Thiên Kim Giả - Chương 4
Cuối cùng, cậu ta không thể chịu đựng được sự sỉ nhục, tức giận quay người bỏ đi.
Lúc ở trên hành lang, tôi nhìn thấy Khương Điềm Điềm đang giận dữ nói chuyện điện thoại.
“Bố, bố rốt cuộc có xem con là con gái ruột của bố không? Tại sao đứa con gái giả kia của bố có thể sống tốt, còn con một chút đồ tốt cũng không có? Bố đừng nói với con là bố đã cho con cái tốt nhất rồi, con mới không tin đâu!”.
Tôi không khỏi nhếch môi.
Đúng như dự đoán, Khương Điềm Điềm nhất định sẽ kêu ca phàn nàn với chú Lý.
Chú Lý tựa hồ đang giải thích điều gì đó, nhưng Khương Điềm Điềm vẫn không hài lòng, tức giận cúp điện thoại.
Tôi bình tĩnh bước tới, mỉm cười đưa thiệp mời cho cậu ta: “Đến đây, cái này cho cậu.”
Khương Điềm Điềm lần nữa nhìn thấy tôi, mắt lần nữa phun ra lửa, tức giận nói: “Đây là cái gì?”
“Thiệp mời yến tiệc nha!”.
Tôi cười nhiều đến mức mắt không nhìn thấy gì.
“Bố không nói với cậu à, qua vài ngày nữa bữa tiệc thường niên của gia đình chúng ta sẽ được tổ chức, sẽ mời người thân, bạn bè và đối tác kinh doanh tới dự.”
Nói xong, tôi càng kinh ngạc nhìn Khương Điềm Điềm.
“Không phải chứ, không phải chứ, bố tôi thực sự không nói với cậu những điều này sao? Cậu không phải nói chính cậu mới là con gái ruột của ông ấy, bảo bối nhỏ của ông ấy à? Vậy sao đứa con gái nuôi như tôi đều biết, mà cậu lại không biết vậy?”.
Tôi thấy khuôn mặt của Khương Điềm Điềm lại tái xanh, cậu ta tức giận cầm lấy giấy mời.
“Ai nói tôi không biết? Bố cùng tôi nói qua rồi, chỉ là tôi đột nhiên quên mất thôi!”.
Tôi không khỏi bật cười khi nhìn thấy cái miệng cứng rắn của Khương Điềm Điềm, nhưng vẫn là nhẹ nhàng để lại một câu.
“Được rồi, bố nói cho cậu rồi liền được, hy vọng ngày đó cậu có thể xuất hiện, nếu không nha, mọi người sẽ cho rằng tôi mới là con gái ruột nhà họ Lý!”.
Sau khi nói xong điều này tôi liền rời đi.
Vài ngày sau chính là yến tiệc của gia đình chúng tôi.
Tôi không hề lừa gạt Khương Điềm Điềm, bữa tiệc này quả thực là có thật.
Đây là buổi họp mặt gia đình thường niên, bố mẹ tôi từ nước ngoài trở về cũng chỉ để tham dự bữa tiệc này.
Vào ngày tổ chức tiệc, tôi gặp lại chú Lý.
Tôi thấy chú Lý gầy hơn trước rất nhiều, quầng thâm dưới mắt sưng tấy nghiêm trọng, tổng thể có vẻ rất suy sụp.
Tôi không khỏi chào hỏi: “Chú Lý, sắc mặt chú có vẻ không được tốt. “
Chú Lý nhìn thấy tôi, cuối cùng thở dài nói:
“Không phải vì đứa con gái ruột kia của tôi, gần đây nó không biết phát điên cái gì, liên tục nói tôi thiên vị, và…”
Chú Lý do dự một lát, cuối cùng không khỏi thận trọng nói với tôi:
“Nó cũng nhắc đến tên của đại tiểu thư, nói cái gì mà cô là con gái của tôi, tôi muốn hỏi một chút, Điềm Điềm có phải có hiểu nhầm gì không?”.
Nghe chú Lý nói như vậy, tôi cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Tôi biết rốt cuộc việc này cũng không thể giấu được mãi.
Mặc dù chú Lý không chủ động nhắc đến tên tôi lẫn Kim Kim, nhưng phía Khương Điềm Điềm nhất định sẽ nhắc đến tên tôi.
Chú Lý không ngốc, nhất định sẽ nhận ra có chuyện gì đó không hợp lý.
Tôi hỏi chú Lý: “Vậy chú đã cùng cậu ta giải thích chưa?”.
Chú Lý lắc đầu: “Tôi nhớ lời dặn của đại tiểu thư, không có giải thích.”
Tôi mới gật gật đầu hài lòng.
Mặc dù chú Lý vì cảm thấy tội lỗi với Khương Điềm Điềm, nên sẽ mất đi một số năng lực phán đoán.
Nhưng sự trung thành của của chú dành cho bố tôi là điều không thể nghi ngờ
Vì vậy tôi đã đặc biệt dặn dò qua, chú ấy liền sẽ không nhiều lời.
Tôi bình tĩnh nói: “Chú Lý, chú đừng nghĩ nhiều, trước tiên để yến hội hôm nay kết thúc xong đã.”
Chú Lý đương nhiên biết tầm quan trọng của bữa tiệc thường niên này đối với gia đình chúng tôi nên chú ấy nhanh chóng vui vẻ gật đầu.
Lúc xuống lầu, tôi thấy quản gia của chúng tôi đi tới, lo lắng nói:
“Đại tiểu thư, ở cửa có một nữ sinh xông vào, còn nói cái gì mà cô ta mới là tiểu thư của nhà chúng ta.”
Thiệp mời tôi đưa cho Khương Điềm Điềm phía trên có ghi địa chỉ gia đình tôi tổ chức buổi tiệc.
Quả nhiên cậu ta liền tới.
Tất cả điều này đều nằm trong dự liệu của tôi, tôi nhếch khóe môi lên một cách hài lòng.
Tôi sớm đã đoán được hôm nay Khương Điềm Điềm sẽ đến, hay nói chính xác hơn là tôi cố ý lên kế hoạch để cậu ta đến.
Tôi trước tiên cố tình làm nhục cậu ta trước mặt bạn thân của mình, rồi đúng lúc cậu ta tức giận tột độ đưa cho cậu ta thiệp mời, tôi cá rằng cậu ta sẽ bất chấp mọi giá đến được yến tiệc nhằm chứng minh thân phận của mình.
“Để cậu ta vào đi”.
Tôi phân phó cho quản gia, không lâu sau, liền thấy Khương Điềm Điềm bất chấp lao vào.
Trong giây lát cậu ta hét lên với tất cả khách mời: “Các người nhầm rồi, Lý Ngôn căn bản không phải là thiên kim tiểu thư của Lý gia, tôi mới là!”.
Sau khi lời này rơi xuống, mọi người đều kỳ quái nhìn Khương Điềm Điềm.
Chú Lý ở bên cạnh cũng lo lắng muốn nhanh chóng lao tới ôm lấy cậu ta nhưng bị tôi cản lại.
“Đừng gấp”. Tôi bình tĩnh nói với chú Lý.
Lúc này bố mẹ tôi cũng xuống dưới.
Bọn họ nhìn Khương Điềm Điềm đang điên cuồng, cau mày mắng đám vệ sĩ bên cạnh: “Chuyện gì vậy? Sao người nào mấy người cũng để cho vào được vậy!”.
Vệ sĩ bên cạnh cũng rất bất bình nói: “Là đại tiểu thư cho cô ta vào ạ!”.
“Cái gì?” Bố mẹ tôi sững sờ một lúc.
Còn lúc này Khương Điềm Điềm đã nhìn thấy bố mẹ tôi.
Cậu ta không biết đó là bố mẹ tôi nên ngạo mạn nói: “Các người là ai? Là quản gia của nhà này à?”.
Không thể không nói, Khương Điềm Điềm thật sự không có mắt nhìn, vậy mà xem bố mẹ tôi coi như quản gia.
Đúng lúc này tôi bước ra, Khương Điềm Điềm nhìn thấy tôi đột nhiên liền phấn khích lên: “Lý Ngôn, cậu…”
Cậu ta còn chưa có kịp nói những lời sỉ nhục tôi thì liền thấy tôi đứng cạnh bố mẹ tôi mở miệng:
“Bố, mẹ, đây là bạn cùng lớp của con.”
Sắc mặt Khương Điềm Điềm đột nhiên cứng đờ.
“Cậu nói cái gì?”.
Cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc, rồi nhìn bố mẹ tôi, đến lúc này mới chú ý đến phong thái phi thường của bố mẹ tôi.
Cậu ta đột nhiên phản ứng: “Cậu…cậu gọi họ là gì?”
“Bố mẹ nha!”
Tôi đối với Khương Điềm Điềm mỉm cười, tay trái ôm bố, tay phải ôm mẹ nói:
“Giới thiệu một chút, đây là bố mẹ tôi.”
“Làm sao có thể!” Khương Điềm Điềm hét lớn.
“Bố mẹ cậu không phải là…”
Khương Điềm Điềm còn chưa nói xong, chú Lý ở một bên rốt cuộc nhịn không được nữa, chạy tới tức giận hét lên: “Điềm Điềm!”.
Khương Điềm Điềm nhìn thấy chú Lý, giống như tìm được điểm tựa, vội vàng tóm lấy chú ấy lớn tiếng nói.
“Bố ơi, hôm nay không phải bố chủ trì bữa tiệc này sao? Bố mới là bố nuôi của Lý Ngôn, bố mau cùng mọi người nói rõ ràng, mấy người này đều đang nói năng bừa bãi đi!”.
Giọng nói của Khương Điềm Điềm lớn như vậy, khiến chú Lý xấu hổ hận không thể tìm cái động mà chui xuống.
Bố mẹ tôi ở một bên nhìn tôi cười ranh mãnh, dường như hiểu ra điều gì đó, khẽ thở dài.
“A Ngôn”.
Bố tôi bình tĩnh nói với chú Lý:
“Đây chắc là đứa con gái thất lạc nhiều năm của anh. Tôi thấy tinh thần trạng thái của con bé không tốt lắm, tôi trước tiên tìm cho anh một căn phòng nghỉ, anh mang nó xuống nghỉ ngơi đi!”.
Lúc này, chú Lý thực sự xấu hổ, tức giận và áy náy nên nhanh chóng kéo Khương Điềm Điềm đang la hét xuống.
Tôi cũng nhanh chóng đi theo chú ấy.
An bài nhiều chuyện như vậy sao có thể không đi xem kịch hay?
Vào đến phòng, tôi thấy Khương Điềm Điềm đang khóc và hét lên với chú Lý: “Chuyện gì vậy, ông không phải là ông chủ của nhà họ Lý sao?”.
Chú Lý không nhịn được nữa nói: “Tất nhiên là không, bố chỉ được Lý tổng thuê thôi.”
“Người làm thuê?”. Khương Điềm Điềm liền sửng sốt
Chú Lý tức giận nói: “Con vẫn chưa hiểu sao, ông Lý chính là ông chủ của bố, chủ tịch của Lý thị, còn bạn học của con-Lý Ngôn chính là con gái của chủ tịch Lý, thiên kim tiểu thư bố cần phải chăm sóc chiếu cố!”.
Khương Điềm Điềm ở bên cạnh rốt cuộc cũng hiểu ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Vậy ra ông không phải là ông chủ lớn, cũng không phải người có tiền?”.
“Đương nhiên là không phải!”. Chú Lý không sợ phiền nói: “Bố chỉ là vệ sĩ thôi!”.
Vết máu cuối cùng trên mặt Khương Điềm Điềm cũng biến mất.
Nhìn thấy cậu ta như vậy, chú Lý cuối cùng cũng có chút không nhẫn tâm, như muốn đến kéo lấy cậu ta.
Khương Điềm Điềm đẩy chú ấy ra rồi nói: “Đừng chạm vào tôi. Tôi không có một người cha nghèo hèn như ông.”
Nói xong cậu ta vừa chạy vừa khóc.
Chú Lý loạng choạng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, như vừa chịu phải một đòn rất lớn.
Lúc này, một bóng người nhỏ bé xuất hiện, chính là Kim Kim.
“Bố!”. Cậu ấy đỡ lấy chú Lý, lo lắng hỏi:
“Bố không sao chứ? Gần đây sức khỏe của bố vốn không tốt, vì vậy đừng thực sự làm tổn thương bản thân mình.”
“Kim Kim.” Chú ấy nghẹn ngào, nắm tay cậu ấy thì thào: “Con mới đúng là con gái ngoan của bố!”.
Nhìn chú Lý như vậy, tôi biết chú đã hoàn toàn nhìn ra bộ mặt thật của Khương Điềm Điềm, đồng thời cũng hiểu được tấm lòng đáng quý của Kim Kim. Từ giờ trở đi, chú ấy sẽ không còn bị mối quan hệ huyết thống che mờ mắt, tiếp tục vì thấy có lỗi với Khương Điềm Điềm mà thiên vị cậu ta nữa.
Mục tiêu của tôi cũng đã đạt được thành công rồi.
Việc tôi là thiên kim thật nhanh chóng lan truyền trong trường.
Mọi người cười nhạo Khương Điềm Điềm tưởng bản thân mình có thể từ chim sẻ hóa phượng hoàng, cuối cùng lại tan tành, ngã xuống bùn.
Khương Điềm Điềm cảm thấy hổ thẹn nên đã trực tiếp chuyển sang trường khác.
Còn bạn trai cũ của tôi- Cố Tử Ngôn cũng nhanh chóng quay lạimuốn theo đuổi tôi, nhưng tôi làm gì mà thèm để ý đến anh ta nữa.
Sự việc lần này đã cho tôi nhìn thấu được bộ mặt thật của rất nhiều người.
Mới thật sự hiểu rõ bạn bè thật sự của mình là ai.
-HẾT-