Thiên Kim Giả Bỏ Chạy Rồi - Chương 1
1.
Dưới ánh sáng mờ ảo, người đàn ông nghiêng người dựa vào tường, dáng vẻ thư thái.
Chiếc áo sơ mi trắng hơi rộng đã được cởi hai nút trên cùng, để lộ xương quai xanh trắng lạnh, chiếc cổ thon dài, khuôn mặt đẹp với những đường nét góc cạnh rõ ràng.
Đầu ngón tay thon dài, làn khói mỏng lượn lờ…
Tôi lặng lẽ nuốt nước bọt.
“Chào!”
Đôi mắt đào hoa hẹp dài của người đàn ông liếc về phía tôi.
“Tình một đêm sao?”
Hắn cười lạnh một tiếng, đôi môi mỏng khẽ mở.
“Cút.”
Tôi nhướng mày cười, tiến lại gần hai bước.
“Nghiêm túc mà, một đêm thôi.”
Tôi giơ ngón trỏ lên.
“Anh cứ tùy tiện ra giá đi.”
Thẩm Thời Dư từ từ đứng thẳng dậy, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi mở rộng hai tay, xoay một vòng, nở nụ cười rạng rỡ như hoa.
“Nhìn đi, có phải cảm thấy mình kiếm được món hời không?”
Hắn không để ý đến tôi, dập tắt điếu thuốc lá trên đầu ngón tay, quay người rời đi.
Wow.
Cha nuôi qua đời, mẹ nuôi bệnh nặng, hắn thì nghèo khó.
Còn rất có cá tính.
Trùng hợp, tôi cũng vậy.
Hắn không cho, tôi càng muốn.
2.
Tôi không phải người háo sắc, tôi chỉ là muốn vùng vẫy.
Cách đây không lâu, tôi đã thức tỉnh.
Thế giới này giống như một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết về chuyện thiên kim giả và thật.
Nữ chính Quý Tâm Nhu là thiên kim thật bị nhận nhầm, và cha mẹ nuôi của cô ấy đã qua đời.
Nam chính Thẩm Thời Dư là thiếu gia thật, phải lang bạt bên ngoài.
Còn tôi Quý Ương, là thiên kim giả kiêu căng và tùy hứng.
Trong truyện, sau khi Quý Tâm Nhu được tìm thấy, cha mẹ Quý vẫn đối xử với tôi như con ruột, tuyên bố với bên ngoài rằng họ có hai cô con gái.
Nhưng tôi lại không biết điều, thường xuyên dùng thủ đoạn để làm khó cô ấy, còn chế nhạo sự thiếu hiểu biết của cô ấy.
Quý Tâm Nhu dịu dàng và lương thiện, luôn âm thầm chịu đựng sự trêu chọc của tôi.
Có lần, cô ấy cứu Thẩm Thời Dư khỏi bọn côn đồ, dẫn hắn đi băng bó vết thương và thuyết phục cha mẹ Quý giúp mẹ nuôi của hắn chữa bệnh.
Trong quá trình tiếp xúc với gia đình Quý, Thẩm Thời Dư bị Thẩm gia tìm thấy và nhận về.
Quý Tâm Nhu và Thẩm Thời Dư cũng dần nảy sinh tình cảm trong quá trình tiếp xúc, Thẩm gia không tiếc hàng ngàn vạn để cưới Quý Tâm Nhu về làm dâu.
Quý gia cũng thuộc tầng lớp quyền quý, nhưng so với Thẩm gia thì hoàn toàn không thể sánh kịp.
Tôi cảm thấy vô cùng ghen tị, trước khi hai người kết hôn tôi đã cố gắng bỏ thuốc để quyến rũ Thẩm Thời Dư.
Dĩ nhiên tôi đã thất bại, và vì vậy mà mất đi sự yêu thương của cha mẹ Quý.
Cuối cùng, năm đó tôi mới hai mươi tuổi đã bị ép gả cho một lão già hơn sáu mươi, sống một cuộc sống khổ sở.
Nghĩ đến kết cục này, tôi liên tục toát mồ hôi lạnh.
Phụ nữ sao phải làm khó phụ nữ, không làm chị em ruột thì cũng nên làm bạn thân chẳng phải tốt hơn sao?
Tôi quyết định sẽ sống hòa thuận với Quý Tâm Nhu.
Nhưng trong sách lại không nhắc tới việc Quý Tâm Nhu hiện tại ở đâu, nên lòng tốt của tôi tạm thời không có chỗ để bày tỏ.
Ngược lại, Thẩm Thời Dư, theo tiến độ truyện thì bây giờ vừa mới tốt nghiệp đại học, ban ngày ở bệnh viện chăm sóc mẹ nuôi đang bệnh nặng, buổi tối làm việc tại KTV, và tôi đã dễ dàng tìm thấy hắn.
Ban đầu, tôi định nói cho hắn biết thân phận thật sự của hắn, nhưng trong sách có nói Thẩm Thời Dư bị ném ra khỏi Thẩm gia do những cuộc tranh đấu nội bộ gia tộc, may mắn là cha mẹ nuôi biết thân phận thật sự của hắn, không đối xử ưu ái nhưng cũng không ngược đãi hắn một cách ác ý.
Chỉ có điều, gia đình cha mẹ nuôi nghèo khó, Thẩm Thời Dư lại càng khổ sở hơn, từ nhỏ đã sống khó khăn, tính cách cũng có phần cố chấp và u ám.
Tôi là một thiên kim giả, càng không có đủ can đảm để nhúng tay vào chuyện của Thẩm gia.
Nếu không may làm hỏng chuyện và gây hại cho hắn, thì sẽ còn tồi tệ hơn.
Dù sao sớm muộn gì hắn cũng sẽ quay về Thẩm gia.
Chi bằng, nhân cơ hội này tiêu tiền cho hắn trước, tạo chút thiện cảm.
Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã bị mê hoặc.
Sắc đẹp trước mắt làm tôi choáng váng, ôi các chị em.
Ban đầu là muốn cứu hắn, giờ thì lại muốn quyến rũ hắn.
Mỗi đêm tôi đều xuất hiện ở KTV nơi hắn làm việc, không tiếc tiền ném cho hắn.
Nhưng tôi là một cô gái xinh đẹp như thế này, vậy mà hắn thậm chí còn chẳng liếc nhìn lấy một lần.
Thật là, vừa nghèo, vừa lạnh lùng, lại rất có cá tính.
Haizz, đêm nào cũng nhìn hắn lượn lờ trước mắt, những ý nghĩ xấu xa trong tôi cứ thế mà lớn lên.
Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.
Hắn ta lấy tiền, tôi lấy sắc.
Đương nhiên rồi.
Thế nên tôi trực tiếp mở lời.
Ừm, Thẩm Thời Dư có gan thật.
Ngay trận đầu tiên, hắn đã bảo tôi cút đi.
3.
Để theo đuổi Thẩm Thời Dư, tôi đã trở thành khách SSSVIP của KTV này.
Chỉ cần tôi đến, ông chủ sẽ sắp xếp cho hắn tới phục vụ.
Nhưng kể từ khi tôi thẳng thắn nói muốn ngủ với hắn, hắn bắt đầu không còn làm việc chăm chỉ nữa.
Trước đây, trong phòng bao rộng lớn thế này, tôi nhảy nhót hát hò ầm ĩ, hắn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, cúi đầu phục vụ.
Bây giờ, cũng trong phòng bao rộng lớn đó, tôi nhảy nhót hát hò ầm ĩ, còn hắn thì vùi mình trong sô pha, mắt rũ xuống không nói, thỉnh thoảng lười biếng liếc mắt nhìn tôi một cái.
Các chị em ơi, tôi cảm giác mình như một tên hề đang nhảy nhót trong mắt hắn vậy.
Làm người bao nuôi thế này, thật là nhục nhã.
Bàn tay nhỏ bé còn chưa kịp chạm vào hắn, hắn đã dám trèo lên đầu tôi rồi.
Sau này chẳng phải sẽ càng lấn lướt với tôi hơn sao!
Làm sao bây giờ?
Thôi cứ nuông chiều trước đã.
Ngủ xong rồi tôi sẽ trở mặt với hắn.
Hừ!
4.
Đây là lần thứ N tôi đến KTV.
Nghe ông chủ KTV nói Thẩm Thời Dư bị Chu Nguyên đưa đi, tôi tức giận đá ông ta một cái.
“Người của tôi, sao ông dám để cho người khác mang đi?”
Ông chủ có vẻ oan ức.
“Cô Quý, Tiểu Thẩm đâu phải là người của cô.”
Hơn nữa, cậu ấy tự nguyện đi theo Chu tổng mà.”
Nói bậy! Chu Nguyên, loại người xấu xa ăn tạp cả nam nữ như vậy, đã nổi tiếng trong giới rồi.
Thẩm Thời Dư ngay cả tôi còn không thèm nhìn, làm sao có thể nhìn trúng hắn ta được?
Chắc chắn là hắn bị ép buộc!
Ông chủ lắp bắp, dưới sự uy hiếp và dụ dỗ của tôi, ông chủ cuối cùng cũng tiết lộ ra tên của khách sạn.
Tôi vừa gọi điện thoại báo cảnh sát, vừa bảo tài xế lái xe đuổi theo.
Tôi không thể trực tiếp đối đầu với Chu Nguyên.
Vì vậy, tôi trốn trong bóng tối, nhìn các chú cảnh sát đỡ Thẩm Thời Dư ra khỏi phòng.
Tôi lại tiếp tục theo họ đến đồn cảnh sát.
Khi nhìn thấy Thẩm Thời Dư, hắn ngồi xiêu vẹo, làn da trắng lạnh lộ ra màu đỏ khả nghi.
Tôi lao tới đỡ hắn, đầu ngón tay chạm vào làn da nóng bỏng của hắn khiến tôi phải rụt lại.
“Đồng chí cảnh sát, tôi là người đã báo cảnh sát, tôi là người nhà của anh ấy.”
“Ừm.”
Cảnh sát đưa cho Thẩm Thời Dư một cốc nước.
“Chàng trai, cậu nhìn xem, đây có phải là người nhà của cậu không?”
Đôi mắt Thẩm Thời Dư ướt sũng, ngơ ngác nhìn tôi, môi khẽ mấp máy.
“Đúng.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, cậu thanh niên có phải đang bệnh không? Cô hãy đưa cậu ấy đi khám trước đi.”
“Nếu sau này cần hỗ trợ xử lý thêm, chúng tôi sẽ liên hệ với hai người.”
“Được, được, cảm ơn các đồng chí!”
Tôi cúi người cảm ơn cảnh sát, đỡ Thẩm Thời Dư ra ngoài cửa.
5.
Vừa lên xe, cả người Thẩm Thời Dư liền dán lên.
“Nóng quá……”
Hắn bắt đầu cởi nút áo sơ mi, một nút, hai nút, ba nút……
Tôi nắm lấy tay hắn, nuốt nước miếng.
“Thẩm Thời Dư, anh bị bệnh sao?”
Sau khi bị tôi ngăn lại, dường như hắn tỉnh táo trong chốc lát, khóe môi hơi nhếch lên, đầu ngón tay nắm cằm của tôi.
“Cô Quý, cô không nhìn ra sao?”
“Tôi bị bỏ thuốc rồi.”
“Thuốc gì?”
Tôi vô thức hỏi ngược lại.
Hắn cúi đầu, kề sát vào cổ tôi, hơi thở nóng bỏng lướt qua tai tôi.
“Đương nhiên là, thuốc kích dục rồi.”
Tên khốn Chu Nguyên này!
Tim tôi đập thình thịch, sắc mặt đỏ lên, mặt đỏ bừng, tôi đưa tay lên giữ vai hắn.
“Tôi đưa anh đi gặp bác sĩ.”
Hắn dường như ngạc nhiên một chút, ngẩng đầu cười khẽ một tiếng.
“Tôi tưởng cô Quý…”
“Tôi muốn, tôi rất muốn.”
“Nhưng tôi sẽ không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.”
Thẩm Thời Dư lặng lẽ nhìn tôi một lúc, rồi quay người tựa lưng vào ghế, cánh tay chống lên trán.
“Vậy làm phiền cô Quý rồi.”
“??”
Chẳng lẽ tôi tỏ ra quá chính trực rồi sao?
Có chút thiệt thòi.
“Hay là, anh cho tôi hôn một cái?”
Đáp lại tôi chỉ là tiếng thở nặng nề.
Vậy mà cũng có thể ngủ được sao?
6.
Lúc đến bệnh viện, Thẩm Thời Dư đã biến thành một con tôm luộc chín, vừa đỏ vừa nóng.
Y tá tiêm cho hắn cũng không nhịn được mà trao cho hắn một ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Tôi kiên quyết ở lại bên cạnh hắn để giúp hắn hồi phục.
Hắn dẫn tôi đi tìm một hành lang yên tĩnh để ngồi.
“Cô Quý, vì sao cô lại… luôn đi theo tôi?”
Hắn nhắm mắt dựa vào tường, làn da vẫn rất đỏ, nhưng hơi thở đã ổn định hơn nhiều.
Tôi nghĩ một lúc, dường như chính tôi cũng không rõ.
Lúc mới biết nội dung truyện, tâm trạng tôi có chút suy sụp, rồi mơ hồ, không biết phải làm sao.
Cho đến khi nhìn thấy hắn, người đàn ông khắc sâu trong tim tôi, tương lai còn quyền thế đầy mình.
Buông bỏ tất cả, chỉ muốn có hắn.
Có lẽ vẫn là lòng ích kỷ trỗi dậy.
Nhưng điều này không thể nói.
“Anh là đầu gỗ sao?”
“Tôi thích anh mà.”
Hắn từ từ mở mắt, nhìn về phía tôi.
Tôi nhất thời chột dạ.
“Anh không tin sao?”
“Thích tôi ở điểm gì?”
……
“Đẹp trai.”
Một tiếng cười khẩy.
Tôi cãi lý: “Đẹp trai mà không cho người ta thích à?”
“Cô cũng đẹp đấy, nhưng tôi không thích cô.”
Hắn lạnh lùng bỏ lại một câu, xoay người rời đi.
Tôi chỉ vào bóng lưng của hắn.
“Tôi cảm ơn anh!”