Thí Chủ, Mặt Ngài Có Điềm Xấu - Chương 5
32.
Nhìn thấy người tới, cha của Hứa Hạo Trạch đứng sững ra: “Chu Uyển Ninh, là em!”
“Phế vật vô dụng!”
Chu Uyển Ninh lạnh lùng liếc nhìn Hứa Tư Ninh, nhưng khi bà ta quay đầu nhìn cha của Hứa Hạo Trạch thì vẻ mặt lập tức trở nên duyên dáng và dịu dàng: “Tu Viễn, nhiều năm không gặp như vậy mà anh chẳng thay đổi chút nào.”
“Tu Viễn, anh có nhớ em không?”
Thứ hiện lên trong mắt Chu Uyển Ninh bây giờ chỉ có Hứa Tu Viễn, còn tất cả người sống chúng tôi đều bị bà ta phớt lờ.
Nhưng mọi người đều ngầm đồng ý không dám ngắt lời bà ta, chỉ im lặng nhìn bà ta trút bầu tâm sự với ba Hứa.
Thì ra sau khi Chu Uyển Ninh chia tay với Hứa Tu Viễn, gia đình bà ta đã phá sản.
Để trốn nợ, gia đình trốn vào một ngôi làng nhỏ trên núi.
Ở đó, Chu Uyển Ninh gặp chồng mình, một pháp sư hắc ám còn rất trẻ.
Chồng của Chu Uyển Ninh xem bà ta như báu vật và truyền lại mọi tà thuật của mình cho bà ta.
Không ngờ sau khi học hết tà thuật, bà ta lại giết chồng mình.
Con gái của họ, Hứa Tư Ninh lúc đó chỉ mới năm tuổi.
“Tu Viễn, cả đời này em chỉ yêu anh. Vì anh mà em có thể làm bất cứ điều gì.”
Chu Uyển Ninh say đắm, nhịn không được đi tới sờ mặt Hứa Tu Viễn.
“Sao giờ bà mới đến?” Đừng hiểu lầm, đây là câu tôi hỏi.
Tôi không hiểu tại sao một người phụ nữ điên rồ như vậy lại có thể chịu đựng ẩn thân suốt hai mươi năm?
33.
“Còn không phải tại đám đạo sĩ thối các ngươi à!”
Chu Uyển Ninh trừng mắt nhìn tôi.
Hóa ra sau khi Chu Uyển Ninh dùng tà thuật để giết chồng mình thì đã bị một đạo sĩ nhắm đến.
Lão đạo sĩ cũng kiên trì truy đuổi Chu Uyển Ninh suốt hai mươi năm.
Mãi đến năm nay ông mới qua đời vì tuổi già sức yếu.
Cho nên mấy năm nay Chu Uyển Ninh luôn trốn ở Tây Tạng, không tìm được cách để đi tìm Hứa Tu Viễn.
Sau khi hiểu được nhân quả, cuối cùng tôi cũng cảm thấy thoải mái.
“Cám ơn bà, bà đúng thật là nhân vật phản diện lắm lời nhất mà tôi từng thấy!”
Chu Uyển Ninh tao nhã ngồi ở trên bàn trà: “Ranh con đạo cô, lúc tôi bắt đầu học đạo pháp e rằng cô còn chưa sinh ra phải không?”
“Tu Viễn, lâu lắm không được gặp anh nên em không kìm được mà muốn nói nhiều một chút.”
“Sau khi em giải quyết xong bọn họ, chúng ta có thể vui vẻ mà tám chuyện.”
Chu Uyển Ninh vẫy tay một cái thì lá cờ của tôi liền bị đốt cháy.
Thất tinh sát quỷ trận đã bị phá vỡ.
Những con rắn đang chần chừ trước cửa tất nhiên sẽ không sợ thứ bột đuổi côn trùng tôi đã rắc trước đó, toàn bộ đều điên cuồng lao qua cửa.
Tôi lo lắng nhìn Chu Uyển Ninh.
Xong đời con bê, bà ta quá đẳng cấp, tôi không phải đối thủ của bà ta.
34.
Những người hầu của nhà họ Từ đang nằm như tượng trong phòng khách bắt đầu run rẩy, ngay sau đó từng người, từng người đều loạng choạng đứng dậy.
Phía trước có ác linh và rắn độc, phía sau có Hứa Tư Ninh và Chu Uyển Ninh.
Tôi nuốt nước bọt cái ực.
Làn sóng này sắp kết thúc rồi.
Phòng khách lại rơi vào hỗn loạn.
Hứa Vị Ương và mẹ cô bé hét lên và chạy vòng vòng, ba Hứa thì đi phía sau cố gắng bảo vệ hai người họ.
Hứa Hạo Trạch đã nhanh chóng cắn ngón giữa và chiến đấu với một con ác linh.
Tôi lao về phía Chu Uyển Ninh, bắt giặc thì phải bắt vua trước.
Chỉ có hạ gục bà ta trước thì chúng tôi mới có cơ hội.
Mười phút sau, Chu Uyển Ninh và Hứa Tư Ninh đều tao nhã ngồi trên sofa.
Tất cả chúng tôi đều bị trói và quỳ thành hàng trong phòng khách.
Hứa Tư Ninh bước về phía tôi rồi tát vào mặt tôi hai cái.
Mặt tôi lập tức sưng lên.
“Đồ khốn! Dám phá hỏng việc tốt của tao!”
“Cô không được chạm vào cô ấy!”
Hứa Hạo Trạch ở bên cạnh tôi điên cuồng vùng vẫy, tôi cạn lời nhìn anh ta.
Anh trai à, người ta đánh thì cũng đánh xong rồi mà giờ anh mới lên tiếng.
“Tu Viễn, em thích anh như vậy nhưng tại sao anh lại muốn chia tay với em?”
“Người vô tâm nhất định phải bị trừng phạt…”
Chu Uyển Ninh nở một nụ cười ngọt ngào, sau đó dùng ngón tay chỉ vào mẹ Hứa và Hứa Vị Ương.
35.
“Giết ai trước đây? Chọn binh hay chọn tướng, tướng lớn hay tướng nhỏ, chỉ đến ai thì người đó sẽ chết…”
“Ai dô, Tu Viễn à, là đứa con gái bảo bối của anh…”
“Kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, anh vui chứ?”
Hứa Vị Ương tái mặt, nước mắt lã chã rơi xuống.
Ba Hứa trợn mắt như muốn lòi cả tròng, nổi giận muốn đứng lên nhưng lại bị Hứa Tư Ninh đẩy ngã xuống đất.
Tôi lo lắng đến độ cháy cả tim can, trong lồng ngực như có một luồng khí va chạm. Tôi muốn nhảy dựng lên tát cho Chu Uyển Ninh vài cái.
Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói trong trẻo vui vẻ: “Sư muội, anh mày đến rồi, gặp lại sư huynh mày không vui sao?”
“Ôi vãi! Có nhều người vậy!”
Sư huynh Thanh Huyền và sư phụ lần lượt bước vào cổng lớn.
Sư huynh vẫn luôn lải nhải như vậy.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sư huynh của tôi lại đẹp trai đến vậy.
Lúc này hào quang của anh ấy toả sáng rực rỡ, đến cả ba Hứa cũng phải nhường vài phần.
“Sư phụ! Cứu con!”
Nhìn thấy khuôn mặt sưng tấy đỏ bừng của tôi cùng bộ dạng quỳ dưới đất đầy thê thảm, sư huynh lập tức nổi giận đùng đùng.
Tình thế trên sân lập tức thay đổi.
Những con rắn độc rút đi nhanh như thủy triều.
Những người hầu của nhà họ Từ bị quỷ ám cũng lần lượt ngã xuống như quân domino.
36.
Chu Uyển Ninh quả thật là một kẻ điên, hóa ra bà ta đã điều khiển nhiều người trong nhà họ Hứa từ lâu, bao gồm cả đầu bếp, người dọn dẹp và tài xế.
Nếu tôi không đến kịp thì bà nội Hứa và anh em nhà họ Hứa sẽ chết bất đắc kỳ tử trong nay mai.
Về phần ba Hứa, ông ấy sẽ trở thành một thây ma biết đi, bị Chu Uyển Ninh cùng con gái điều khiển.
Bọn họ cũng sẽ thành công chiếm đoạt khối tài sản khổng lồ của nhà họ Hứa và trở thành chủ nhân chân chính của nơi này.
Ba Hứa hối hận và nói rằng sau khi ông ấy và Chu Uyển Ninh ở bên nhau không lâu, ông ấy cảm thấy tính cách bà ta vừa cố chấp lại vừa tàn nhẫn nên đã sớm nói lời chia tay.
Không ngờ nó là mầm mống của mọi tai hoạ và gần như ảnh hưởng đến cả gia đình.
Sư phụ đã vô hiệu hóa bản mệnh cổ của Chu Uyển Ninh và Hứa Tư Ninh, nhưng bọn họ không chỉ giỏi thuật dùng cổ mà còn giỏi thuật pháp Đạo giáo, vì vậy vẫn xem như là phần tử nguy hiểm.
Có một toà ngục ở núi Long Hổ, ở đó chuyên dùng để giam cầm những pháp sư hắc ám.
Bởi vì luật pháp thế tục không thể áp dụng cho họ và nhà tù thông thường cũng không thể giam cầm được bọn họ.
Vì vậy, Đạo gia chính phái đã thành lập một nhà tù đặc biệt để giam giữ những pháp sư hắc ám đã phạm tội này.
Nếu thật sự là tội ác tày trời thì sẽ có người từ Đạo gia đến xử lý.
Nhà họ Hứa vô cùng biết ơn chúng tôi, còn Hứa Hạo Trạch thì phấn khích đến nỗi muốn dùng thân báo đáp.
“Chúng ta thật sự không ở lại, phải đưa hai người này về núi Long Hổ.”
“Vậy ắt hẳn mọi người không thể đi tàu cao tốc để đến được đó đúng không? Tôi lái xe chở mọi người đi nhé!”
Hứa Hạo Trạch bắt đầu hùng hồn nói chuyện, cuối cùng thuyết phục được sư phụ và sư huynh của tôi để anh ta chở chúng tôi đến núi Long Hổ.
“Em cũng cần phải đi!”
Hứa Vị Ương bĩu môi không vui.
“Đi gì mà đi, em sắp khai giảng rồi, đi học cho anh!”
37.
Nhà họ Hứa gửi cho chúng tôi một chiếc xe công vụ cực kỳ sang trọng, có tài xế toàn thời gian đi cùng.
Hứa Hạo Trạch nhìn sư phụ tôi vài lần và ngập ngừng nói.
“Sư phụ, đạo sĩ có thể kết hôn được không?”
Ấp a ấp úng hết nửa ngày cuối cùng Hứa Hạo Trạch vẫn đỏ mặt, lấy hết can đảm hỏi sư phụ tôi một câu.
Sư phụ tôi nhìn anh ta rồi trêu: “Kết hôn thì vẫn có thể, có điều tông môn phải có người để truyền thừa nên chúng ta chỉ nhận ở rể.”
“Ở rể à?”
Hứa Hạo Trạch trông vô cùng sốc, dựa vào ghế và không nói nữa.
Tôi hớn hở trò chuyện với sư huynh Than h Huyền: “Thật hả?”
“Trộm mệnh cách của người khác! Mẹ kiếp, thật vô liêm sỉ!”
“Giáng đầu sư? Đào Hoa giáng? Ôi, thật là ghê tởm.”
Suốt đường đi, Hứa Hạo Trạch giống như một chiếc ví hình người trên đường đi. Có tiền thật là tuyệt, đây xem như là chuyến xuống núi thoải mái nhất của ba sư đồ chúng tôi.
Trước đây lúc xuống núi, tôi thường sống trong những tòa nhà chưa hoàn thiện, ngủ dưới gầm cầu, ăn những chiếc bánh bao không nhân to bự chỉ với năm xu.
Sư phụ không bao giờ nhận tiền của bá tánh bình thường cần sự giúp đỡ, nhìn người ta đáng thương như vậy sư phụ còn thường xuyên đưa thêm tiền là đằng khác.
Hơn nữa vì luyện đan mà cứ dăm ba ngày sư phụ lại cho nổ tung phòng luyện thuốc.
Nên đạo quán của chúng tôi rất nghèo, cái loại nghèo mà lo được bữa hôm nay chứ chưa chắc lo được bữa ngày mai.
38.
Sư phụ và sư huynh dẫn Chu Uyển Ninh cùng con gái vào địa lao.
Hứa Hạo Trạch nhắm mắt lẽo đẽo theo sau lưng tôi, dáng vẻ muốn nói nhưng không biết làm sao mở miệng.
“Thanh Vũ, tôi…”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, khuôn mặt tuấn tú của Hứa Hạo Trạch lúc này đã đỏ bừng, ngay cả khóe mắt chuyển màu hồng nhạt.
Sau khi do dự hồi lâu, anh ta bày ra vẻ mặt như sắp chết: “Thanh Vũ, tôi có thể làm được.”
“Cái gì?”
Tại sao tôi không hiểu được anh ta đang nói gì vậy nè?
Hứa Hạo Trạch nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu:
“Tôi có thể ở rể!”
“Phụt!”
Biểu cảm của anh ta buồn cười quá.
“Ha ha ha, anh ngốc vừa thôi, sư phụ của tôi lừa anh đó!”
Hứa Hạo Trạch cũng cười vui vẻ, khoe hàm răng trắng: “Dù có thật hay không thì tôi cũng sẵn lòng ở rể.”
“Tôi có tiền, có thể cung cấp tất cả chi phí luyện đan cho sư phụ.”
“Nhà tôi cũng có một công ty xây dựng, sư phụ có thể cho nổ phòng luyện đan mọi lúc, ông phụ trách cho nổ tung thì tôi chịu trách nhiệm sửa chữa.”
“Gia đình tôi cũng sở hữu vài chuỗi khách sạn, chi nhánh khắp cả nước. Từ nay trở đi, khi ra ngoài hàng yêu trừ ma không còn phải lo lắng về nơi ở nữa.”
“Còn có chuỗi nhà hàng nữa, muốn ăn gì tôi cũng lo được.”
Anh trai tốt, nếu sư phụ tôi nghe được điều này ông ấy không động lòng đến chết mới lạ?
“Con rể ngoan! Tốt tốt, ta nhìn một phát là biết cậu có duyên với đạo quán!”
Sư phụ không biết nhảy ra từ nơi nào, hưng phấn nắm lấy tay Hứa Hạo Trạch.
Biểu cảm này của người liệu có xứng với dáng vẻ tiên phong đạo cốt không?
“Thanh Vũ của chúng tôi sẽ giao phó cho cậu. Gửi gắm cho cậu nên ta rất yên tâm.”
Sư phụ kích động đến nỗi kéo Hứa Hạo Trạch xoay vòng vòng.
“Cái gì! Đợi đã! Con vẫn chưa đồng ý!”
-HẾT-