Thiên Kim Giả Mang Thể Chất Cá Chép Gấm - Chương 4
11
Trong cơn mơ hồ, theo Thẩm Hoài An đến nhà hàng. Đến giữa bữa ăn, cuối cùng cũng mục đích của .
“Trần tiểu thư, đầu tư công ty của cô.”
“Cạch.” Tay trượt một cái, chiếc nĩa rơi xuống đĩa, phát tiếng vang lanh lảnh, khiến bừng tỉnh.
Vội nhặt nĩa lên, cúi đầu xin : “Xin , Thẩm tổng.”
Tôi ngừng , với vẻ hiểu: “ thể hỏi, vì đầu tư công ty của ?”
Tôi khó diễn tả cảm xúc của , gương mặt phần lúng túng.
“Ý là, biết đấy, chỉ là một vô danh tiểu , cũng rành việc quản lý công ty. Anh hỏi gì mà đã đầu tư, chẳng lẽ sợ lỗ vốn ?”
Thẩm Hoài An tỏ vẻ ngạc nhiên khi đặt câu hỏi .
Anh từ tốn đặt dao nĩa xuống, giải thích một cách bình thản: “Đầu tiên, xin cô. Tôi đã xem qua bản kế hoạch của cô.”
Ngay lập tức, nhận chắc chắn đã xem nó thông qua An An.
bản kế hoạch đó vốn tài liệu tối mật – nhất là đối với tầm cỡ như .
Vì , khi thừa nhận, cũng để tâm lắm, chỉ gật đầu và tiếp tục .
“Về định hướng công ty, vấn đề gì lớn. Tôi thể thấy cô đã dành nhiều tâm huyết cho việc khởi nghiệp.”
“ chi tiết thì quá lý tưởng, cấu trúc và quản lý công ty tối ưu. Kết quả cuối cùng khả năng là cô đang may áo cưới cho khác – nghĩa là, cô đào tạo một nghệ sĩ giỏi, hoặc cô sẽ các công ty khác lôi kéo.”
Lời nhận xét của thẳng thắn và sắc bén, hề nể nang. Tôi bất giác thẳng dậy, nét mặt trở nên nghiêm túc.
ngay đó, nở một nụ , làm dịu bầu khí căng thẳng.
Tôi ngây , cảm thấy theo kịp suy nghĩ của .
“ những vấn đề đều khó giải quyết. Chỉ cần tối ưu là .”
Anh gõ nhẹ ngón tay lên bàn, đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện vẻ trêu chọc.
“Thế nào, Trần tiểu thư? Chúng hợp tác, thể từ từ chỉ dẫn cho cô.”
Tôi im lặng .
Thẩm Hoài An cũng vội, chỉ mỉm , ánh mắt như gió xuân dịu nhẹ.
Tôi: “…”
Không đúng, chuyện gì đó sai sai. Đây thật sự là Thẩm Hoài An ? Anh ai nhập hồn đúng ?
Dưới ánh mắt nóng bỏng của , bắt đầu thấy thoải mái, vô thức co .
Cẩn thận, dè dặt hỏi: “Thẩm tổng, thể hỏi… lý do ?”
Nụ của Thẩm Hoài An thay đổi, bình tĩnh đáp: “Vì… cô làm vợ tương lai của . Lý do chứ?”
Tôi: “???”
12
Tôi hề do dự mà từ chối thẳng Thẩm Hoài An. Vì tin thực sự để ý đến .
Bị từ chối, Thẩm Hoài An cũng gì thêm, chỉ bảo nên cân nhắc về việc nhận đầu tư từ Tập đoàn Thẩm thị.
“Thẩm thị vốn đã ý định thâm nhập ngành giải trí, lựa chọn của đương nhiên là phương án tối ưu cho tập đoàn, cô cần cảm thấy áp lực.”
Lần , còn trêu chọc, mà dùng giọng điệu nghiêm túc để giải thích.
Tôi đồng ý sẽ suy nghĩ .
Thẩm Hoài An thúc giục, bữa ăn lịch sự đưa về nhà.
Sau đó, liên lạc thêm, chỉ gửi email của một bản kế hoạch đầu tư và đề nghị xem xét cẩn thận.
Nửa tháng , công ty của chính thức hoạt động. Cuối cùng, cũng quyết định chấp nhận khoản đầu tư từ Thẩm Hoài An.
Dù thì… ai từ chối tiền chứ?
Với tư cách là nhà đầu tư mạnh nhất, đúng là ngốc nếu đồng ý nhận hỗ trợ từ .
Ngày khai trương công ty, cố ý gửi thiệp mời cho cả gia đình Giang Vũ Đồng.
cuối cùng, chỉ cô và Thẩm Chi Châu xuất hiện, còn vợ chồng Giang Duyệt thì đến.
Giang Vũ Đồng với dáng vẻ khoe mẽ, khoác tay Thẩm Chi Châu tiến đến mặt , giọng điệu đầy khinh thường: “Trần Thiên Thiên, chỉ là một công ty bé tí mà làm rùm beng như thế, cô thấy mất mặt ?”
Cô xung quanh với vẻ khinh khỉnh, đó giả vờ phủi tay như thể ghê tởm: “Quá nghèo nàn, đây thôi cũng ngửi thấy mùi nghèo khổ.”
Vừa , cô giả vờ bịt mũi, trông hết sức lố bịch.
Tôi cô diễn trò, cảm thấy buồn , khoanh tay xem.
Thấy phản ứng, Giang Vũ Đồng tưởng chọc trúng chỗ đau của , càng hả hê.
“Này Trần Thiên Thiên, là cô quỳ xuống lạy hai cái, sẽ đầu tư chút tiền cho cô, thế nào?”
“Dựa trình độ của cô, e rằng cả đời cũng chẳng kiếm nổi số tiền đó .”
Tôi khẽ bật .
Cái miệng của Giang Vũ Đồng, đúng là dám bất cứ điều gì.
“Trần tổng, cô và Thẩm tổng đầu tư vẫn đủ ? Sao kéo thêm khác ?”
Giọng một đàn ông vang lên, theo đó là sự xuất hiện của Triệu tổng và Thẩm Hoài An.
Cả hai họ, với tư cách là hai cổ đông duy nhất của công ty , tất nhiên đều mặt trong buổi lễ khai trương.
Trước mặt ngoài, Thẩm Hoài An vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, chuyên nghiệp. Người lên tiếng là Triệu tổng, nhà đầu tư đầu tiên của .
Tôi nhún vai, với họ: “Triệu tổng đừng hiểu lầm, là cô chen chân công ty của chúng , đồng ý.”
Sắc mặt của Giang Vũ Đồng lập tức thay đổi. Thẩm Hoài An gì, chỉ Thẩm Chi Châu bằng ánh mắt lãnh đạm.
Ngay khi nhận ánh mắt của , sắc mặt Thẩm Chi Châu cũng tái . Anh lập tức cúi đầu, cung kính gọi: “Chú hai.”
Thẩm Hoài An đáp , chỉ nhíu mày, liếc Giang Vũ Đồng lạnh lùng : “Đây là vị hôn thê của ?”
“Vâng, thưa chú hai.” Thẩm Chi Châu ngoan ngoãn trả lời.
Thẩm Hoài An đánh giá Giang Vũ Đồng một lượt, đó thản nhiên buông lời nhận xét: “Con mắt chọn của cần cải thiện đấy, quá làm mất mặt Thẩm gia.”
“Phì.” Tôi nhịn , bật một tiếng, vội mặt để che giấu nụ của .
13
Giang Vũ Đồng chịu nổi sự sỉ nhục , lập tức định cãi với Thẩm Hoài An. Thẩm Chi Châu vội vàng giữ cô .
“Chú hai, chú đúng. Chỉ là Vũ Đồng là vị hôn thê mà bố mẹ cháu sắp xếp, dù cũng nên nể mặt họ một chút.”
“Thẩm Chi Châu, ý gì?” Giang Vũ Đồng ngay lập tức chuyển hướng tức giận sang .
Thẩm Chi Châu lộ vẻ khó chịu, hiệu bảo cô im lặng.
Giang Vũ Đồng chịu nhường, hai sắp cãi to thì Thẩm Hoài An đã mất hứng.
“Trần tổng, bên Tổng giám đốc Lý đang chờ để bàn về hợp tác tiếp theo. Nếu còn việc gì, chúng nhé.”
Cầm ly rượu, Thẩm Hoài An , mặt đổi sắc bịa một cái cớ.
Tôi cố nhịn , khẽ gật đầu đồng ý.
Trong khi Triệu tổng vẫn hiểu chuyện gì đang xảy , ba chúng đã rời khỏi nơi thị phi .
Dù hề mời bất kỳ “Tổng giám đốc Lý” nào, nhưng Thẩm Hoài An quả thật đã dẫn gặp gỡ ít mối quan hệ mới.
Đến tối, khi tiễn hết khách mời, ngạc nhiên thấy Thẩm Hoài An vẫn đợi ở cổng. Nhướn mày, cầm túi bước tới hỏi: “Sao vẫn còn ở đây?”
Ánh mắt dịu dàng, khác vẻ lạnh lùng mỉa mai khi đối mặt với Giang Vũ Đồng ban ngày.
“Tôi thấy cô cả ngày ăn gì. Cô ăn khuya ?”
Dưới ánh trăng, khuôn mặt Thẩm Hoài An như phủ thêm vẻ dịu dàng. Nhìn , bỗng nở một nụ tinh nghịch: “Được thôi, nhưng để chọn chỗ, chứ?”
Anh nhướn mày, gì, chỉ lịch sự mở cửa xe cho .
Tôi ghế phụ, chỉ đường cho .
Cuối cùng, chiếc Land Rover sang trọng dừng một con phố ẩm thực về đêm.
Tôi dẫn Thẩm Hoài An rẽ qua rẽ , xuống một quán nhậu bình dân.
Anh vẻ ngạc nhiên vì lựa chọn của , nhưng hề tỏ khó chịu.
Ngược , khá bất ngờ khi thấy thành thạo gọi món.
“Anh từng đến những nơi như thế ?” Tôi hỏi, giấu nổi vẻ tò mò.
Thẩm Hoài An đưa thực đơn cho chủ quán, xắn tay áo sơ mi : “Sao thế? Trong mắt cô, chỉ biết uống sương ăn hoa, ba mươi năm phi thăng đúng ?”
Nghe câu đùa của , nhịn bật .
Sự hài hước của làm thoải mái hơn, những ngại ngùng ban đầu cũng tan biến.
Tôi giơ tay dấu đầu hàng, giải thích: “Không thế. Tôi chỉ thấy trông hợp với chỗ thôi.”
Anh nhún vai, phản bác.
Cầm lấy đĩa đậu luộc mà chủ quán đưa lên, trông tự nhiên đến mức khiến cảm thấy cách giữa chúng dường như đã rút ngắn.
“Khi mới tiếp quản Thẩm thị, chịu áp lực lớn, nhưng sĩ diện, để ai biết.”
Anh chợt , giọng pha chút hoài niệm: “Thế là chọn cách giải tỏa bằng cách tìm một quán nhậu thế nửa đêm.”
“Trước đó từng đến nơi nào như thế . đó, thấy những nơi thoải mái hơn nhiều so với các nhà hàng sang trọng, đầy nghi thức.”
Giọng trầm thấp, mang theo chút thở dài, ánh mắt thoáng hiện vẻ khát khao tự do.
Tự do …
“Trần Thiên Thiên.”
“Hửm?”
Tôi vô thức đáp, đầu thì bắt gặp ánh mắt sáng ngời ánh .
“Tôi biết chuyện gia đình cô . Tôi rằng rời khỏi nhà họ Giang chắc là điều .”
Lần , thực sự sững sờ, nên lời.
Anh chớp mắt với , ánh đầy vẻ thích thú phù hợp với hình tượng thường ngày.
“Tôi từ khi nhà họ Giang đón Giang Vũ Đồng về, giá cổ phiếu của họ liên tục giảm.”
“Nếu tình hình tiếp diễn, quá nửa năm, nhà họ Giang chắc chắn phá sản.”
Tôi suy ngẫm những lời của .
Nhiệt độ ấm áp 37 độ của quả thực khiến cảm thấy dễ chịu.
Khóe miệng nhếch lên thể kiểm soát, cả ngày mệt mỏi dường như tin cuốn trôi.
lúc đồ nướng mang lên, tâm trạng hơn hẳn, liền vẫy tay gọi thêm hai két bia.
Khi bia mang tới, hào sảng nâng chai cụng với Thẩm Hoài An.
Anh định gọi chủ quán lấy hai chiếc ly, nhưng ngờ uống thẳng từ chai, khiến ngỡ ngàng.
Đêm hôm đó, uống nhiều, và kết quả của sự phóng túng là…
Sáng hôm , tỉnh dậy ở nhà Thẩm Hoài An.