Thiên Kim Thật Là Nữ Phụ Ác Độc - Chương 2
Tai tôi vẫn nghe thấy mẹ nhẹ nhàng an ủi Từ Mộ Trân: “Không sao đâu, Trân Trân mãi mãi là bảo bối của ba mẹ.”
Từ Mộ Trân nghẹn ngào nói: “Con không còn ba mẹ ruột nữa, mẹ, con chỉ còn có ba mẹ thôi.”
Dù tôi không phải là nguyên chủ, nghe vậy vẫn cảm thấy trong lòng đau xót. Nhưng những lời này, nguyên chủ đã nghe suốt ba kiếp.
Không sao, yên tâm đi, tôi sẽ hoàn thành những điều cô mong muốn.
Cảm giác cay đắng trong lòng dần tan đi, tôi bình tâm lại. Khẽ mỉm cười, tôi tham gia vào việc an ủi Từ Mộ Trân.
“Mộ Trân, đừng buồn nữa, như mẹ nói, em vẫn còn chúng ta. Cho dù trở về, cuộc sống ở đó thực sự không tốt đâu. Hơn nữa…”
Tôi giả vờ do dự, ngừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Ba mẹ ruột của em không thích con gái. Em yên tâm ở lại đây đi, đừng rời xa chúng ta nhé.”
“Ba mẹ ruột của con không thích con gái, con cứ yên tâm ở lại, đừng rời bỏ chúng ta.”
Từ Mộ Trân nghẹn ngào.
Ba Từ chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ để Từ Mộ Trân rời đi, không chút do dự gật đầu đồng ý: “Ừ, cứ ở nhà đi.”
Cô thấy đấy, họ đều biết, họ đều biết cô đang sống cuộc sống như thế nào, nhưng họ chỉ tránh nói về nó. Thật sự là buồn cười, quá buồn cười.
Tôi khẽ nhếch môi chế giễu, lạnh lùng nhìn hai mẹ con họ tình cảm sâu đậm với nhau.
Sau bữa tối, Từ Mộ Trân quấn lấy mẹ, muốn ngủ cùng bà. Tôi e dè nhìn bọn họ: “Mẹ ơi, con cũng có thể ngủ cùng hai người không?”
Bà vui vẻ gật đầu. Tuy nhiên, niềm vui đó nhanh chóng biến mất khi bà nhìn thấy tôi trong lúc tôi đang tắm.
Vì sao tôi lại mặc đồng phục dài tay dù đang là mùa hè? Tất nhiên là để che đi những vết thương trên người chứ còn gì nữa.
Những vết thương này tuy đã đóng vảy, nhưng vì không được xử lý đúng cách nên đã bị nhiễm trùng, xung quanh da bị sưng lên một mảng lớn. Những vết thương lớn nhỏ, chỉ nhìn thôi đã thấy đau rồi.
Khi mặc quần áo, không thể thấy tình trạng cơ thể bên trong, chỉ khi cởi ra mới thấy được rằng tôi đã bị thương khắp người.
Tôi không thể để lãng phí những vết thương kinh khủng này một cách vô ích. Nếu không, đến lúc chúng lành lại, thì còn ai biết được nữa chứ?
Con người đều ích kỷ, tất nhiên sẽ có sự thiên vị.
Khi tôi vào tắm, Từ Mộ Trân đã tắm xong, đang nằm trên chiếc giường mềm mại, quấn lấy mẹ để bà kể chuyện cho nghe.
Mẹ Từ đã chuẩn bị cho tôi quần áo để thay, trong phòng tắm, tôi nghe thấy tiếng bà kể chuyện cho Từ Mộ Trân, rồi tôi cởi bỏ quần áo.
Tôi cố tỏ ra bối rối, sợ hãi và rụt rè, gọi mẹ ba lần, bà mới phản ứng lại.
“Mẹ ơi, mẹ có thể vào đây một chút không? Con… con không biết sử dụng vòi sen này.”
Bà tiến đến trước cửa phòng tắm, gõ vào cửa kính.
“Mẹ vào nhé, Niệm An.”
“Mẹ cứ vào đi.”
Tôi dùng khăn tắm che trước người, chỉ để lộ cánh tay và chân, nhưng như thế cũng đủ rồi.
Bà mở cửa bước vào, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn tôi: “Sao vậy…”
Nhưng ngay giây tiếp theo, nụ cười trên khuôn mặt bà lập tức đông cứng lại. Đôi mắt bà tràn đầy vẻ ngạc nhiên, nước mắt đột nhiên tuôn ra. Bà mở to mắt, run rẩy tiến lại gần tôi, giọng nghẹn ngào gần như suy sụp: “Ai đã làm việc này?!!”
“Niệm An! Ai đã làm chuyện này với con? Con nói cho mẹ nghe, nói cho mẹ biết.”
Đầu ngón tay lạnh lẽo của bà lướt qua vết thương trên vai tôi, vết thương đã đóng vảy nhưng vẫn còn sưng đỏ, tôi đau đến co người lại.
“Có đau không, An An?”
Tôi lắc đầu: “Không đau đâu, sẽ sớm lành thôi. Mẹ ơi, vết thương của con lành rất nhanh mà.”
“Chỉ là con không biết cách dùng vòi sen này, nên muốn hỏi mẹ.”
Mẹ Từ khóc đến nỗi không thở nổi, bà run rẩy muốn ôm tôi, nhưng những vết thương chằng chịt trên người tôi khiến bà không biết phải làm thế nào. Cuối cùng, bà ôm miệng, ngồi sụp xuống đất, khóc không thành tiếng.
Nghe thấy tiếng khóc của mẹ, Từ Mộ Trân nhanh chóng chạy đến cửa phòng tắm. Nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên người tôi, cô ta sợ đến mức đứng sững lại ở cửa.
Bà vừa khóc vừa lắc đầu, nghẹn ngào nói liên tục.
“Xin lỗi con, xin lỗi con, An An, là mẹ có lỗi với con.”
Tôi vẫn muốn thử xem liệu cô con gái mà bà thiên vị sẽ khiến bà đau lòng, hay đứa con ruột bị hành hạ đến thương tích đầy mình sẽ khiến một người mẹ đau lòng hơn.
Dù gì, những gì nghe thấy bằng tai cũng không bao giờ tạo được sức ảnh hưởng lớn như những gì được nhìn thấy bằng mắt.
Bất kỳ người mẹ nào nhìn thấy con mình bị thương tàn tạ đến mức này, chắc chắn đều sẽ đau đớn không thôi.
Những vết thương này, bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ rùng mình sợ hãi. Ba mẹ đưa tôi đến bệnh viện ngay trong đêm.
Ban đầu, Từ Mộ Trân cũng muốn đi cùng, nhưng bị mẹ ngăn lại và bảo cô ta ở nhà nghỉ ngơi.
Trên xe, mẹ không ngừng khóc, mắt ba cũng đỏ hoe. Để tiện cho việc ra ngoài, tôi chỉ mặc một chiếc váy không có ống tay. Chất liệu mềm mại, không đè lên vết thương gây đau.
Tôi đắn đo không biết có nên an ủi hai người họ không, nghĩ ngợi một lúc rồi lại thôi.
Tôi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm lướt qua nhanh chóng, đây chỉ mới là khởi đầu thôi.
Ban đầu, nguyên chủ vì không muốn ba mẹ lo lắng nên đã tự mua thuốc bôi lên vết thương.
Cô ấy thực sự có khả năng hồi phục tốt, nếu không thì những năm qua cũng không biết cô ấy đã sống thế nào.
Dù cuối cùng cô ấy cũng cho ba mẹ xem những vết sẹo đó, nhưng đến lúc ấy, lòng họ đã thiên về phía Từ Mộ Trân, không thể dễ dàng lay động như bây giờ.
Cô ấy đã lộ những vết thương đó không đúng thời điểm.
Vì lúc ấy, có một sự việc đã xảy ra, nguyên chủ và Từ Mộ Trân cùng nhau ra ngoài chơi. Từ Mộ Trân đi xe đạp, phía trước bỗng xuất hiện một con mèo hoang. Cô ta tránh con mèo và lao xuống bậc thang bên cạnh, làm chân bị thương.
Khi đó, Từ Mộ Trân có lẽ đã nhận ra rằng nguyên chủ cũng thích nam chính, cô ta nói bóng gió rằng nguyên chủ đẩy cô ta xuống.
Sau đó, còn nói ra chuyện nguyên chủ cũng thích nam chính, và thế là mọi người đều nghĩ rằng nguyên chủ vì ghen tị với em gái nên đã đẩy cô ta xuống.
Nguyên chủ không cách nào biện minh, và thật trùng hợp, nơi đó lại vừa không có camera giám sát. Hơn nữa, cô ấy thực sự thích nam chính.
Vì chuyện này, nguyên chủ bị mọi người chán ghét. Từng chút một, từ một cô gái tự tin và kiên cường, cô ấy trở thành một kẻ đố kị, tự trách móc bản thân.
Đôi khi tôi không khỏi nghĩ, con trai ruột của hai người này mắc bệnh nặng, khó khăn lắm mới tìm được tủy phù hợp, nhưng chưa vui mừng được bao lâu thì con gái ruột lại qua đời vì bệnh. Đó có lẽ cũng là một sự trả giá.
Suốt chặng đường không ai nói gì, rồi chúng tôi đến bệnh viện.
Ba mẹ tìm cho tôi bác sĩ giỏi nhất, vị bác sĩ nhìn thấy vết thương trên người tôi thì kinh hãi, hỏi tôi có phải đã bị ngược đãi không.
Sau đó, bác sĩ quay lại nhìn ba mẹ Từ với vẻ nghi ngờ, ba lúng túng giải thích rằng đây là cô con gái vừa được gia đình nhận về.
Bác sĩ hiểu chuyện, nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm thông, ông là người quen của ba mẹ, cũng đã nghe đôi chút về chuyện nhà họ Từ.
Một số vết thương bị viêm nặng, bác sĩ khuyên tôi nên nhập viện, và ngày mai sẽ tiến hành kiểm tra toàn thân.
“Đứa trẻ này có vẻ bị suy dinh dưỡng lâu ngày, kiểm tra xem có vấn đề gì khác để an tâm hơn.”
Ba mẹ vội gật đầu đồng ý. Hai người đã sắp xếp cho tôi một phòng riêng. Xong xuôi, mẹ Từ ngồi bên giường tôi, mắt đỏ hoe hỏi: “An An, con có trách ba mẹ không?”
Tôi ngoan ngoãn lắc đầu: “Con không trách ba mẹ, ba mẹ tìm được con và đưa con về nhà đã là một chuyện tốt rồi.”
Nói đùa sao, tôi đâu có yêu họ, làm gì có chuyện trách, chỉ có hận thôi.
Lời nói bình tĩnh, nhưng lại đ//âm vào lòng người nghe. Mẹ không kìm được, lại khóc nức nở, ba cố kìm nước mắt nhưng vẫn hỏi tôi: “An An, những năm qua con đã sống thế nào?”
Vớ vẩn, ông bị mù sao? Không thấy những vết thương trên người tôi à!
Tôi ứa nước mắt, mỉm cười nói: “Ba mẹ trước kia không thích con, cô giáo Lâm bảo con cố gắng học hành, sau này sẽ được sống cuộc sống mình mong muốn.”