa tài sản của công ty Từ gia.
Đáng lẽ là một công ty độc lập lớn mạnh, cuối cùng lại suy vong dưới tay kẻ ngốc Từ Mộ Hàn.
Những người như bọn họ, một người thừa kế đủ tiêu chuẩn, lúc nào cũng phải đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu.
Vì một người phụ nữ, Từ Mộ Hàn không chỉ dâng tài sản gia đình, mà còn để cô em ruột có thể giúp anh ta quản lý tài sản Từ gia của mình phải cô độc và đau đớn chet ở tuổi 26 tại bệnh viện.
Công ty Từ gia thà sụp đổ trong tay tôi còn hơn là trong tay Từ Mộ Hàn.
Từ Mộ Hàn không phải một người thừa kế đủ tiêu chuẩn, cũng không phải người con đủ tiêu chuẩn, càng không phải người anh đủ tiêu chuẩn.
Nhưng với Từ Mộ Trân, anh ta lại là một quả bom hẹn giờ hoàn hảo.
Tôi ngày càng muốn nhìn thấy nét mặt của ba mẹ Từ khi biết Từ Mộ Hàn thích thầm Từ Mộ Trân.
Người ta nói gần nước thì được trăng, người ngoài biết được Từ Mộ Hàn để ý đến em gái nuôi của mình, sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Nhà Tống sẽ nghĩ sao?
Lời đồn có thể giet người đấy, giống như những gì họ đã từng làm.
Nghe những lời mỉa mai của tôi, lông mày Từ Mộ Hàn nhíu lại, đôi mắt tức giận đến mức như muốn bùng cháy.
“Từ Niệm An, đây là thái độ em nói chuyện với anh sao? Chẳng lẽ anh nói sai à!”
“Anh muốn em xin lỗi vì em đã đánh em ấy. Thế sao anh không hỏi tại sao em lại đánh em ấy?”
“Hay là, anh trai à, Mộ Trân vốn dĩ không nói cho anh biết lý do nhỉ.”
Từ Mộ Hàn giật mình, quay sang nhìn Từ Mộ Trân. Từ Mộ Trân đang khóc như hoa lê đẫm mưa, lúc này nghe những lời tôi nói, càng khóc dữ dội hơn.
“Trân Trân… em…”
Tôi liếc nhìn Từ Mộ Trân qua khóe mắt, thấy khuôn mặt cô ta đầy vẻ hoảng loạn, miệng mấp máy nhưng không dám lên tiếng.
“Anh trai, để em nói cho anh biết nhé. Tại sao em đánh em ấy, vì em ấy nói những vết thương do ba mẹ ruột của em ấy gây ra trên người em khiến người ta cảm thấy ghê tởm.”
“Buồn cười thật đấy, ba mẹ ruột của em ấy cũng từng nói câu này, đúng không? Có lẽ ảnh hưởng của gen thật sự lớn đến thế.”
Mẹ Từ đột ngột nổi giận, nói với tôi: “Đừng nói nữa!”
Lúc này Từ Mộ Trân đã hoảng hốt, mặt tái nhợt rúc vào lòng mẹ Từ. Gương mặt Từ Mộ Hàn lạnh tanh, khó tin, nhìn tôi đầy vẻ nghi ngờ.
Tôi mỉm cười, không nhìn anh ta nữa, quay sang Từ Mộ Trân, nói: “Mộ Trân, lúc đó chị đánh hơi mạnh, em chắc không trách chị chứ, dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà.”
Từ Mộ Trân há miệng nhưng không nói được lời nào.
Bỗng dưng tôi thấy mọi thứ thật vô vị, đặc điểm lớn nhất của truyện ngôn tình ngọt ngào là nữ chính ng/ố/c ngh//ếch dễ thương, còn các nhân vật phụ thì trí tuệ có phần kém cỏi.
Tôi chỉ thấy người ng//u ng//ốc thật sự khiến người ta chán ghét, trong lòng đầy sự khó chịu. Thế nhưng lại ngốc mà không tự biết.
“Mẹ, con về nhà trước đây.”
Tôi chẳng buồn ở lại, nửa tiếng nữa, ba Từ chắc sẽ về. Tôi còn có việc phải làm.
Trước khi rời đi, tôi nhìn Từ Mộ Hàn đầy ẩn ý.
Thấy nét hoảng loạn thoáng qua trong mắt anh ta, tôi mới hài lòng rời khỏi.
Dù chưa để mẹ Từ nhận ra tâm tư của con trai bà, nhưng gieo một hạt giống nghi ngờ vào lòng bà và Từ Mộ Hàn cũng có lợi cho tôi.
…
Khi xe của Từ gia đưa tôi về đến nhà, tôi tình cờ gặp Tống Thanh Giác đang quay lại, trông thấy nét hài lòng thấp thoáng trên gương mặt anh ta, tôi biết mọi thứ đang tiến triển tốt đẹp.
Tôi đã lừa Hạ Cẩn.
Việc kết hôn giữa nhà họ Tống và nhà họ Từ ai trong giới cũng biết, và tôi đã nói với Hạ Cẩn rằng, vì tôi trở về, Từ Mộ Trân không còn là vị hôn thê của Tống Thanh Giác nữa, hơn nữa tôi không thích anh ta, nên hôn ước giữa hai nhà đã bị hủy.
Ngoài ra, vì ba mẹ nhà Từ muốn giữ thể diện cho Từ Mộ Trân nên không công bố rộng rãi, nhưng rồi sẽ có lúc cần thông báo thôi, dù sao sau này Tống Thanh Giác cũng phải cưới vợ.
Và khoảng thời gian này chính là cơ hội tốt nhất cho cô ấy.
Với việc Từ Mộ Trân thỉnh thoảng đến tìm Tống Thanh Giác, tôi giải thích rằng dù hôn ước đã hủy, hai người họ vẫn là bạn bè.
Còn chuyện làm bạn sau chia tay trong giới này thì thấy quá nhiều rồi. Hơn nữa, vì tôi là con gái ruột của nhà họ Từ, Hạ Cẩn chọn tin tưởng tôi.
Tôi rất xin lỗi vì đã lợi dụng cô ấy, nhưng tôi không hối hận.
Thời gian qua, Từ Mộ Trân bận rộn với chuyện của Từ Mộ Hàn, nên tần suất gặp Tống Thanh Giác ít đi rất nhiều, mọi thứ đều đang đi đúng tiến trình của nó, thật hoàn hảo.
Bóng dáng của Tống Thanh Giác dần dần mờ nhạt khỏi tầm mắt tôi.
Nếu mọi chuyện diễn ra như tôi tính toán, thì chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ có được điều mình muốn.
Nhìn lên bầu trời đang dần tối lại, hiếm khi tôi cảm thấy một chút buồn bã len lỏi trong lòng.