Thiên Kim Hắc Ám - Chương 2
3.
Sau khi nằm viện hai ngày, cuối cùng tôi cũng được xuất viện.
Trong khoảng thời gian này, tôi cũng hiểu được tình huống hiện tại.
Ví dụ đây đã là ngày thứ tám sau khi tôi chết, thời gian vẫn bình thường, cái chết của tôi không gây ra bất cứ ảnh hưởng gì đối với thế giới.
Lại ví dụ như Lâm gia là gia tộc có ảnh hưởng ở Bắc Kinh, một chút gió thổi cỏ lay là có thể gây nên sóng to gió lớn.
Nhưng tin tức tôi và Lâm Tâm Tâm bị bắt cóc căn bản không tìm thấy trên mạng, tang lễ của tôi cũng không được công bố, thậm chí Lâm gia vẫn tiếp tục mở tiệc sinh nhật cho Lâm Tâm Tâm.
Cũng đúng tôi chỉ là một thiên kim giả, sinh nhật của Lâm Tâm Tâm quan trọng hơn sự sống chết của tôi.
Mỗi lần nhắc tới chuyện đó tôi đều ngẩn người.
Trình Thành đều sẽ hỏi tôi có phải chỗ nào không thoải mái không.
Cậu ấy chăm sóc tỉ mỉ, lại vô cùng cẩn thận.
Nghe người mẹ hiện tại của tôi nói, vốn dĩ Trình Thành là thiếu gia nhà giàu, nhưng lúc tám tuổi cha mẹ đều mất.
Họ hàng lừa cậu ấy ký tên chuyển giao tài sản, rồi đuổi Trình Thành ra khỏi nhà.
Người mẹ hiện tại của tôi trước kia là làm bảo mẫu và nhìn cậu ấy lớn lên, vì vậy không đành lòng nhìn Trình Thành phải vào cô nhi viện nên đã đem cậu ấy về nhà nuôi dưỡng.
Có lẽ là cùng cảnh ngộ, nên khi đối mặt với Trình Thành tôi sinh ra cảm giác tiếc thương đồng cảm.
Sau khi nghỉ ngơi ở nhà vài hôm, tôi và Trình Thành bắt đầu tới Bắc Kinh.
Mẹ đưa chúng tôi đến nhà ga, trước khi lên xe tôi nhìn thấy khóe mắt bà ấy rưng rưng.
Tôi không phải Lâm Miên, không đành lòng rời đi, mà tôi càng muốn trở lại Bắc Kinh để trả thù bọn họ.
Sau khi chào tạm biệt mẹ Lâm, chúng tôi lên xe và bắt đầu khởi hành.
Trình Thành đứng sau lưng tôi, tôi không quay đầu lại, nhận ra ánh mắt của cậu ấy rơi trên người tôi.
“Sao vậy?” Tôi hỏi.
Đột nhiên bị tôi hỏi, sắc mặt cậu ấy có chút sững sờ, ngượng ngùng sờ sờ mũi nói:
“Không có gì.”
Sau một lúc lâu, lại nói: “Tiểu Miên, hình như cậu đã thay đổi, trở nên… tớ có chút không quen.”
Cậu ấy còn chưa nói xong, nhưng tôi cũng đoán được những từ còn lại.
Trở nên quả quyết, nhẫn tâm.
Không còn thiếu quyết đoán như trước.
Nếu vừa rồi là Lâm Miên trước kia, lần đầu tiên rời khỏi nhà xa như vậy, đại khái sẽ khóc đến thảm thương, nhưng tôi thì không.
Tôi cười cười: “Đôi khi con người luôn bị buộc phải lớn lên, làm một số chuyện mình không thích làm.”
Cậu ấy trầm mặc một lát, nói: “Tiểu Miên, tớ nhất định sẽ cho cậu và dì Tôn một cuộc sống tốt đẹp.”
Giọng cậu ấy nghiêm túc, như là thề với tôi.
Tôi tin cậu ấy.
Trình Thành xuất thân tốt, chỉ là bây giờ nhất thời gặp khó khăn.
Sau khi được mẹ Lâm nhận nuôi, để giảm bớt gánh nặng cho mẹ Lâm, cậu ấy giấu mẹ Lâm lén làm gia sư cho người khác ngoài giờ học, kiếm thêm chút tiền trang trải cuộc sống.
Cậu ấy bề ngoài ôn nhu, bên trong lại vô cùng cứng cỏi.
Tôi gật đầu.
“Ừm.”
Sau khi đến trường học báo danh xong, Trình Thành đem hành lý để vào ký túc xá của cậu ấy, sau đó đi tới ký túc xá nữ giúp tôi thu dọn đồ đạc.
Theo lý mà nói nam sinh không thể vào ký túc xá nữ, nhưng hôm nay là khai giảng tân sinh viên nên ngoại lệ.
Ký túc xá là sáu người ở cùng một phòng, cộng thêm tôi đã đến là năm người, còn có một người chưa tới.
Lúc chúng tôi vào cửa, bốn nữ sinh đang líu ríu nói gì đó, nhìn thấy Trình Thành lập tức im lặng.
Tôi nhìn thấy rõ trong ánh mắt các cậu ấy có sự kinh ngạc cùng với hưng phấn.
Cũng nghe được bọn họ xì xào bàn tán “Thật đẹp trai”, “Nam sinh này là sinh viên của trường chúng ta sao”.
Tôi giả vờ không nghe thấy, quét mắt nhìn cái tên dán trên giường đối diện.
Sắc mặt khẽ thay đổi.
Là cô ta, thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
“Tiểu Miên, làm sao vậy?”
Trình Thành thấy sắc mặt tôi không tốt.
Tôi mím môi dưới, thấp giọng nói nhỏ với cậu ấy: “Hình như bà dì tôi đến rồi.”
Ngay lập tức tai cậu ấy trong nháy mắt phiếm hồng: “Vậy cậu ở chỗ này chờ, tớ đi giúp cậu mua đồ.”
Trình Thành ra khỏi cửa, mấy nữ sinh chen chúc tới.
Mấy người đó tự giới thiệu với tôi, rất nhanh đi vào chủ đề, một nữ sinh nháy mắt với tôi, tò mò nói: “Lâm Miên, chàng trai vừa rồi là ai vậy?”
Tôi lắc đầu, vừa định nói gì đó, lúc này, cửa ký túc xá bị đẩy ra.
Lâm Tâm Tâm một thân váy dài ưu nhã đi vào cửa.
Phía sau là mấy người do cha mẹ Lâm gia thuê, ba chân bốn cẳng xách theo mười mấy cái vali.
Trong lúc nhất thời ký túc xá không gian vốn không lớn lại càng chật chội.
“Ký túc xá này sao lại nhỏ như vậy? Nhìn cũng quá keo kiệt rồi, căn bản không thể so sánh với trường học trước kia của tôi.”
Một người đàn ông ngay sau đó đi tới, có chút ghét bỏ nhíu mày: “Trường quý tộc thì không đi, làm sao em lại muốn đến cái trường học này?”
Lâm Tâm Tâm cúi đầu, ngượng ngùng cười không nói gì.
Người đàn ông liếc mắt: “Được, anh biết rồi, bởi vì Dục Trạch đúng không.”
“Aiya, anh~”
Lâm Tâm Tâm ngượng ngùng đấm hắn.
Bầu không khí hoà hợp giữa hai anh em họ, khiến người ta hâm mộ.
Tôi ngồi đối diện, nhìn hình ảnh hai người vui đùa ầm ĩ, trong lòng chỉ cảm thấy thê lương.
Đúng vậy, người đàn ông kia chính là anh trai Diệp Vãn Vãn của tôi – Lâm Tiêu.
Mà Dục Trạch là vị hôn phu của tôi.
Sau khi tôi chết, anh trai của tôi, vị hôn phu của tôi, tất cả mọi thứ của tôi, hiện tại đều thuộc về Lâm Tâm Tâm.
Cái chết của tôi đối với bọn họ không có chút ảnh hưởng nào.
“Tâm Tâm, nếu không anh nói với cha một tiếng, đổi thành phòng riêng cho em.”
Lâm Tiêu còn đang nói gì đó, lúc này Trình Thành đã mua đồ trở về.
Trên trán cậu ấy chảy một tầng mồ hôi mỏng, khuôn mặt trắng đỏ bừng, lén nhét một bịch băng vệ sinh vào trong tay tôi.
“Bình thường tớ thấy cậu dùng nhãn hiệu này, không biết có mua đúng không, cậu nhìn một chút.”
Giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng ở ký túc xá không gian không lớn, vẫn làm cho người ta nghe được.
Mọi người có chút ồn ào, sắc mặt Trình Thành càng đỏ hơn.
Lâm Tâm Tâm quay đầu nhìn Trình Thành, đáy mắt hơi sáng lên.
Chợt lại thoáng nhìn qua tôi.
Tôi nhìn thấy, trong mắt cô ta phảng phất có chút kinh ngạc lóe lên.
Không đợi tôi nhìn rõ, cô ta đã cụp mày, nhìn về phía túi da rắn tôi dùng để đựng hành lý.
Khoảnh khắc đó tôi thấy rõ sự ghê tởm trên khuôn mặt cô ta.
Tôi không chú ý đến vẻ mặt của cô ta mà đi vào nhà vệ sinh.
Trình Thành mua không sai, không chỉ nhãn hiệu ngay cả chiều dài Lâm Miên thường dùng cũng giống nhau như đúc.
Cậu ấy cẩn thận đến mức làm người ta bất ngờ.
Từ toilet đi ra, tôi cúi đầu, vừa suy nghĩ gì đó, vừa đi về phía ký túc xá.
Nghĩ đến xuất thần, không chú ý tới một bóng dáng bao phủ ở trước mắt.
Tôi đâm thẳng vào người hắn.
Ngẩng đầu là đôi mắt lạnh lùng kia.
Đầu cũng đau nhức.
Bên tai lại phảng phất câu nói kia của hắn:
“Thả Lâm Tâm Tâm đi.”
Những lời này đúng với hy vọng của Lâm Tâm Tâm, nhưng nó lại là câu nói khiến tôi tuyệt vọng nhất trước khi chết.
Có lẽ đã chết một lần, nên lúc này gặp lại hắn, lòng tôi bình tĩnh dị thường.
Lúc này Cố Dục Trạch đứng ở cửa ký túc xá, thân hình cao lớn, che khuất một nửa cửa.
Tôi lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, bạn học Cố, phiền bạn nhường đường một chút.”
Thân hình hắn cứng đờ không nhúc nhích.
Tôi nhắc lại lần nữa.
“Cậu gọi tôi là gì?”
Những lời này của hắn vừa phát ra, tôi mới phát hiện mình nói sai rồi.