Thiên Kim Giả Ngả Bài Rồi! - Chương 5
14
Tôi bị giam trong một tầng hầm rộng lớn, Lương Khải đứng trước mặt tôi với vẻ mặt ngạo mạn.
“Uyển Uyển, lại gặp nhau rồi. Cô nghĩ rằng hủy hoại tôi thì tôi sẽ không còn hứng thú với cô sao?”
Tôi bị trói cả tay chân bằng xích, không thể tránh đi, chỉ có thể lạnh lùng nhìn hắn.
Lương Khải cười, lấy ra đủ thứ đồ: “Cô nghĩ rằng chơi đùa phụ nữ chỉ có thể dùng cơ thể đàn ông sao? Bây giờ xã hội phát triển lắm, tạo ra nhiều thứ thú vị cho phụ nữ các cô. Nhìn xem, tất cả những thứ này đều có thể dùng trên người cô.”
Tôi nhìn những dụng cụ kỳ quái, cuối cùng không kìm được mà lộ ra vẻ sợ hãi.
Thái độ này khiến hắn vui thích.
“Tôi thích nhất là nhìn cô sợ hãi như thế này. Khi cô sợ, cô giống như một con thỏ nhỏ, khiến người ta muốn nh//ổ sạch lông, l//ột da cô, rồi tr//eo cô lên mà đánh bằng roi tẩm muối.”
Đúng là đồ bệnh hoạn.
Tôi cắn môi, né tránh ánh mắt hắn. Nhìn quá lâu tên biến thái này chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Lương Khải hào hứng cầm những dụng cụ đó, muốn thử từng cái trên người tôi.
Tôi hỏi: “Có phải anh đã bảo gia đình họ Lưu lừa tôi đến đây rồi bắt tôi không?”
Hắn đang vui, nên không ngần ngại gì mà thừa nhận: “Đúng vậy, bọn họ nhận tiền của tôi, vui lắm. Yên tâm đi, tôi biết cô không thích bọn họ, nên tôi đã sai người xử lý rồi.”
“Xử lý gì?”
“Tất nhiên là xử lý bọn họ. Bọn họ dám đối xử với cô như vậy, tôi sao có thể để bọn họ tồn tại được. Đồ chơi của tôi chỉ có thể để mình tôi chơi thôi.”
Khốn thật, đúng là một tên biến thái đến cực độ.
Ngay khi tay hắn chạm vào người tôi, cảnh sát đã phá cửa xông vào và khống chế hắn. Tô Trạch và Tô Doanh chạy tới, ôm chặt lấy tôi.
Tô Doanh vừa ôm vừa sờ khắp người tôi: “Có đau không? Có bị thương ở đâu không?”
Tôi nói không: “Đừng lo, không sao đâu, mọi người đến đúng lúc lắm.”
Tô Doanh ôm chặt tôi đến mức suýt làm tôi nghẹt thở. Lần đầu tiên, Tô Doanh khóc.
Tôi ôm lấy cô ấy và dỗ mãi mới khiến cô ấy bớt lo lắng.
“Cậu không nên thực hiện kế hoạch này, sau này không được dùng bản thân làm mồi nhử nữa. Cậu biết là đáng sợ lắm không, cậu sẽ bị thương, thậm chí là chet.”
Đúng là kế hoạch của tôi.
Tôi biết Lương Khải và gia đình họ Lưu sẽ không tha cho tôi, nên đã đặt thiết bị theo dõi trên người, có người đi theo ngay khi tôi vào nhà họ Lưu.
Tôi chỉ muốn Lương Khải lộ ra bộ mặt thật, sau đó tóm gọn bọn họ. Lần này, chúng tôi sẽ không còn phải sợ nữa.
Doanh nghiệp nhà họ Lương cuối cùng cũng sụp đổ, phá sản và thanh lý, Lương Khải cũng bị bắt giam. Hắn ra tay rất nhanh, thật sự đã giet chet gia đình họ Lưu.
Lưu Cường, Lưu Vĩ và Lý Tẩu đều bị hắn đầu đ//ộc chet.
Hắn bôi đ//ộc vào tiền mà hắn đưa cho gia đình họ Lưu. Khi gia đình họ đếm tiền, liếm ngón tay và bị trúng đ//ộc.
Khi cảnh sát đến, tất cả bọn họ đã chet. Tội giet người và bắt cóc khiến Lương Khải bị kết án tử hình.
Những tin đồn trên mạng cuối cùng cũng lắng xuống. Mọi thứ đã bình yên trở lại.
Tôi biết ơn Tô Doanh rất nhiều. Chính cô ấy đã kéo tôi đi học, khởi nghiệp công ty, để tôi phát hiện ra khả năng của mình.
“Thực ra cậu không cần vất vả như vậy, quay về Tô thị, cậu vẫn có thể làm rất tốt, có thể cùng anh trai phát triển nhà họ Tô mạnh hơn nữa.”
Khởi nghiệp luôn khó khăn hơn, những năm qua chúng tôi sống rất vất vả. Tôi không có chỗ dựa, vất vả là điều hiển nhiên, nhưng Tô Doanh thì vốn dĩ không cần phải như vậy.
Tô Doanh mỉm cười, xoa đầu tôi: “Cậu luôn nói rằng mọi thứ của nhà họ Tô không liên quan gì đến cậu, nên tôi dẫn cậu tạo dựng công ty của riêng chúng ta. Như vậy cậu sẽ có vốn liếng của riêng mình, không còn phải tự ti nữa.”
“Uyển Uyển, cậu luôn rất dũng cảm, cậu là người dũng cảm nhất mà tôi từng gặp. Cậu không cần phải tự ti, cũng không cần phải bận tâm những lời người khác nói.”
“Cậu luôn cảm ơn tôi, cảm ơn tôi vì không ghét cậu, cảm ơn tôi đã giúp cậu chống lại việc bị bắt nạt ở trường, cảm ơn tôi đã dẫn cậu khởi nghiệp, nhưng thực ra tôi mới là người luôn cảm ơn cậu.”
Tôi không hiểu: “Tôi đã c//ướp đi cuộc sống của cậu suốt mười ba năm, cậu có gì mà cảm ơn tôi?”
Tô Doanh cười và nói: “Bởi vì cậu đã đến nhà họ Lưu, nhìn thấy hoàn cảnh của tôi, nhưng vẫn quyết định tố cáo gia đình họ Lưu, nói ra sự thật.”
“Cậu biết rất rõ rằng một khi nói ra, người chịu đau khổ ở nhà họ Lưu sẽ là cậu, thậm chí còn có thể thê thảm hơn cả tôi, nhưng cậu vẫn quyết định nói ra.”
“Tôi nghĩ, nếu là tôi, có lẽ tôi sẽ không có đủ dũng khí đó, tôi sẽ không đánh đổi cuộc sống tốt đẹp để sống trong cảnh khổ cực.”
Vì vậy, trong lòng cô ấy, tôi luôn là người dũng cảm nhất. Dù bình thường tôi rất nhút nhát, nhưng tôi có lòng can đảm mà không phải ai cũng có.
Tôi cảm thấy xấu hổ: “Dù không có tôi, bố mẹ cũng sẽ sớm tìm ra sự thật và giải cứu cậu.”
Tô Doanh cười và xoa đầu tôi: “Không giống đâu, chính nhờ sự dũng cảm của cậu mà bố mẹ quyết định giữ cậu lại.”
Tôi mỉm cười và ôm chặt cô ấy: “Chỉ là chút lương tâm thôi, nhìn thấy cậu sống khổ sở như vậy, tôi không thể nhẫn tâm tiếp tục chiếm lấy cuộc sống của cậu.”
Tô Doanh cũng ôm tôi: “Đó chính là điểm mạnh nhất của cậu, luôn giữ trong mình niềm hy vọng, luôn giữ lòng tốt.”
Cô ấy nói rằng chúng tôi đều là con gái, chúng tôi có thể giúp đỡ lẫn nhau, không cần phải cạnh tranh, và chúng tôi có thể tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn mà không cần phải đấu đá tàn nhẫn với người khác.
Nhưng trong lòng tôi, Tô Doanh chính là ánh sáng trong cuộc đời tôi, tôi cảm ơn cô ấy vì đã thắp sáng cuộc đời tôi