Thiên Kim Thật Là Nữ Phụ Ác Độc - Chương 1
1
Khi tôi vừa mới xuyên không, mẹ nuôi của nguyên chủ vừa mới qua đời. Trong đầu vang lên giọng nói máy móc của hệ thống:
[Hệ thống 1207 xin báo cáo, cơ thể của bạn trong thế giới thực đang rơi vào trạng thái hôn mê. Bạn cần hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ mới có thể quay lại thế giới ban đầu.]
[Tâm nguyện của cô ấy là gì?]
Tôi nhẹ nhàng chạm vào cánh tay đầy những vết thương lớn nhỏ, mới cũ xen lẫn, lạnh lùng nhìn thi thể mẹ nuôi đang được hỏa táng.
[Cô ấy muốn báo thù, muốn sống hạnh phúc.]
Tôi đồng ý.
Ký ức của nguyên chủ ngay lập tức ùa vào đầu tôi, khiến đầu tôi nhói lên từng hồi, rồi sau đó là nỗi chua xót vô hạn.
Thì ra nguyên chủ đã trọng sinh ba lần, dù cô ấy ngoan ngoãn nghe lời hay nổi loạn sa ngã, cô ấy vĩnh viễn không thể vượt qua vị trí của đứa con nuôi trong lòng ba mẹ ruột.
Mỗi lần, cô ấy đều chỉ có thể trơ mắt nhìn con nuôi có hôn nhân hạnh phúc, có ba mẹ yêu thương, có con cháu sum vầy.
Cô ấy là nữ phụ ác độc trong sủng văn, dù cô ấy có xuất sắc đến đâu, vẫn không thể sánh được với Từ Mộ Trân.
Trong mắt họ, cô ấy là kẻ xấu. Cô ấy nhường ba mẹ, nhường cả thanh mai trúc mã của mình. Cuối cùng lại chẳng còn gì cả.
Cô ấy như một kẻ xa lạ đáng thương, cuối cùng kết cục đều là bệnh nặng quấn thân, 26 tuổi qua đời vì tai nạn.
Nhưng tại sao chứ?!
Tại sao tên con nuôi là Từ Mộ Trân, còn cô ấy chỉ đổi một chữ họ thành Nhược Nam.
Nhược Nam, Nhược Nam.
Thật nực cười.
Tình yêu, tình thân, cô ấy đều không cần nữa.
Cô ấy chỉ muốn họ phải sống trong đau khổ, mang theo sự hối hận và day dứt. Cho đến khi chet, đều phải chịu đựng sự dày vò.
Cô ấy muốn sống hạnh phúc, cho dù cô ấy chỉ có một mình.
Cô ấy còn chưa kịp ngắm nhìn phong cảnh đẹp của thế gian, các nền văn hóa phong phú của các quốc gia.
Cô ấy muốn đi và trải nghiệm.
Lúc này, móng tay tôi bấu vào thịt, m//áu rỉ ra. Nước mắt lăn dài trên khóe mắt, gió thổi qua, lạnh buốt vào lòng.
Sau khi hỏa táng kết thúc, nhân viên đưa hộp tr//o c//ốt cho tôi. Tôi mở hộp tr//o c//ốt, đổ vào con mương hôi thối bên cạnh, tro xám trắng nhanh chóng hòa vào bùn lầy bẩn thỉu, bốc mùi.
Rồi tôi quay lưng bỏ đi.
Theo cốt truyện trong sách, sau khi mẹ nuôi qua đời, nhà họ Từ sẽ nhanh chóng tìm thấy cô ấy. Bởi vì anh cả của nhà họ Từ mắc bệnh nặng, cần người hiến tủy.
Tìm mãi không có tủy thích hợp, Từ Mộ Trân đã quyết định hiến tủy cho anh trai, nhưng kết quả lại phát hiện cô ta không phải con ruột của nhà họ Từ.
Sau đó, nhà họ Từ đã tìm được cô con ruột thông qua manh mối từ năm xưa. Họ tìm đến lúc cô ấy đang học ở trường, cô giáo chủ nhiệm Lâm gọi tôi ra ngoài, dẫn tôi đến phòng hiệu trưởng.
Họ đã chờ sẵn trong phòng hiệu trưởng, tôi vào phòng và lịch sự cúi chào.
“Chào thầy hiệu trưởng.”
Hiệu trưởng gật đầu, nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn ba mẹ nhà họ Từ, dường như không biết mở lời thế nào.
Tôi quan sát hai người bọn họ, quả thật, nguyên chủ trông rất giống mẹ cô ấy. Lúc này mắt mẹ Từ đã đỏ hoe, bà nghẹn ngào gọi tôi.
“Nhược Nam, là mẹ đây con.”
Ba Từ cũng trông rất buồn. Tôi biểu lộ vẻ mặt kinh ngạc đúng lúc: “Mẹ?”
Vừa dứt lời, nước mắt trong mắt tôi cũng rơi xuống. Tôi biết mình trông thế nào lúc này.
Rõ ràng đã học lớp 10, nhưng vì suy dinh dưỡng nên vẫn gầy yếu và nhỏ bé, tóc còn hơi vàng, chiếc áo khoác đồng phục đã bị giặt đến bạc màu. Khuôn mặt rất giống mẹ Từ, làn da vàng, trên trán còn dấu vết của vết thương chưa lành, đó là do mẹ nuôi đ//ánh tôi trước khi chet.
Tàn tạ và yếu ớt, trông thật đáng thương.
Mẹ nhìn thấy tôi gầy gò ốm yếu, liền tiến tới ôm tôi. Tôi bật khóc trong lòng bà.
Sau khi nhận lại nhau, cô giáo Lâm dẫn tôi về lớp thu dọn đồ đạc. Trên đường đi, cô giáo Lâm xoa đầu tôi, ân cần nói: “Nhược Nam sắp chuyển đến trường tốt hơn rồi, cũng có ba mẹ rồi. Sau này phải học thật tốt, bình an nhé.”
“Cảm ơn cô giáo Lâm. Em sẽ nhớ cô, em sẽ không quên cô đâu.”
Cô giáo Lâm rưng rưng nước mắt, mỉm cười ôm tôi, tôi cũng ôm cô, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô.
Cô giáo Lâm thực sự là một giáo viên tốt, nếu không có cô ấy, nguyên chủ đã không thể tiếp tục đi học. Nguyên chủ cũng không phụ kỳ vọng của cô ấy, lần nào thi cũng đứng nhất.
Quả là một cô bé xuất sắc.
Trở lại lớp học, tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, thật ra cũng chỉ muốn mang đi hai thứ.
Một là cây bút cô giáo Lâm thưởng cho tôi vì thành tích cao, thứ còn lại là món quà sinh nhật mà cô giáo Lâm tặng – một chiếc ba lô.
Đó cũng là món quà sinh nhật duy nhất tôi từng có.
Tôi đeo ba lô lên xe, trong ba lô chỉ có cây bút mà cô giáo Lâm tặng. Tôi ngồi trong xe, vẫy tay chào cô giáo Lâm.
Năm tháng trôi đi, không biết khi nào mới gặp lại.
Mẹ Từ hỏi tôi có muốn về nhà một chuyến không, tôi lắc đầu.
“Không cần đâu, mẹ nuôi của con đã qua đời vài ngày trước rồi.”
Mẹ Từ thở dài vỗ nhẹ vào lưng tôi, nhưng lại nghĩ nếu Trân Trân biết mẹ ruột mình đã qua đời thì sẽ đau lòng thế nào, nhất thời lại càng lo lắng thêm.
2
Biệt thự của nhà họ Từ giàu có và sang trọng, Từ Mộ Trân khi nghe tin đã đợi sẵn trong phòng khách từ sớm.
Khi tôi cùng với ba mẹ bước vào, cô ta nghe tiếng bước chân liền vui vẻ đứng dậy. Nhưng khi nhìn thấy tôi, vẻ vui mừng trong ánh mắt cô ta lập tức phai nhạt đi.
Thời tiết bây giờ là mùa hè, cô ta mặc một chiếc váy công chúa ngắn màu trắng xinh xắn, làn da trắng mịn, đôi môi đỏ, hàm răng trắng, trông rất đáng yêu. Giống như một cô công chúa nhỏ chưa từng phải trải qua biến cố nào trong cuộc đời.
Nhưng vẫn vui mừng reo lên: “Ba mẹ! Cuối cùng hai người đã về rồi!”
Ba mẹ mỉm cười gật đầu. Lúc này, tôi mới thực sự cảm nhận được cảm giác của nguyên chủ.
Từ Mộ Trân mời ba mẹ ngồi xuống ghế sofa, ba Từ quay lại gọi tôi đến ngồi cùng.
Ánh mắt Từ Mộ Trân lóe lên, cô ta niềm nở nói: “Mẹ, con không biết chị sẽ đến nhà, chỉ pha hai cốc trà. Để con đi pha thêm cho chị một cốc nữa nhé.”
Tôi mỉm cười gật đầu: “Vậy phiền em rồi.”
Nụ cười của Từ Mộ Trân thoáng gượng gạo, rồi cô ta nhẹ nhàng đi vào bếp pha trà.
Con thú nhỏ khi thấy lãnh địa của mình bị xâm phạm đã bắt đầu giơ móng vuốt ra rồi đấy.
Dù gì cũng từng được hưởng muôn vàn yêu thương chiều chuộng, ai mà cam lòng khi mình không còn là duy nhất nữa chứ.
Ba nhìn tôi: “Nhược Nam, giờ con đã về rồi, đương nhiên là phải đổi lại họ thành họ Từ.”
Tôi cúi đầu đáp lời. Ba Từ rất hài lòng.
Khi họ tìm thấy tôi, đã đến gặp hiệu trưởng để tìm hiểu tình hình, biết rằng đứa trẻ này luôn đứng nhất toàn trường. Siêng năng và nỗ lực, chỉ là không biết khi sống trong gia đình như vậy có bị nhiễm thói xấu nào không.
Tôi hiểu họ đang nghĩ gì, dù sao tôi cũng có ký ức của nguyên chủ qua bao kiếp, dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được suy nghĩ của họ.
Tôi ngước mắt nhìn ba Từ: “Ba, con muốn bàn với ba một chuyện.”
“Chuyện gì, con nói đi.”
“Con muốn đổi tên.”
“Đổi tên?” Ba mẹ đều ngạc nhiên.
“Đúng ạ, con muốn tên thành Từ Niệm An.”
“Niệm An?”
Ba Từ suy nghĩ một lúc về hai chữ này, gật đầu nói: “Tên hay đấy. Được, ba đồng ý, từ nay con sẽ là Từ Niệm An.”
Tên đã được quyết định, mẹ Từ chợt nhớ đến Từ Mộ Trân. Bà nhìn tôi đầy tha thiết.
“Niệm An này, em gái con con cũng đã gặp rồi, chúng ta không thể nào để nó trở về chỗ đó được. Mẹ không có yêu cầu gì khác, chỉ mong gia đình mình hòa thuận, bình an là đủ.”
Tôi khẽ mỉm cười: “Con nghe mẹ mà, dù sao con cũng từng sống ở đó. Thực lòng mà nói, gia đình và cả môi trường ấy, con cũng không đành lòng để em gái quay về.”
Mẹ Từ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong mắt bà thoáng hiện nỗi xót xa. Lúc này, Từ Mộ Trân mang trà ra, đặt ly trà trước mặt tôi.
Nước trà trong veo, ly đầy tràn.
“Chị uống trà đi.”
Tôi cầm ly trà lên nhấp một ngụm, không hiểu sao cảm thấy câu nói này nghe thật quen tai. Tôi đặt ly trà xuống, hơi gượng gạo nói: “Em gái à, xin lỗi nhé, chị không thích uống trà lắm.”
“Còn nữa…”
Tôi mỉm cười nhìn cô ấy, ánh mắt cô ấy sáng lấp lánh.
“Thực ra hai chúng ta tuổi tác xấp xỉ nhau, không cần gọi là chị em đâu. Em cứ gọi chị là Niệm An, còn chị sẽ gọi em là Mộ Trân.”
Từ Mộ Trân cắn môi: “Được rồi, Niệm An.”
Sau khi trò chuyện được một lúc, mẹ Từ dẫn Từ Mộ Trân lên lầu, có lẽ là để nói về ba mẹ ruột của cô ta. Ba Từ và tôi ngồi trên ghế sofa, nói về tình hình của người anh cả, Từ Mộ Hàn.
Tình trạng của Từ Mộ Hàn không tốt, vẫn chưa tìm được người hiến tủy thích hợp. Vì thế, Từ Mộ Trân mới có ý định hiến tủy cho anh trai.
Theo lý mà nói, tôi cũng nên đến gặp anh ta.
Trong tiểu thuyết, Từ Mộ Hàn là người cưng chiều em gái vô điều kiện. Anh ta làm mọi cách để lo liệu cho Từ Mộ Trân, dù biết cô ta không phải em gái ruột. Dù cô ta đôi khi phạm lỗi, anh ta vẫn luôn bao che.
Chính nhờ sự ủng hộ vô điều kiện của anh ta mà việc hôn nhân được quyết định cho Từ Mộ Trân.
Đối với tôi, điều đó cũng không có gì to tát, chỉ là một người đàn ông mà thôi. Nhưng sai lầm của họ là đã gán cho nguyên chủ những tội lỗi vô căn cứ.
Ngay từ đầu, nguyên chủ chưa bao giờ có ý định c//ướp vị hôn phu của em gái, lúc đó cô ấy thậm chí còn chưa từng gặp anh ta. Điều cô ấy không hiểu là tại sao ai ai cũng đề phòng cô ấy như đề phòng sói.
Lúc đó, cô ấy không xinh đẹp như Từ Mộ Trân, nhưng cô ấy tự biết mình. Dù sau khi trọng sinh, có thích nam chính, nhưng cô ấy chưa bao giờ thổ lộ.
Dù kết cục của cô ấy là tốt hay xấu, cô ấy cũng không làm gì khiến người mình thích phải khó xử.
Ngược lại nam chính, vì Từ Mộ Trân mà nhiều lần đẩy cô ấy vào tình cảnh xấu hổ khó coi. Khiến danh tiếng vốn đã không tốt của cô ấy càng thêm tệ.
Một lúc sau, Từ Mộ Trân và mẹ mới xuống lầu, cô ta khóc nức nở, mắt đỏ hoe. Tôi lạnh lùng nhìn, thực sự không hiểu cô ta có gì đáng khóc.
Khóc vì mẹ ruột chưa từng đ//ánh cô ta bằng roi gai đến r//ách da chảy m//áu sao? Khóc vì mẹ ruột chưa từng phạt cô ta nhịn đói sao?
Khóc vì cha mẹ vô lương tâm không ghét cô ta vì là con gái mà suýt dìm chet cô sao? Khóc vì mẹ ruột chưa từng định bán cô ta cho một ông già sao? Khóc vì mẹ chưa từng bắt cô ta đứng ngoài trời mưa rét đến mức bất tỉnh, sốt cao không giảm sao?
Chắc cô ta không biết rằng, vì khi ấy bụng mẹ cô ta nhọn như bụng con trai, nên mới đến bệnh viện lớn để sinh. Vì thế mới xảy ra việc ôm nhầm con.
Nếu cô ta biết tôi đã rải tro của mẹ cô ta xuống mương bùn, chắc sẽ đau lòng lắm đây.
Chỉ nghĩ đến thôi là tôi đã thấy vui.
Mẹ Từ an ủi cô ta, tôi quay đi không nhìn họ nữa. Tôi mỉm cười nói với ba: “Ngày mai con muốn đến thăm anh trai.”
“Được.”