Thiên Kim Hắc Ám - Chương 1
1.
Lúc từ tầng cao nhất nhảy xuống, nội tâm tôi không có một chút sợ hãi, ngược lại có cảm giác bản thân như được giải thoát.
Tiếng gió ồn ào, ồn ào quá.
Tôi nhìn thấy anh trai tôi đang ôm chặt Lâm Tâm Tâm trong ngực, trong khi đó vị hôn phu của tôi thì lại cúi đầu nhìn tôi khi tôi đang rơi xuống.
Tôi không nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh ấy, nhưng tôi đoán anh ấy vẫn thờ ơ và lạnh lùng như mọi khi.
Tôi theo đuổi anh ấy tám năm, cuối cùng quan hệ giữa chúng tôi có chút khởi sắc, lại bởi vì chuyện Lâm Tâm Tâm mới là thiên kim thật mà mọi nỗ lực của tôi đều đổ sông đổ bể.
Hai năm trước tôi mới biết bản thân đã cướp đi thân phận đại tiểu thư Lâm gia của Lâm Tâm Tâm.
Tôi và Lâm Tâm Tâm sinh ra ở cùng một bệnh viện, cha mẹ ruột của tôi sau khi sinh ra tôi, biết được tôi có bệnh bẩm sinh, vì thế đem tôi và con của một nhà giàu tráo đổi.
Mười chín năm qua, tôi thay Lâm Tâm Tâm hưởng thụ cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc.
Ngồi xe sang trọng nhất, mặc quần áo đắt tiền nhất, học trường quý tộc khiến người người đều ngưỡng mộ, cha mẹ yêu tôi, anh trai cưng chiều tôi, tôi mang trong mình dòng máu ti tiện lại có mọi thứ khiến người ta ngưỡng mộ nhất trên thế giới này.
Ngược lại Lâm Tâm Tâm thay tôi ở phòng ngủ bốn phía gió lùa, bị cha mẹ trọng nam khinh nữ đánh cho toàn thân đều là vết thương, vì em trai mà phải nghỉ học, còn phải kiếm tiền nuôi gia đình.
Cũng may sau đó cô ta tìm được cha mẹ ruột của mình.
Lúc này, cha mẹ ruột của tôi đã qua đời, em trai ruột của tôi cũng bởi vì phạm tội mà vào tù, vì thế sau khi chuyện này bị phanh phui, tôi bị bạn bè cùng với internet chửi rủa.
Sự kiêu căng trước kia của tôi biến thành thói hư tật xấu của người nghèo, sự thông minh của tôi biến thành sự gian trá của người nghèo…
Tóm lại tất cả những gì tôi có từ trước đến nay đều đã bị họ bác bỏ, phá hủy.
Cha mẹ xa lánh tôi, anh trai cũng bắt đầu quan tâm Lâm Tâm Tâm, ánh mắt đối với tôi càng ngày càng lạnh lùng.
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi tôi đã trải qua khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời.
Nhưng tôi biết người thúc đẩy tất cả chuyện này là Lâm Tâm Tâm.
Cha mẹ nuôi vì tình cảm nhiều năm muốn giữ tôi ở lại đây.
Lâm Tâm Tâm đồng ý, hai năm nay cô ta cư xử tốt, hiểu chuyện và giả bộ thân thiết với tôi trước mặt mọi người, nhưng sau lưng lại tìm mọi cách chọc tôi và khiến tôi tức giận trước mặt mọi người, phá hủy tất cả hình tượng của tôi.
Sau này tôi mới biết được, cô ta hận tôi, cô ta muốn thay thế tôi trở thành thiên kim chân chính.
Tôi chống trả hết lần này tới lần khác nhưng vẫn trúng bẫy của Lâm Tâm Tâm.
Cha mẹ và anh trai hoàn toàn hết hy vọng với tôi, bên ngoài mắng chửi tôi nói tôi kiêu ngạo ương ngạnh, luôn gây khó dễ cho Lâm Tâm Tâm.
Hôm nay trong buổi tiệc sinh nhật của tôi, sau khi tôi bị vu khống đẩy Lâm Tâm Tâm xuống lầu, cuối cùng cha mẹ đã nổi trận lôi đình, quyết tâm đưa tôi về nông thôn để kiểm điểm lại bản thân.
Lâm Tâm Tâm đuổi theo kết quả chúng tôi bị bắt cóc.
Tôi biết đây cũng là do Lâm Tâm Tâm sắp xếp.
Bởi vì trên đường bị trói tới đây, tôi hoảng sợ, nhưng Lâm Tâm Tâm ngược lại từ đầu đến cuối vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh.
Mãi cho đến khi bọn bắt cóc để cho anh trai và vị hôn phu lựa chọn, cô ta vẫn cười hỏi tôi: “Lâm Vãn Vãn, cô cảm thấy bọn họ sẽ cứu ai đây?”
Không đợi tôi đáp lại, cô ta lại mỉm cười nói: “Tôi cảm thấy là tôi. Nếu như tôi đoán đúng, thì cô liền đi chết đi, được không? Dù sao, thế giới này, cũng không có cái gì để cô nhớ nhung.”
Sau đó ở nơi bọn họ không nhìn thấy, Lâm Tâm Tâm hung hăng đẩy tôi một cái.
Tôi ngã từ tầng cao cùng xuống.
Người ngoài nhìn thì nghĩ tôi tự sát.
Tôi ngã mạnh xuống đất.
Cơ thể bị dập nát, não văng khắp nơi, máu từ thất khiếu của tôi chảy ra.
Xấu quá đi.
Ngay từ đầu Lục Dục Trạch đã không thích tôi, bây giờ tôi chết thảm như vậy, ấn tượng cuối cùng của anh ấy về tôi trong nháy mắt vừa xấu vừa kinh khủng.
Hình tượng của tôi hoàn toàn mất rồi.
Tôi tưởng bản thân đã chết, lại không nghĩ tới mình được trọng sinh.
2.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, liền ngửi thấy mùi của thuốc khử trùng nồng nặc.
Mở mắt ra tôi nhìn thấy một thiếu niên đang ngồi trước giường bệnh.
Thiếu niên mặt mày ôn nhu, ngũ quan thanh tú, mặc áo sơ mi trắng cùng quần jean, thoạt nhìn gia cảnh không quá giàu có, nhưng tổng thể lại rất hài hoà.
Lúc này trên mặt thiếu niên ấy tràn đầy lo lắng cùng kinh ngạc: “Tiểu Miên, rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi, cậu cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?”
Nhưng không đợi tôi đáp lời, một người phụ nữ với đôi mắt sưng đã lao về phía tôi và khóc.
“Lâm Miên, sao con lại ngốc như vậy! Cha con đã đi rồi, bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta nương tựa lẫn nhau. Nếu con có mệnh hệ gì, làm sao mà mẹ sống nổi?”
Bà ấy vừa khóc vừa hét lên.
Thiếu niên kia vội vàng ngăn bà ấy lại, nhỏ giọng trấn an: “Dì Tôn, dì đừng kích động, Tiểu Miên vừa mới tỉnh, dì như vậy sẽ dọa cậu ấy.”
Có lẽ vì vẻ mặt của tôi có chút mờ mịt, nên bà ấy nghĩ rằng tôi thật sự đã bị dọa sợ.
Bà ấy không hét lên nữa, chỉ im lặng lau nước mắt.
“Tiểu Miên, có chuyện gì vậy, cậu nói cho tớ và dì Tôn nghe, được không?”
Thiếu niên nói giọng nhỏ nhẹ, tựa hồ sợ chạm vào thần kinh yếu ớt nào đó trong tôi.
Tôi ngước mắt lên nhìn, ký ức trong đầu ồ ạt mà đến.
Cậu ấy tên Trình Thành, là thanh mai trúc mã của Lâm Miên, khoảng thời gian trước hai người vừa kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học và cùng đỗ vào một trường đại học.
Ở cùng một thành phố, lại ở cùng một trường học, thời gian khai giảng tới gần, hai người chuẩn bị xuất phát, nhưng lúc ấy không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến Lâm Miên vô cùng sụp đổ.
Sau đó Lâm Miên tự sát, vì thế tôi mới trọng sinh vào cơ thể của cô ấy.
Tôi không có kí ức nào về sự việc đó trong đầu, tôi chỉ có thể cảm nhận được cảm giác của cô ấy lúc đó – –
Bị đè nén, nghẹt thở, đau đớn đến mức gần như bị nước lũ nhấn chìm, không thở nổi.
So với việc tôi bị Lâm Tâm Tâm đẩy xuống từ trên lầu chỉ có hơn mà không kém.
Cơ thể tôi không tự chủ được run rẩy, đầu đau dữ dội.
“Không sao đâu, Tiểu Miên, không sao đâu, đừng nghĩ nữa.”
Trình Thành ôm chặt lấy tôi.
Bộ ngực ấm áp khiến tôi hoảng hốt trong chốc lát.
Hai năm qua tôi bị Lâm Tâm Tâm hãm hại, bị cha mẹ và Lâm gia đối xử lạnh nhạt, anh trai nói tôi không hiểu chuyện, tất cả mọi người đều chỉ trích tôi, tôi dần dần quên mất cảm giác được người ta che chở trong lòng là như thế nào.
Một lúc lâu sau, người phụ nữ kia khàn giọng nói:
“Trình Thành, tình trạng của Tiểu Miên chưa tốt lắm, chuyện đi Bắc Kinh hay là… lùi về sau một chút đi.”
Trình Thành gật đầu, đồng ý:
“Vâng, dì Tôn, vậy cháu đến trường làm thủ tục tạm nghỉ cho Tiểu Miên.”
Trường Lâm Miên và Trình Thành thi đậu là trường đại học trọng điểm với yêu cầu nghiêm khắc, ba ngày không báo danh tự động tính là nghỉ học.
Trình Thành đứng dậy dời đi, đột nhiên tôi không tự chủ mà lên tiếng.
“Tôi không nghỉ học, tôi muốn đi Bắc Kinh.”
Tôi đã chết ở Bắc Kinh, nơi đó có quá nhiều kỷ niệm tồi tệ nhưng tôi vẫn sẽ quay trở lại.
Có một chuyện tôi phải làm.
Hơn nữa vừa rồi lúc người phụ nữ kia nhắc tới Bắc Kinh, rõ ràng tôi cảm giác được thân thể này có sự sợ hãi cùng kháng cự.
Lâm Miên tự sát có lẽ có liên quan đến Bắc Kinh.
Tôi không thích cảm giác trốn chạy này.
Chạy trốn cũng chả có ích gì, vậy nên tốt nhất là nên đối mặt với nó.