Thiên Kim Tâm Cơ - Chương 4
10.
“Mẹ.” Giang Dao rưng rưng nhìn mẹ. “Mẹ và ba, còn cả anh trai đã nói với con, sau khi về nhà phải hòa thuận với chị, dù chị không phải ruột rà máu mủ với nhà mình nhưng cũng là một phần trong gia đình, con nghe lời, luôn ghi nhớ điều ấy, thật tâm mở lòng với chị.”
“Giang Dao!” Mẹ quát cô ả, không muốn cô ả nói nữa.
Nhưng Giang Dao không chịu thôi, không hiểu ý của mẹ.
Cô ả cho rằng mẹ đang bênh tôi, nhưng cô ả đã quyết tâm phải đuổi được tôi ra khỏi nhà trong lần này.
“Trước đó chị gây sự với con, con có thể không so đo, nhưng lần này chị lại làm hại Nữu Nữu mà con yêu nhất, chị cướp đi một cái mạng, con sẽ không bỏ qua chuyện này!”
Giang Dao gào lên với ba mẹ:
“Con biết con làm thế có thể sẽ khiến ba mẹ khó xử, nhưng từ hôm này, trong nhà mình có con thì không có chị, có chị thì không có con!”
Mọi người trong nhà đều lạnh lùng nhìn Giang Dao, nhìn cô ả nổi điên dọa người.
“Không khó xử đâu.”
Giang Từ nói thẳng với cô ả: “Cô đi đi.”
Giang Dao mở to mắt nhìn, cô ả tưởng mình nghe lầm.
Cô ả nghĩ rằng, tôi sẽ là người bị mọi người đuổi đi.
Một giây sau, cô ả như đã lấy lại bình tĩnh, nói với Giang Từ:
“Anh, em biết anh chưa bao giờ thích em, anh luôn bênh chị, em biết chị đã ở trong cái nhà này mười tám năm, nhưng đúng lý anh không nên bao che cho chị.”
“Cô nói đúng lắm, chuyện này không thể bao che.”
Nói rồi Giang Từ quay sang nói với ba mẹ:
“Quá tam ba bận, nhà mình đã cho nó quá nhiều cơ hội rồi.”
Giang Dao nghe Giang Từ nói vậy thì mở cờ trong bụng, nhưng vẫn nhịn không cười ra mặt, cơ mà liếc qua đã nhìn rõ.
Tôi nhìn thấy ba mẹ gật đầu.
Quả thật Giang Dao đã khiến ba mẹ hết kiên nhẫn rồi.
Mọi người đã bỏ qua cho cô ả hết lần này tới lần khác nhưng cô ả vẫn không biết điều mà càng quá đáng hơn.
Giang Dao nhìn ba mẹ gật đầu, tưởng ba mẹ đã thống nhất đuổi tôi, thế là cô ả vội vàng giả vờ vô tội: “Chị, chị đừng trách em, có trách thì chỉ có thể trách chị quá tàn nhẫn, vì muốn độc chiếm cái nhà này mà làm ra chuyện táng tận lương tâm.”
“Hóa ra cô cũng biết chuyện này táng tận lương tâm.”
Giang Từ trào phúng: “Được lắm Giang Dao, đừng giả vờ giả vịt nữa, mọi người đều biết những chuyện cô làm.”
“Anh, anh nói gì thế? Em làm gì? Tất cả là tại Giang Kỳ.” Giang Dao kinh ngạc nhìn anh.
“Tôi không rảnh nói nhảm với cô.” Giang Từ đã hết kiên nhẫn.
Đáng lẽ phải phơi bày tất cả từ lâu rồi.
Anh mở TV, sau đó liên kết với điện thoại.
Giang Dao không biết Giang Từ đang làm gì, hoang mang không hiểu.
Đến khi trên màn hình TV phát cảnh ngày hôm ấy, cô ả tự tát vào mặt mình, tôi thấy Giang Dao đã biến sắc.
Cô ả không tin vào những gì đang nhìn.
Không tin nổi, chuyện cô ả lén lút làm lại tự dưng được phát trên TV.
“Sao lại có cái này? Đây, đây là cái gì?” Mặt Giang Dao lúc đỏ lúc trắng, lúng túng vô cùng.
Mọi người không trả lời cô ả.
Màn hình TV lại chiếu cảnh cô ả tự ngã cầu thang.
“Không, không phải như vậy…” Giang Dao hoảng lên.
Cô ả không biết tại sao lại có những video này.
“Đừng chiếu nữa, đừng chiếu nữa.” Giang Dao đã bị dọa sợ, sợ trắng mắt.
“Thế này đã không chịu được rồi à?”
Giang Từ trào phúng: “Còn có cái hấp dẫn hơn cơ.”
11.
Đúng lúc ấy, trên màn hình TV xuất hiện cảnh Giang Dao đêm hôm khuya khoắt tự tay bóp chết Nữu Nữu trong lòng của mình.
Cô ả bóp chết Nữu Nữu không thương tiếc, dù Nữu Nữu vùng vẫy thế nào cô ả cũng không mềm lòng, vô cùng tàn nhẫn, ghê tởm thật sự.
“Không, Không phải như vậy, không phải…” Giang Dao lắc đầu, điên dại lắc đầu, muốn giải thích nhưng rồi cũng không nói nên lời.
Mọi người không mềm lòng., lạnh lùng nhìn dáng vẻ thảm hại của cô ả.
“Giang Dao, muốn nói gì không?” Giang Từ hỏi cô ả.
“Mọi người cố ý phải không?” Giang Dao suy sụp hỏi chúng tôi.
Tại giây phút này, tôi không thể không thừa nhận ý chí của cô ả vô cùng sắt đá.
Dù bị vạch trần, xấu hổ tột cùng nhưng cô ả vẫn có thể làm như bản thân đường hoàng chính trực.
“Cố ý nhục nhã tôi phải không? Cố ý quay lại chỗ video này để nhục mạ tôi đúng không? Các người không muốn tôi trở về thì sao lại đi tìm tôi, tại sao lại đón tôi về cái nhà này, tôi thà chết ở ngoài đường còn hơn.” Giang Dao nói rồi muốn rời đi.
Không có ai ngăn cô ả lại.
Giang Dao đi vài bước thì dừng lại: “Cô cố tình quay lại hòng hãm hại tôi đúng không?! Cô ước gì tôi bị đuổi khỏi cái nhà này để nhà họ Giang chỉ có một đứa con gái là cô, sao cô có thể ích kỷ như vậy!”
Cô ả chất vấn tôi.
“Camera trong nhà được lắp từ mấy năm trước khi cô về rồi, Kỳ Kỳ chưa bao giờ muốn hại cô! Nhưng cô không biết hối cải, làm ra những chuyện mắc ói bẩn thỉu này, còn không biết xấu hổ trách người khác!”
Giang Từ giận đỏ mặt: “Cô không có lòng tự tôn à?!”
Giang Dao bị Giang Từ mắng câm luôn.
“Tôi nói luôn cho cô biết, cả nhà đều hiểu rõ con người của Giang Kỳ, dù không có camera, mọi người cũng không tin em ấy lại làm ra những chuyện này! Cô chỉ đang tự rước nhục vào thân thôi!”
Giang Từ càng nói càng giận.
Có lẽ không thể tin được em gái ruột thịt của mình lại là người như vậy.
“Cô muốn đi thì đi nhanh lên, chúng tôi coi như chưa từng đón cô về!” Giang Từ nói mà nghe lạnh lùng vô cùng.
Giang Dao nhìn Giang Từ, sau đó nhìn ba mẹ.
Thái độ của ba mẹ cũng rất kiên quyết, lựa chọn im lặng.
Cuối cùng Giang Dao cũng biết sợ, biết mọi người nghiêm túc, lập tức lật mặt.
Cô ả kêu trời trách đất: “Ba, mẹ, anh, chị, con sai rồi… Con sai rồi…”
Tôi nhìn thấy mọi người đều lộ ra biểu cảm chán ghét, không hề đau lòng.
“Con biết con sai rồi, con sợ mọi người không thích con nên mới làm những chuyện… Xấu kia, con quá yêu gia đình mình nên mới làm vậy, bây giờ con biết sai rồi, mọi người đừng bỏ rơi con, con rời khỏi đây thì còn có thể đi đâu, nếu bây giờ con quay lại cái nhà kia, chắc chắn sẽ bị đánh chết…”
Giang Dao nói rất bi thương, nhưng mọi người vẫn lạnh lùng như cũ.
Giang Dao quỳ “bụp” một tiếng trước mặt tôi: “Chị, chị tha thứ cho em đi mà? Chị khuyên ba mẹ đừng đuổi em đi mà…”
“Cô đừng làm Kỳ Kỳ khó xử.”
Giang Từ chắn trước tôi: “Bớt cái kiểu dùng tình cảm ép buộc Kỳ Kỳ, cô tự làm thì phải tự chịu!”
12.
Giang Dao ôm chặt lấy đùi Giang Từ, gào khóc: “Anh, em không thể rời khỏi nhà mình, em biết sai rồi, biết sai thật rồi, ba mẹ, con cầu xin ba mẹ cho con cơ hội…”
Giang Từ đá văng cô ả ra.
Giang Dao lại vồ tới ôm chân ba mẹ: “Con không làm vậy với chị nữa, mọi người tha thứ cho con lần này được không?”
“Ba, mẹ, sau này con sẽ không tái phạm nữa, xin ba mẹ đừng đuổi con đi…”
Tiếng gào khóc đau khổ của Giang Dao vang vọng sảnh lớn.
Nhìn cô ả hối hận, đau khổ như thế, cuối cùng ba mẹ vẫn bất lực giữ cô ả lại.
Chỉ là qua chuyện này, chẳng khó để thấy mọi người đã giữ khoảng cách với Giang Dao.
Một khoảng thời gian rất dài sau đó, mọi người không quá thân thiết với Giang Dao.
Giang Dao như ý thức được bản thân đã khiến mọi người thất vọng nên đã ngoan ngoãn hơn nhiều, không còn ngang ngược láo toét trước mặt tôi nữa.
Ngay khi cả nhà chúng tôi bắt đầu buông bỏ thành kiến với Giang Dao, chuẩn bị mở lòng với cô ả lần nữa thì cô ả lại gây chuyện.
Lúc ấy chúng tôi mới biết, có một số người giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Vào tối hôm sinh nhật của tôi, Giang Dao bảo đã chuẩn bị một bất ngờ, muốn tôi ra ngoài một chuyến.
Tôi vẫn luôn cảnh giác với Giang Dao, cô ả thay đổi quá nhanh sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Vậy nên trước khi ra ngoài, tôi đã báo với Giang Từ một tiếng.
Giang Từ có thành kiến với Giang Dao còn hơn cả tôi, anh nói luôn: “Chắc chắn Giang Dao không có ý tốt. Đừng lo, em cứ đi đi, anh theo sau bảo vệ em, anh muốn xem xem nó lại muốn làm ra chuyện buồn nôn gì nữa.”
“Vâng.”
Tôi làm theo lời Giang Dao, ra ngoài, đến địa điểm cô ả nói.
Đó là một ngõ tối.
Nếu không có anh trai theo sau, tôi chắc chắn sẽ không đi vào.
“Giang Kỳ.”
Đột nhiên giọng Giang Dao vang lên.
Tôi quay đầu nhìn.
Cô ả đứng cách tôi một mét, bên cạnh còn một một gã đàn ông cao to vạm vỡ.
“Chị ngu thật đó, thế mà cũng đến?” Giang Dao cười đắc ý.
Tôi cảnh giác nhìn cô ả: “Em có ý gì?”
“Có ý gì? Cô tưởng tôi tốt với cô thật à, nực cười, sao tôi có thể chấp nhận cho một người cướp đi gia đình của mình?!” Giang Dao gào lên.
“Chị phải nói bao nhiêu lần nữa, chị không cướp gia đình của em, em bị bắt cóc bị bán đi cũng không liên quan tới chị, chúng ta là người một nhà.”
“Người một nhà? Nếu coi tôi là người một nhà thì tại sao lần trước lại khiến tôi ê chề xấu mặt?! Cô có biết lúc đó tôi hận không thể chết luôn! Nhưng tôi không thể chết, tôi phải trả thù! Vì cô mà ba mẹ mới đối xử với tôi như thế!” Giang Dao ngoan độc nói.
“Mọi người làm vậy chỉ vì muốn muốn em tiếp tục sai, mọi người bắt em sửa sai thì có vấn đề gì?”
Tôi cạn lời.
Đã lâu vậy rồi mà Giang Dao không chỉ không hối hận mà càng chấp mê bất ngộ.
“Tôi hề sai! Cô không nên xuất hiện trong nhà của tôi, cô cút đi!” Giang Dao gào lên.
“Giang Dao…”
“Đừng nói nhảm nữa.” Giang Dao cười khẩy, cô ả nói với gã đàn ông bên cạnh:
“Nhị Cẩu, chẳng phải anh nói anh không có vợ à? Tôi tìm vợ cho anh rồi đấy, còn không mang đi?”
“Gã ta là ai?!” Tôi cảnh giác nhìn gã đàn ông đang lại gần tôi.
13.
Giang Dao cười càng nham hiểm, “Tôi đã từng nói với cô, cô đã cướp đi mười tám năm hạnh phúc của tôi thì nên nếm trải đau khổ tôi gặp phải trong mười tám năm ấy. Bây giờ cô có thể tự nếm trải rồi đó.”
Tôi quay người chạy luôn.
Mà lúc này cũng đã biết, gã đàn ông này là con trai của cái gia đình mà Giang Dao bị lừa bán đến.
Có một lần tình cờ tôi đã thấy ảnh người này trong điện thoại của ba mẹ.
Tôi không ngờ Giang Dao lại điên tới mức này, không ngờ cô ả lại muốn tôi phải chịu cuộc sống bi thảm trước kia của cô ả!
Tôi cảm giác gã đàn ông sau tôi càng lúc càng gần.
Tôi không chạy nhanh hơn gã.
Mà đúng này, tôi được Giang Từ che chắn sau lưng.
Gã đàn ông kia gườm gườm Giang Từ: “Mày cút ngay cho tao!”
Giang Dao cũng đã nhìn thấy Giang Từ, cô ả không ngờ Giang Từ sẽ ở đây.
Cô ả hoảng lên, quay ngời chạy luôn, muốn rũ sạch liên quan.
Kết quả, vừa quay đầu thì đã có một chiếc xe cảnh sát đột nhiên xuất hiện sau lưng.
Mấy cảnh sát nhanh chóng khống chế được Giang Dao và gã đàn ông kia.
“Thả tôi ra, thả tôi ra! Các người bắt tôi làm gì!” Giang Dao vùng vẫy.
Tôi và Giang Từ lạnh lùng nhìn cô ả mà không có chút thương hại.
“Anh, cứu em với, em là em gái ruột của anh, anh không thể làm vậy với em. Anh bảo họ thả em ra…” Giang Dao không vùng ra được, bắt đầu cầu cứu Giang Từ.
“Tôi không có cái loại em gái hèn hạ mặt dày như cô.”
“Anh, em biết sai rồi, em biết sai thật rồi…”
Giang Dao lại nhận sai, khổ sở đáng thương: “Em không dám nữa, sau này không dám nữa, xin anh giúp em, em không muốn ngồi tù…”
Nhưng Giang Từ chỉ lạnh lùng nói với cô ả: “Giang Dao, nếu tôi tin cô thì đã không báo cảnh sát. Cô thế nào đã có luật pháp xử lý!”
“Đừng mà, anh ơi, đừng mà, em biết sai thật rồi, anh đừng làm vậy với em, em là em gái ruột của anh… Anh ơi, sau này em không dám nữa, anh ơi…”
Giang Dao và gã đàn ông kia bị cảnh sát bắt đi.
Sau khi ba mẹ biết nguyên nhân thì không đi bảo lãnh cho Giang Dao, cũng không yêu cầu tôi với tư cách là nạn nhân tha thứ cho Giang Dao trên tòa.
Sau đó Giang Dao bị kết án chủ mưu bắt cóc người không thành, bị phán ba năm tù giam.
Tôi không biết ba năm này có thể thay đổi cô ả, đủ để cô ả nhận ra sai lầm của mình, làm lại cuộc đời lần nữa không.
Tôi chỉ biết, chỉ cần yêu thương thật lòng, giữ tâm hướng thiện thì tình cảm chân thành sẽ không bị bất cứ kẻ nào phá hỏng, cũng sẽ không bị bất cứ kẻ nào thay thế.
Còn sau này Giang Dao có thể quay về nhà họ Giang được không thì tùy vào tạo hóa của cô ả…
(Hết)