Thiên Kim Hắc Ám - Chương 7
13.
Tài xế đạp chân ga, lập tức chạy.
Sau đó, tôi nghe được tiếng Lâm Tâm Tâm mắng chửi và la hét.
Tôi quay đầu lại, xuyên qua cửa sổ sau, nhìn thấy trong đêm tối, Lâm Tâm Tâm chạy về phía xe.
Khóc trong khi chạy.
Phía sau cô ta có mấy tên to cao chạy tới, che miệng của cô ta, kéo cô ta tới bên cạnh cánh rừng.
Cô ta kịch liệt giãy dụa, sau đó bị một tên tát một cái.
Cách xa nên tôi nghe không được, nhưng có thể nhìn thấy ánh mắt hèn mọn của tên kia.
Bàn tay dầu mỡ không ngừng xoa trên người cô ta.
Tôi thở gấp.
Cảm giá lạnh chạy dọc sống lưng.
Trong thoáng chốc, ký ức của Lâm Miên càng lúc càng hiện rõ trong đầu tôi.
Là hôm đó, trên đường tan học, Lâm Miên đi qua một con hẻm nhỏ hẻo lánh, gặp một nữ sinh bị mấy người đàn ông quấy rối.
Trường học không cho mang điện thoại di động, bốn phía lại quá hẻo lánh, tìm không thấy người hỗ trợ.
Cô ấy lo lắng nữ sinh bị thương, vì để giúp nữ sinh kia, bí quá hoá liều, trực tiếp đứng ra, hô to cảnh sát tới.
Cố gắng đe dọa những người đó.
Kết quả thất bại.
Bọn họ nhìn thấy Lâm Miên, lập tức dừng lại hành động với nữ sinh kia, đối tượng xâm phạm lại đổi thành Lâm Miên.
Bọn họ để cho nữ sinh kia chụp ảnh, tiếp tay cho họ, ghi lại thời khắc Lâm Miên bị xâm phạm.
Mãi cho đến khi Trình Thành sau đó báo cảnh sát chạy tới, bọn họ mới dừng lại.
Mẹ Lâm báo cảnh sát muốn cho bọn họ vào tù, nhưng nữ sinh kia làm sao cũng không chịu làm chứng, cuối cùng bởi vì không có chứng cứ, những tên kia ở đồn công an đợi ba ngày liền được thả.
Tính tình Lâm Miên vốn mềm yếu, từ đó về sau, cô ấy liền có chướng ngại tâm lý nghiêm trọng.
Sau đó, cô ấy thi đậu đại học trọng điểm, trước khi khai giảng không lâu, nhận được một phong bưu kiện từ Bắc Kinh gửi tới, nội dung bưu kiện chính là ảnh chụp lúc ấy bị xâm phạm.
Nữ sinh kia dùng tấm ảnh kia uy hiếp Lâm Miên, không được đi Bắc Kinh.
Cho nên, sau khi nhận được ảnh chụp, Lâm Miên sợ hãi, cuối cùng lựa chọn tự sát.
Mà nữ sinh cô cứu, lại làm đồng phạm, gửi ảnh uy hiếp cô, chính là Lâm Tâm Tâm.
Cho nên, khi nhìn thấy tôi, Lâm Tâm Tâm rất kinh ngạc.
Cùng với sau đó, sự chán ghét của cô ta đối với tôi, đại khái cũng có một phần nguyên nhân là cô ta chột dạ.
Nhìn xe taxi trở lại nội thành, trong lòng tôi thật sự không thể bình tĩnh.
Một lát sau, tôi gửi tin nhắn cho Trình Thành:
“Giải quyết xong rồi, hiện tại tôi đang trên đường đến bảo tàng khoa học kỹ thuật.”
Tin nhắn vừa gửi đi, Trình Thành trả lời tôi một tin:
“Ừm, tôi chờ cậu.”
Chuyện lần này cũng nhờ có Trình Thành.
Hôm qua, cậu ấy gửi tin nhắn nói cho tôi biết chuyện này.
Lâm Tâm Tâm ra tay với tôi, lại không biết, Trình Thành đã sớm theo dõi tất cả các trang mạng xã hội của cô ta.
Nhất cử nhất động của cô ta, đều ở dưới sự giám sát của Trình Thành.
Cho nên ngay từ lúc đầu, Trình Thành đã liên lạc với người quen, mua chuộc tài xế Lâm Tâm Tâm đổi lại chính là vì bảo đảm an toàn cho tôi.
Sau một lúc cũng tới nơi, tôi bảo tài xế dừng xe trước cửa bảo tàng khoa học kỹ thuật.
Bên ngoài đỗ rất nhiều xe sang trọng, đám người lui tới nối liền không dứt, không ít phóng viên nhao nhao vào trong.
Tôi từ trên xe taxi bước xuống, ở trong đám người, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Bóng lưng cao lớn, sườn mặt lạnh lùng, toàn thân như cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
Hai người vệ sĩ đi theo bên cạnh hắn, thay hắn từ chối phỏng vấn của phóng viên.
Là Lục Dục Trạch.
Hắn đây rồi.
14.
Lục Dục Trạch nhận lời mời đến.
Kỳ thật với giá trị hiện tại của hắn, loại họp báo này căn bản không mời được hắn.
Nhưng hắn muốn tận mắt nhìn Trình Thành sụp đổ trước ống kính, bị hủy hoại.
Tôi đi theo sau hắn vào hội trường, ngồi xuống một góc.
Sau đó không lâu, Trình Thành đi lên trước buổi họp báo.
Hôm nay cậu ấy mặc âu phục màu trắng nhạt, trên sống mũi là một cái kính gọng vàng, khí chất ôn nhuận, con ngươi bình tĩnh không có chút gợn sóng.
Có một khoảnh khắc, đột nhiên tôi nhớ tới bốn năm trước, lúc mới gặp Trình Thành, cậu ấy cũng mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng cũ kỹ và quần jean đã giặt đến trắng bệch.
So với thiếu niên lúc đó, hiện tại cậu ấy càng thêm vài phần chững chạc cùng ổn trọng.
Bốn năm trôi qua, thiếu niên lúc trước giờ đã thay đổi.
Trình Thành bước vào, nhìn lướt qua chỗ của tôi, nhếch môi cười nhạt.
Ánh mắt dường như muốn nói: tôi yên tâm.
Tim tôi đột nhiên tăng tốc đập mạnh.
Buổi họp báo rất nhanh bắt đầu, Trình Thành bình tĩnh, sắc mặt lạnh nhạt đàm luận phương hướng phát triển tương lai của công ty.
Phóng viên tranh nhau phỏng vấn, đặt câu hỏi.
Được một nửa, trợ lý đột nhiên nhận điện thoại.
Liền đi lên phía trước, thấp giọng nói gì đó bên tai Trình Thành.
Sắc mặt Trình Thành khẽ biến.
Rất nhanh, Trình Thành nói nhỏ với trợ lý hai câu, trợ lý chạy chậm xuống đài.
Trình Thành hướng dưới đài nói tiếng xin lỗi.
Vừa định nói tiếp, giọng nói khinh miệt của Lục Dục Trạch dưới đài truyền đến:
“Tất cả đầu tư đều đã bị rút, hạng mục mới của cậu đã thất bại rồi, hiện tại tìm người đầu tư, không phải là coi tiền như rác sao?”
Một câu nói khiến hộ trường chốc lát xì xào bàn tán.
Phóng viên nhao nhao nhắm ống kính vào Trình Thành.
“Trình tổng, xin hỏi những lời Lục tổng nói là thật không?”
“Nghe nói quý công ty có thao tác ngầm, tồn tại cạnh tranh không chính đáng, xin hỏi có chuyện này sao?”
「……」
Trình Thành bị một đám phóng viên vây quanh.
Trong đó có người Lục Dục Trạch thuê tới.
Sắc mặt Trình Thành không thay đổi: “Đề tài này, bên đầu tư của tôi sẽ cho mọi người đáp án.”
Trình Thành ra hiệu cho trợ lý bên cạnh, ngay sau đó, cửa nội bộ mở ra, mấy người đàn ông âu phục giày da, dáng dấp như ông chủ từ cửa đi vào.
Đồng tử Lục Dục Trạch co lại.
Không đợi hắn nói chuyện, một ông chủ trực tiếp lên tiếng: “Lục tổng, chúng tôi cảm thấy cạnh tranh quang minh chính đại mới là đạo lý, làm ra loại thủ đoạn này, cuối cùng chỉ có thể là hại người hại mình.”
Các ông chủ khác cũng đồng ý.
Lục Dục Trạch nóng nảy, rồi lại kiêng kị phóng viên xung quanh, cuối cùng hung hăng hỏi:
“Các người nói ai không dùng tới thủ đoạn chứ?”
“Đừng quên, công ty của các người đều do tôi đầu tư mới có thể cải tử hồi sinh.”
Hắn ngầm đe dọa.
Nếu như nói tiếp, hắn có thể sẽ xuống tay với những công ty này.
Tôi không biết Trình Thành thuyết phục những ông chủ này như thế nào.
Nghe được những lời này của Lục Dục Trạch, những ông chủ kia không hề sợ hãi.
Ngay trước ống kính, đem đoạn ghi âm Lục Dục Trạch uy hiếp bọn họ rút vốn phát ra.
Toàn trường trong nháy mắt đại loạn.
Lục Dục Trạch vừa định nói gì đó, lúc này, cửa hội trường bị đẩy mạnh ra.
Lâm Tiêu trông buồn bã, đứng ở ngoài cửa.
Ở bên cạnh hắn là Lâm Tâm Tâm quần áo lỏng lẻo, tóc rối bù, cả người xanh tím, chật vật không chịu nổi.
Lâm Tâm Tâm nhìn thoáng qua hội trường, cuối cùng, tầm mắt dừng lại trên người tôi, phẫn nộ xông về phía tôi.
“Lâm Miên! Đồ đê tiện, cô dám hại tôi!”
Nhưng mà, cô ta còn chưa vọt tới trước mặt tôi, đã bị bảo vệ hội trường ngăn lại.
“Trình Thành, người phụ nữ kia hủy hoại em, anh mau bắt cô ta lại đi!”
Lâm Tâm Tâm sụp đổ kêu lên.
Trình Thành chỉ thản nhiên nhìn cô ta một cái, giọng nói xa cách, lạnh lùng: “Xin lỗi, cô Lâm, chuyện bắt người, cô nên tìm cảnh sát.”
“Hiện tại chúng tôi có chuyện quan trọng, nếu như không có chuyện gì khác, mời đi ra ngoài trước.”
Lâm Tâm Tâm sửng sốt.
“Trình Thành, anh đang nói cái gì?”
“Em là bạn gái của anh, sao anh có thể đối xử với em như vậy?”
Cô ta hổn hển, nhưng câu nói tiếp theo của Trình Thành, trực tiếp đẩy cô ta xuống vực sâu.
“Bạn gái?” Trình Thành cười khẽ, ” Xin lỗi, Lâm tiểu thư không nên nhận lung tung.”
“Anh……”
Lâm Tâm Tâm nghĩ thầm muốn nói cái gì, nhưng lời đến bên miệng, đột nhiên liền ngừng.
Đúng vậy, cô ta và Trình Thành ở bên nhau lâu như vậy.
Ở chung lâu như vậy.
Trình Thành cho tới bây giờ chưa từng nói cô ta là bạn gái của mình.
“Anh tên khốn này!”
Hai mắt Lâm Tiêu đỏ lên, muốn đánh Trình Thành, nhưng bị bảo vệ ngăn lại.
Lâm Tiêu quay sang Lâm Tâm Tâm giận dữ nói: “Đồ ngu! Anh đã sớm nói với em, bảo em rời khỏi hắn, em không nghe, vì hắn mà cãi nhau với Lục Dục Trạch, bây giờ em vui rồi chứ?”
Mắng xong, hắn lại giống như nhớ tới cái gì đó, nhếch khóe miệng, nhìn về phía Lục Dục Trạch.
Cười với Lục Dục Trạch: “Dục Trạch, Tâm Tâm tốt xấu gì cũng ở bên cậu lâu như vậy, tôi biết cậu vẫn còn tình cảm với em ấy, cậu…”
“Ai nói tôi có tình cảm với cô ta?”
Giọng Lục Dục Trạch lạnh như băng:
“Tôi chê cô ta, bẩn.”
Trước mặt phóng viên và nhiều người như vậy, lời nói của hắn cực kỳ sỉ nhục.
Hơn nữa, trên người cô ta hiện tại có những vết này, mọi người đều hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Trong nháy mắt sắc mặt Lâm Tâm Tâm trắng bệch.
Hầu như môi không có máu.
Thân hình cô ta lắc lư, ngay cả tôi cũng thiếu chút nữa động lòng.
Tôi biết những gì cô ta đã làm trước đây.
Kết cục như vậy căn bản không đủ một phần vạn tổn thương mà cô ta gây cho tôi và Lâm Miên.
Nhưng cô ta vẫn cố nhịn, tiến lên nắm lấy tay áo Lục Dục Trạch, mềm mại nói:
“Dục Trạch, xin lỗi, là em không biết nhìn người.”
“Anh vẫn thích em đúng không? Nếu không sao anh lại tới đây, sao lại chịu áp lực lớn như vậy để đối đầu với những người đó?”
“Anh vẫn thích em, thật sự rất thích, chúng ta quên đi những thứ không thoải mái kia, một lần nữa ở bên nhau, được không?”
Giọng Lâm Tâm Tâm mềm mại.
Cô ta cảm thấy Lục Dục Trạch còn có thể giống như trước kia, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô ta chỉ cần tỏ ra đáng thương một chút là có thể thích cô ta lần nữa.
Nhưng ánh mắt Lục Dục Trạch nhìn cô ta càng thêm lạnh lùng, giơ tay hất tay cô ta ra.
“Vì cô? Cô cũng quá coi trọng chính mình rồi.”
“Bạn gái của Lục Dục Trạch tôi là người khác, ngay cả một ngón tay của cô ấy cô cũng không bằng.”
Lời này quá nặng nề.
Lâm Tâm Tâm lập tức tái nhợt sắc mặt:
“Ai?”
“Ý anh là Lâm Miên?”
“Anh nghiêm túc?”
Lục Dục Trạch không để ý đến cô ta, nhìn về phía tôi, ánh mắt trở nên nhu hòa.
“Tiểu Miên.”
Trong chốc lát, tầm mắt đồng loạt rơi vào trên người tôi, vô số máy quay phim chiếu thẳng về phía tôi.
Bầu không khí quỷ dị lại vi diệu.
Tôi đối với những lời này của Lục Dục Trạch cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Tình yêu của Lục Dục Trạch cho tới bây giờ đều là đồng loại của hắn.
Chính xác hơn một chút, Lục Dục Trạch chưa từng yêu bất cứ ai, người hắn yêu cho tới bây giờ đều là tôi.
Trình Thành đoạt bạn gái của hắn, hiện tại lại làm cho hắn kinh ngạc.
Cho nên hắn muốn trả lại, ở trước mặt Trình Thành hòa nhau một ván.
Sự tình đã đến nước này, tôi cũng không giấu được.
Tôi đứng lên, ở trong ánh mắt mọi người, đi lên phía trước.
Lục Dục Trạch đưa tay đón tôi, ánh mắt nhìn Trình Thành càng thêm đắc ý.
Hắn nhìn chằm chằm Trình Thành, liều mạng muốn nhìn thấy trên mặt Trình Thành có biểu cảm gì.
Hắn hiểu Trình Thành, biết Trình Thành trọng tình cảm.
Cho nên, hắn cảm thấy Trình Thành thật sự thích tôi.
Ở trước mặt Trình Thành, giáp mặt ở cùng với tôi là để đả kích Trình Thành.
Đáng tiếc, hắn sai rồi.
Tôi vươn tay, lại lướt qua tay hắn.
Sau đó tới bên cạnh Trình Thành.
Bàn tay to lớn, ấm áp lại làm cho người ta an tâm.