Thiên Kim Giả Bỏ Chạy Rồi - Chương 3
14.
Tôi đã nghĩ rằng nếu không thể làm chị em với Quý Tâm Nhu, thì ít nhất chúng tôi cũng có thể là bạn thân.
Nhưng không ngờ, chúng tôi sinh ra là để làm chị em.
Tôi thì hoạt bát cởi mở, còn cô ấy thì dịu dàng ngại ngùng.
Mẹ nhìn chúng tôi mỗi ngày cãi nhau chơi đùa, cùng nhau ăn thậm chí cùng nhau ngủ, tinh thần rất tốt, rất nhanh liền xuất viện.
Sau khi Quý Tâm Nhu về Quý gia, cha liền đăng ký chương trình học đại học cho cô ấy.
Lúc rảnh rỗi, cô ấy luôn ngoan ngoãn ngồi trước bàn học, cắn bút và rơi vào trầm tư.
Nhìn bộ dáng điềm tĩnh nghiêm túc của cô ấy, tôi nghĩ, nếu như không phải chuyện ngoài ý muốn khi còn bé, cuộc đời cô ấy có lẽ sẽ rực rỡ hơn.
Người như Thẩm Thời Dư, có lẽ cũng sẽ thích một cô gái như cô ấy.
Trong sách, họ bước vào hôn nhân bằng sự hiểu biết và lời hứa hẹn với nhau…
Tôi chọc chọc khuôn mặt mềm mại của Quý Tâm Nhu.
“Chị, chị biết Thẩm Thời Dư không?”
Cô ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sáng đầy vẻ mơ hồ.
“Đó là ai vậy?”
“Nói về chuyện này, Tâm Nhu, sao chị lại biết Thẩm Thời Dư?”
Mẹ lại đến mang trái cây vào.
“Lúc trước khi con hỏi trong video, mẹ thấy khá lạ, cậu ta mới về Thẩm Gia sau khi con ra nước ngoài đúng không?”
“Chị xem trên tin tức.”
Tôi lấy một quả nho cho vào miệng.
“Chuyện Thẩm gia này rất khiêm tốn, ngoại trừ trong giới, không công bố ra ngoài chứ?”
“Mẹ ơi, đây là nho gì? Chua quá! Con đi uống nước đây!”
Mẹ lấy một quả nếm thử, với vẻ nghi hoặc.
“Rất ngọt mà.”
Sau đó bà ấy nhìn về phía Quý Tâm Nhu.
Quý Tâm Nhu nhún vai.
“Mẹ, tay con bẩn, con chưa ăn đâu.”
15.
Ngày hôm đó ở sân bay gặp được Thẩm Thời Dư, tôi chỉ coi đó là một sự tình cờ.
Còn về những lời của hắn, có lẽ là do nhất thời không cam lòng mà nói ra.
Trở về vài ngày, hắn không tìm tôi, tôi cũng không đi gây chuyện với hắn.
Dù sao hắn hiện tại có thân phận tôn quý.
Sinh nhật tôi đã đến.
Chính xác mà nói, là sinh nhật của Quý Tâm Nhu.
Mẹ nói, khi sinh con ra, cha ra ngoài làm thủ tục, mẹ ôm con ngủ, có lẽ trong lúc đó, đứa trẻ đã bị người khác đổi.
Quá lâu rồi nên không thể điều tra, nhìn dáng vẻ của tôi, có lẽ tôi sinh cùng ngày với chị gái.
Họ muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho chúng tôi.
Đối mặt với những thứ tôi đã quen thuộc, Quý Tâm Nhu lại tỏ ra có chút lo lắng.
“Thực ra, cả gia đình chúng ta cùng ăn bữa cơm là được rồi.”
Tôi nắm lấy tay cô ấy.
“Chị, chị xứng đáng với những thứ tốt nhất.”
Cô ấy ngượng ngùng mím môi.
16.
Trong lúc ăn uống linh đình, có người hô một tiếng “Thẩm tổng”, hiện trường dần dần trở nên yên tĩnh.
Dưới ánh đèn rực rỡ, Thẩm Thời Dư đứng thẳng cao lớn với áo sơ mi trắng rộng rãi thoải mái cởi bỏ hai cúc áo, làn da trắng lạnh lùng hơi phát sáng.
Giống như khi tôi lần đầu gặp hắn, nhưng toàn thân hắn có vẻ lạnh lùng hơn.
Đôi mắt hoa đào hẹp dài của hắn nhìn xung quanh một vòng, nhìn về phía tôi.
Bốn mắt nhìn nhau.
Khoé môi hắn nhếch lên, nhưng ánh mắt lạnh lùng, bước đến gần.
“Thẩm tổng.”
Cha tôi tiến lên chào đón hắn.
Hắn dừng bước, bị cha kéo đến bàn chính.
“Quý tổng, tôi tới muộn, thật ngại quá.”
Cha tôi vẫy tay, cười gượng gạo.
“Không sao, không sao, sinh nhật đứa nhỏ, không phải chuyện lớn.”
Tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trong bữa tiệc này, không ai mời hắn.
Hắn xuất hiện một cách nổi bật như vậy, không phù hợp với tính cách của hắn.
Liên tục có người đến bàn chính, mời rượu Thẩm Thời Dư.
Ngón tay thon dài của hắn cầm ly rượu, nhẹ nhàng lắc lư.
Ngoài ly rượu cha tôi mời hắn ra, hắn chỉ cười mà không uống ly rượu của người khác.
Chỉ một nụ cười thôi, đã mang lại vinh dự lớn cho người mời rượu.
Tôi hồi đó đã dũng cảm thế nào để ngủ với người này.
“Cô Quý……”
Chị tôi kéo tay tôi.
“Ương Ương, Thẩm tổng kia có phải đang gọi em không?”
Phục hồi tinh thần lại, Thẩm Thời Dư gọi một tiếng “Cô Quý”, đã khiến mọi ánh mắt tập trung vào tôi và chị gái.
Hắn lại ngồi một cách lười biếng và thoải mái, thưởng thức ly rượu trong tay.
Tôi ghé sát vào Quý Tâm Nhu thì thầm.
“Không, không phải chứ…… Chị gái, sao em cảm thấy hắn có chút đáng sợ vậy?”
Cô ấy vỗ tay tôi.
“Đừng sợ, chị ở đây.”
Lúc cô ấy chuẩn bị đứng dậy, Thẩm Thời Dư lại lên tiếng.
“Ương Ương…… Sao cô ngồi xa như vậy……”
Tôi muốn lao lên bịt miệng hắn lại.
“Tôi nên tặng cô món quà sinh nhật thế nào?”
Hắn nhìn tôi, cười một cách hững hờ.
Tôi vỗ tay Quý Tâm Nhu, đứng dậy đi về phía bàn chính.
“Vậy cảm ơn Thẩm tổng.”
Hắn nhìn tôi, cười khẽ một tiếng, đưa cho tôi một cái hộp.
“Tôi tự tay làm, hy vọng cô Quý thích.”
“Thẩm tổng, cùng con gái Quý gia có… quan hệ gì?”
Sự tò mò về chuyện thị phi trong giới quý tộc rõ ràng rất lớn.
Thẩm Thời Dư lại có vẻ lơ đãng.
“Chúng tôi hả?”
Hắn ta liếc nhìn tôi.
“Vậy thì phải hỏi cô Quý Ương rồi.”
“Ương Ương đứa nhỏ này cởi mở, từ nhỏ đã thích kết giao bạn bè.”
Cha tôi cười hòa giải.
Tôi, cảm thấy bất an.
“Ừm, cô Quý Ương thật sự là thích kết giao, bạn bè.”
Hai chữ “bạn bè” bị Thẩm Thời Dư nhấn mạnh đặc biệt.
“Tôi, trước đây có một số trải nghiệm không tốt, cô Quý Uơng đã từng ra tay giúp đỡ.”
“Tôi thật sự không thể quên được … ân tình này!”
“Ha ha, đó thật sự là duyên phận!”
“Thẩm tổng tuổi cũng không lớn, người trẻ tuổi các cậu có thể nói chuyện được…”
“Đúng vậy, đúng vậy, Thẩm tổng còn trẻ…”
Trong lúc nhiều người phụ họa, Thẩm Thời Dư làm động tác miệng “mở ra” cho tôi.
Dưới ánh mắt mong chờ của hắn, tôi lặng lẽ mở hộp ra.
Khi nhìn rõ đồ vật bên trong, tôi suýt nữa ném hộp đi.
Một bộ còng tay nhỏ khảm kim cương màu đen!
Tên điên này!
Tôi tức giận trừng mắt nhìn hắn, hắn lại phá lên cười vui vẻ!
17.
Sau bữa tiệc hôm đó, cha mẹ tìm tôi hỏi Thẩm Thời Dư, tôi cũng chỉ nói đã từng vô tình giúp đỡ hắn trước đây.
Cha tôi nhìn tôi một lúc rồi mới lên tiếng.
“Ương Ương, Thẩm gia không phải chúng ta có thể so sánh, Thẩm Thời Dư càng là người khó thuần phục.”
“Dù con có gây rắc rối với cậu ta, ba cũng sẽ cố gắng bảo vệ con.”
Mẹ và chị gái ở một bên liên tục gật đầu.
Trong lòng cảm thấy ấm áp.
Tôi bước lên và ôm lấy cha.
“Cảm ơn ba, con thật sự rất hạnh phúc.”
“Nhưng con và Thẩm Thời Dư, thật sự không có gì.”
Cha gật đầu, rồi nói thêm:
“Sau này cũng đừng có gì nữa, cậu ta không giống chúng ta.”
18.
Tôi nắm tay Quý Tâm Nhu ra khỏi phòng sách.
Đến góc khuất, tôi không nhịn được nữa mà lên tiếng.
“Chị, chị thấy Thẩm Thời Dư kia thế nào?”
Cô ấy lắc đầu.
“Không có hứng thú. Không phải ba nói, anh ta không giống chúng ta sao?”
“Vậy sau này đừng tiếp xúc nữa.”
Đây là sách lậu hay cốt truyện điên rồi, Quý Tâm Nhu lại hoàn toàn không có cảm giác gì với Thẩm Thời Dư, thậm chí còn cảm thấy phản cảm.
Tôi quay về phòng trong sự khó hiểu, thấy có một tin nhắn trên điện thoại.
Là một dãy số xa lạ gửi đến, gửi một cái tên khách sạn và số phòng.
Tôi thầm nhủ “kẻ biến thái”, khi chuẩn bị xóa thì nhận được một tin nhắn khác.
[Cần anh tự mình đến Quý gia đón em không?]
!!!
Tôi khóa chặt cửa phòng, bấm số gọi tới.
Đối phương nghe máy, im lặng.
“Thẩm Thời Dư?”
Một tiếng cười khẽ.
“Không gọi ‘Thẩm tổng’ nữa sao?”
………
“Ương Ương, anh đã chờ em rất lâu rồi.”
“Chờ tôi làm gì?”
Hắn cười khẩy một tiếng.
“Có quá nhiều việc phải làm.”
“Chuyện thứ nhất, em nợ anh một lý do, anh muốn trực tiếp nghe.”
“Thẩm Thời Dư, yêu đương và chia tay đều là chuyện bình thường.”
“Ừ, nhưng anh đề nghị em nghĩ kỹ rồi nói với anh.”
“Anh có thể đến Quý gia đón em.”
“Không không không, không cần, tôi tự đi.”
“Ừm.”
Lại là một khoảng im lặng.
“Thẩm Thời Dư?”
“Ừm.”
……
“Sao anh không nói gì?”
“Vậy, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”
“Hiện tại không thể.”
“Tôi muốn hỏi.”
“Thẩm Thời Dư, anh thích chị tôi không?”
“Quý Ương, trong đầu em đang suy nghĩ gì vậy?”
“Tôi chỉ muốn hỏi…”
Tôi cắn môi không nói tiếp được, chủ đề này thật sự đột ngột.
Giọng Thẩm Thời Dư có chút trầm.
“Ngày mai em đến, anh nói cho em biết.”
Sau đó cúp máy.