Thiên Đế, Ngươi Hối Hận Sao? - Chương 8
17.
Sau hàng trăm năm, cuối cùng ta cũng có thể trở lại bí cảnh.
Sau khi thu xếp xong mọi việc, ta đứng trên Vách đá, ánh sáng vàng nhẹ nhàng bao phủ cơ thể, dưới chân ta là thủy triều mãnh liệt đang ập tới.
Ta nhắm mắt lại, ngửi thấy luồng khí quen thuộc giữa trời đất, đó là nguồn sống của ta, ngay cả cảm giác đau nhức ở linh hải cũng giảm bớt đi một chút.
Phù văn trên cổ tay ta nóng lên, là nhân duyên khế.
Lại chưa thể giải được sao?
Nhưng không sao.
Ta cụp mắt nhìn rồi dùng dao cứ vậy khoét xuống một mảng da thịt rồi nhảy xuống biển đen vô độ.
Trong cuộc đời, ta có rất ít thời gian để là chính mình, ta đã khoác lên mình bộ dạng của người khác và chiếm lấy vị trí của họ, dở dở ương ương, thật không minh bạch và cuối cùng thì khó có thể trở thành người tốt.
Ta sinh ra vô nghĩa, và ta cũng sẽ như vậy sau khi chết.
Ở trong thiên địa này, rốt cuộc không tìm được cái bóng của ta nữa.
Không biết từ lúc nào lại có một thanh niên mặc áo bào trắng đã đi đến rìa vách đá, hai mắt trợn ngược, vươn tay định tóm lấy ta nhưng chỉ có thể chạm tới góc áo của ta, “A Manh. …”
Giọng nói khàn khàn, ẩn chứa sự tuyệt vọng tột độ.
Ta nhìn vào đôi mắt thuần khiết và trong trẻo như đá hắc thạch của hắn, và không hiểu sao ta lại biết rằng hắn chính là Tiểu Bạch của ta.
Quả nhiên, hắn nằm ở vách đá bên cạnh, kêu lớn: “A Manh, ta là Tiểu Bạch, ta chưa ch/ết…”
Thực sự là nó…
Tốt quá.
Cuối cùng trên thế giới này cũng có một người nhớ đến tên ta.
18
Ta bị chôn ở đầm sen này đã trăm năm, ngày ngày ăn gió uống sương, gió táp mưa sa, cực kỳ chật vật.
Tiểu Bạch thường đến để kiểm tra sự trưởng thành và phát triển của ta, xem xương của ta có bị nứt hay không, béo gầy có cân đối hay không.
Ta thấy hắn bây giờ cao ráo, tuấn tú, khác hẳn với vẻ ngoài trắng trẻo, mập mạp mềm mại trước đây, không khỏi cảm thấy khó tin rằng hắn thật sự là Tiểu Bạch, liền yêu cầu hắn biến lại cho ta xem.
Hắn phớt lờ ta, đứng dậy vỗ nhẹ vết bẩn trên tay, nói rằng hắn không thể chịu được sự khinh bạc của ta nên đành phải biến thành hình người.
Khinh bạc? Ta đã bao giờ khinh bạc hắn?
Hắn lạnh lùng nhìn ta.
Ngày hôm đó, hắn đã liều mạng nhảy xuống vực để cứu ta trước khi ta bị nhấn chìm hoàn toàn, tuy nhiên, nước biển vô độ đã biến cơ thể ta thành một xác chết, da thịt ta bị thối rữa và sụp đổ. May mắn chỉ cần linh phách của ta còn ở đó, sen chiểu sẽ có thể giúp ta tái sinh một thân thể khác.
Sau khi tỉnh lại, ta cảm động trước tấm lòng của hắn, xấu hổ đến mức không thể tiếp tục lại la hét tìm cái chết nên đã hỏi thân phận của hắn. Vân Miểu từng nói với ta hắn là người trong ma tộc, nhưng làm sao người trong ma tộc có thể trở thành linh sủng của ta?
Tiểu Bạch ngồi bên cạnh ta, bình tĩnh kể về cuộc đời bi thảm của mình. Hắn là thứ tử của Ma tôn, trong cuộc chiến đoạt đích, bị huynh trưởng ám hại truy sát, đã trốn thoát khỏi Ma giới trong gang tấc , và vô tình rơi vào ma trảo của ta.
Ta không có bình luận gì về từ “ma trảo” này.
Lúc đó, ta chăm sóc hắn rất chu đáo như một nàng công chúa nhỏ, ngày nào cũng tắm rửa cho hắn, làm cho hắn mềm mại thơm tho rồi bế hắn vào lòng ngủ, ta còn cắt móng cho hắn, buộc thành bím tóc, ta đối với hắn còn không đủ tốt à?
Một trăm năm sau, cuối cùng ta cũng có được một cơ thể bằng xương bằng thịt mới và có cơ hội lựa chọn lại giới tính của mình. Ta bị giằng xé giữa một người đàn ông vạm vỡ và một thư sinh lãng mạn trong một thời gian dài, cân nhắc thói quen đi vệ sinh của mình, ta quyết định lựa chọn trở thành phụ nữ.
Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm, buông ra nắm đấm trắng bệch.
Về vấn đề ngoại hình, ta cẩn thận vẽ ra bức tranh một thiếu nữ xinh đẹp đưa cho Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nhận lấy liền im lặng, cau mày, suốt đêm vẽ chân dung một người phụ nữ, họa so với ta đẹp hơn rất nhiều.
Ta thò đầu qua nhìn, lẩm bẩm: “Vậy ra ngươi thích hình tượng này nha…”
Sau khi đã tạo hình ra dung mạo và dáng người, ta nhìn xuống ngực mình và cảm thấy Tiểu Bạch khi vẽ có ẩn chứa tư tâm, vẽ nó lớn như vậy.
Tiểu Bạch hỏi ta trong lòng có oán hận không, chỉ cần ta muốn, hắn sẽ cùng ta đứng trước mặt Thiên Đế và chúng tiên.
Ta lắc đầu.
Ta sinh ra đã có bản tính yếu đuối, chỉ cần bọn họ không làm phiền ta và những người ta quan tâm thì tốt rồi.
Trong mắt người kia, ta đã rơi xuống đáy biển và biến thành hư vô, không còn tồn tại trên thế gian này.
19.
Trong cung Vận vân, Thiên Đế đứng dưới gốc cây hải đường.
Trên bàn có một bình rượu, trên bình có khắc tên của một cặp đôi, theo thời gian đã trở nên mờ nhạt, khó phân biệt.
“Ngươi có biết người phụ nữ khắc trên vò rượu là ai không?” Vân Miểu chậm rãi đi tới trước mặt hắn, cùng nhìn vào vò rượu.
Thiên đế không nói gì.
Trong mắt Vân Miểu hiện lên một tia hiểu rõ, tựa như đau buồn cùng giễu cợt: “Ta nghĩ ngươi còn chưa nhớ ra cái tên A Manh này.”
“Nàng ta thì có liên quan gì đến ta và Thiếu kỳ?”
Vân Miểu quay đầu lại: “Ta đã gửi đáp án cùng ly rượu cho ngươi rồi, nhưng ngươi rốt cuộc không uống.”
“Hàng nghìn năm trước, để buông bỏ Thiếu Kỳ, ngươi đã cầu Lục Áp đạo quân một viên Vong tình đan. Ngài đã cảnh báo ngươi rằng “Chấp niệm quá sâu, cuối cùng là chuốc khổ.” Ngươi còn nhớ những lời nói này không?”
Môi của Thiên đế trở nên trắng bệch.
“Chấp niệm quá sâu, cuối cùng là chuốc khổ.”
Khi giọng nói của Lục Áp đạo quân vang vọng bên tai, phù văn có tên hắn và tên người phụ nữ kia ở trên cổ tay hắn dần dần biến mất.
Vân Miểu cũng nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử run rẩy, tay sau lưng nắm chặt thành nắm đấm, nắm chặt linh ngọc trong lòng bàn tay, khóe môi lại nở một nụ cười cực kỳ lạnh lùng: “Nghe nói chỉ có những người Thực sự yêu nhau mới có thể khắc tên mình lên Tam Sinh Thạch, ngươi và Thiếu Kỳ đã không thể lập khế ước, nhưng khế ước của ngươi với Hàn Liên đã tái sinh ngay sau khi ngươi tự tay xóa bỏ nó. Ngươi chưa bao giờ nghĩ tới lý do sao?”
Sự mỉa mai trong mắt Vân Miểu ngày càng mạnh mẽ, “Ngươi không biết về những điều có thể nhìn thấy qua một hòn đá. Bây giờ nàng ấy đã giải quyết khế ước này với cuộc đời mình, ngươi nên hài lòng.”
Khi quay người rời khỏi sân đổ nát, vị thần lạnh lùng và vô tình nhất trên thế gian này lại hơi loạng choạng.
Thiên Đế cụp mắt xuống, nhìn cổ tay trống rỗng của mình, hồi lâu sau, hai chữ đó cuối cùng cũng thốt ra từ miệng hắn.
“A Manh.”
(Hết)