Thí Chủ, Mặt Ngài Có Điềm Xấu - Chương 3
Khuôn mặt tuấn tú của Hứa Hạo Trạch đỏ bừng, đến nỗi trong phòng tối mịt mà vẫn có thể thấy được.
“Giờ sao?”
“Còn ngây ra đó làm gì! Rút huynh đệ ra đi!”
Hứa Hạo Trạch đỏ mặt tía tai, dáng vẻ có thể bị giết nhưng không thể chịu nhục trông thật ngu ngốc.
Thôi thì không được thứ tốt nhất cũng phải đạt được thứ tương đối.
Tôi nhặt chiếc bình trên bàn cà phê, vứt hoa trong bình và đổ nước ra rồi đưa chiếc bình hoa có miệng to bằng cái chén cho anh ta.
“Tè vào đây, tôi không nhìn anh đâu, ra cửa đi. Nhìn anh như vậy…”
Anh ta trừng mắt liếc nhìn tôi, nhưng cuối cùng cũng cầm lấy chiếc bình và đi về phía cửa.
Một lúc sau, Hứa Hạo Trạch mặt mày đen sì cầm chiếc bình đi tới.
“ y dô, mùi cũng mạnh quá. Gần đây chắc anh đã ăn quá nhiều thịt nên hơi bốc hoả.”
“Lục! Thanh! Vũ!”
Hứa Hạo Trạch nghiến răng muốn lao tới bịt miệng tôi.
Sư phụ nói tôi sinh vào giữa tháng bảy nên khi còn bé đã có đôi mắt âm dương.
Sau nhiều năm tu tập, mắt tôi đã có Pháp nhãn.
Thậm chí trong việc tu luyện tôi còn tiến bộ hơn sư phụ của mình vài phần.
17.
Chẳng mấy chốc tôi đã tìm được nơi có sương mù dày đặc nhất, sau đó liền tạt nước tiểu đồng tử xuống. Trong phút chốc đám sương mù dày đặc trào lên như nước sôi.
Cứ tạt thêm mấy lần thì mùi mốc trong nhà đã biến mất.
Thay vào đó là mùi hôi khai.
Chà, có vẻ như toàn bộ ngôi nhà này cần được dọn dẹp một chút.
Sau khi xử lý xong tất cả ác linh, tôi bật đèn lên và cùng Hứa Hạo Trạch tìm những đồ vật mà ác quỷ nương nhờ.
Ở dưới đáy hộp đựng bút trong phòng ngủ của anh ta có dán một người giấy nhỏ, phía trên viết đầy phù chú.
Gấu dâu phòng Hứa Vị Ương thì lấy ra được một cục xương đen sì từ trong bụng, nhìn sơ qua có vẻ như là xương trẻ em.
Ở phòng bà nội tìm thấy một chiếc hộp dưới gầm giường, trong đó có một con rết dài ba tấc.
Còn chậu hoa trong phòng khách đào ra được một móng vuốt mèo đã khô queo, ngăm đen và cứng ngắc, bề mặt móng vuốt còn phát ra chút ánh sáng.
Cuối cùng, trong phòng bố mẹ anh ta, chúng tôi tìm thấy một đồng xu dính máu dưới cây đèn bàn.
Lúc này trời cũng đã sáng, Hứa Hạo Trạch và gia đình anh ta đang ngồi quanh phòng khách, nhìn vào những thứ chúng tôi tìm thấy mà mặt mày đen dần.
“Sư phụ à, hôm nay thật sự cảm ơn ngài rất nhiều.”
Giọng nói êm ái dịu dàng vang lên làm tôi hơi đỏ mặt.
Tôi nghĩ Hứa Hạo Trạch đã đủ đẹp trai rồi, nhưng phải đến khi gặp bố anh ta thì tôi mới biết thế nào là dung mạo tuyệt trần.
Thời gian không lưu lại chút dấu vết nào trên khuôn mặt của người đàn ông này. Tôi cực kỳ nghi ngờ rằng Nữ Oa đã chỉnh cho ông ấy giảm hai mươi cho đơn hàng trên năm mươi, nhìn thoáng qua thì ông ấy nhiều nhất cũng mới đầu ba mươi.
Lúc này ông ấy đang mặc bộ đồ bình thường ở nhà, nhưng cả người đều toát lên vẻ khí khái, làm tôi còn tưởng rằng mình đang ở trường quay của một bộ phim bom tấn thời trang.
Đây là lần đầu tiên tôi tiếp thu kiến thức thế nào là quân tử khiêm nhường, ôn nhuận như ngọc.
18.
Hứa Vị Ương nhìn xương ngón tay đen kịt mà mặt tái xanh, một lúc sau không nhịn được nữa liền nằm sang một bên nôn mửa.
Khi tôi nhắc đến việc đồ dùng trừ ma đều bị đánh tráo thì không khí phòng giảm xuống vài độ.
“Những thứ này hôm nay phải đốt hết đi. Trước khi đốt phải phơi dưới nắng to trong hai giờ, đến giữa trưa mới đem đốt.”
“Ngoài ra, những người có thể bố trí ngũ quỷ trấn trạch thường là những pháp sư dùng tà thuật. Họ thường có thù tất báo, không đạt mục đích sẽ không bỏ qua. Gần đây mọi người ra vào nhớ phải hết sức cẩn thận.”
Cha của Hứa Hạo Trạch nhìn tôi bày tỏ lòng biết ơn: “Cảm ơn đạo trưởng Thanh Vũ, vậy không biết trong thời gian này đạo trưởng có phiền khi ở tạm trong nhà chúng tôi không?”
“Tôi nghe Hạo Trạch nói gần đây ngài đang góp quỹ để xây chùa. Họ Hứa tôi nguyện dốc hết sức lực, đúc lại tượng vàng cho Tam Thanh chân nhân.”
Làm sao lại có người vừa đẹp trai vừa có giọng nói hay như vậy?
Tôi không khỏi cảm thấy có chút điên cuồng.
“Khụ khụ.”
Hứa Hạo Trạch hắng giọng: “Đạo sĩ Thanh Vũ, tôi xin lỗi đã làm phiền cô trong thời gian này.”
Tìm đâu ra công việc tốt như vậy, ăn ngon, sống khỏe, có tiền và được ngắm trai đẹp mỗi ngày?
Tất nhiên là tôi vui vẻ đồng ý.
19.
Vì để chiêu đãi tôi mà nhà họ Hứa đã hao hết tâm tư.
Tôi sống trong một căn phòng ngủ rộng rãi sang trọng, mỗi bữa ăn đều được phục vụ nhiều món sơn hào hải vị. Phu nhân nhà họ Hứa còn dẫn tôi đi dạo phố, thưởng thức các bữa trà chiều tinh xảo.
Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn.
Tôi cũng sử dụng trăm phần trăm công lực để bày trận cho gia đình anh ta, nào là chỉnh phong thuỷ, vẽ bùa bình an.
Đáng tiếc người hầu của nhà họ Hứa đông như vậy, đến đầu bếp cũng có hai người, một người nấu món Hoa còn một người nấu món Tây.
Ngoài ra còn có các dì, tài xế, quản gia, v.v…
Tôi không tài nào tìm được là ai đã sắp xếp những thứ này trong phòng.
Vì không muốn rút dây động rừng nên họ không dám điều tra lớn, chỉ có thể điều tra từ từ.
Chiều nay, tôi đang ngồi ở phòng khách thưởng thức bữa trà chiều thì có một vị khách bất ngờ đến nhà.
Tự nhận mình là con gái ngoài giá thú của cha Hứa Hạo Trạch.
Ăng-ten hóng chuyện trên đầu tôi đột nhiên nhảy dựng lên, ôi trời, thì ra đây là cuộc sống của một gia đình giàu có sao?
Cô gái mới đến cũng trạc tuổi Hứa Hạo Trạch.
Cô gái này chắc chắn là một đại mỹ nữ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, làn da vô cùng mịn màng và đôi mắt phượng hơi xếch lên mang theo vẻ quyến rũ.
Hốc mắt cô gái đỏ hoe, cô ấy nói rằng mẹ cô ấy đang bị bệnh và sẽ không còn sống được bao lâu nữa.
Mong muốn cuối đời của bà ấy là cô ấy có thể nhận lại cha ruột của mình.
“Mẹ tôi tên Chu Uyển Ninh.”
20.
“Răng rắc.”
Mẹ Hứa nghe thấy tên liền dùng tay không bóp nát chiếc ly.
Cô gái cho biết tên cô ta là Hứa Tư Ninh, năm nay hai mươi lăm tuổi.
Nghe nói lúc mẹ cô ta và cha Hứa Hạo Trạch chia tay thì bà ấy đã mang thai.
Sau khi cha Hứa Hạo Trạch kết hôn, mẹ Hứa Tư Ninh đã một mình sinh đẻ và nuôi lớn cô ta.
“Chắc chắn em là Vị Ương, em đáng yêu quá.”
Hứa Vị Ương nhanh chóng nhảy dựng lên, nhưng lại bị tôi ôm chặt.
“Ai là em gái cô! Đồ đàn bà hôi hám không biết xấu hổ! Ai biết những lời cô nói có phải là sự thật hay không? Chỉ cần kể tên thì đó là con của bố tôi chắc? Bằng chứng đâu?”
Hứa Tư Ninh ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, nước mắt đọng lại chực chờ rơi xuống, trông rất đáng thương.
“Chúng tôi có thể làm giám định ADN.”
Tôi nhìn Hứa Vị Ương rồi nhìn lại Hứa Tư Ninh.
Hứa Vị Ương và Hứa Hạo Trạch rất giống nhau, hai người đều có ba phần giống ba, bảy phần giống mẹ.
Nhưng Hứa Tư Ninh chẳng có điểm gì giống ba Hứa.
Trong lúc giằng co thì Hứa Hạo Trạch và cha anh ta đã đến.
“Hứa Tu Viễn! Xem anh đã làm được chuyện tốt gì đi!”
Mẹ Hứa khoanh tay ôm ngực, giận dữ ngồi trên ghế sofa.
Thì ra nam thần tên là Hứa Tu Viễn? Nghe thật êm tai.
21.
Khoảnh khắc nhìn thấy ba Hứa, đôi mắt của Hứa Tư Ninh bỗng sáng lên.
Tôi thậm chí còn thấy mặt cô ta đỏ bừng, thậm chí cả chóp tai cũng nhuốm màu hồng.
Ý gì đây, tại sao nhìn thấy cha ruột mà cũng đỏ mặt?
Quả nhiên sức hấp dẫn cửa ba Hứa là không thể ngăn cản.
“Ba ơi, cuối cùng con cũng gặp được ba rồi!”
Hứa Tư Ninh lấy khăn giấy ra lau nước mắt, trông vừa đáng thương vừa động lòng người.
Mỗi cử chỉ đều quyến rũ lạ thường.
Ba Hứa không nói gì, chỉ im lặng nhìn Hứa Tư Ninh, bầu không khí có chút khó xử.
Một lúc sau.
“Dì Chu, sắp xếp phòng khách cho cô Ninh, cô ấy sẽ ở tạm nhà ta trong thời gian này.”
“Bố!”
Hứa Vị Ương không vui đứng dậy, giận giữ trừng mắt nhìn Hứa Tư Ninh.
“Em yêu, hãy đi cùng anh.”
Ba Hứa dẫn mẹ Hứa rời đi để lại mấy người chúng tôi nhìn nhau trong phòng khách.
“Em nhất định là Hạo Trạch. Chị lớn hơn em mấy tháng, em có thể gọi chị là chị.”
Hứa Tư Ninh vén tóc ra sau tai, mỉm cười rạng rỡ với Hứa Hạo Trạch.
Cô ta đẹp quá, đến nỗi làm nửa người tôi tê dại.
Không biết có phải là do tôi tưởng tượng hay không nhưng Hứa Tư Ninh này hình như vẫn luôn bắn tia điện vào Hứa Hạo Trạch và cha anh ta.
Những gia đình giàu có thực sự rất thú vị, thú vị hơn nhiều so với những gì chiếu trên phim truyền hình.
22.
Bữa tối nay rất phong phú.
Những con tôm hùm to bằng cánh tay, bào ngư cỡ lòng bàn tay và đủ loại hải sản khác bày đầy bàn.
Nhìn thấy thôi cũng đủ làm tôi chảy nước miếng. Đồ ăn tuy ngon nhưng người lại không phải người tốt.
Lúc ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng và nhìn trên đồ ăn có lớp màu xám nhạt bao phủ, tôi lập tức tối mặt.
“Cạch!”
Tôi ném đũa xuống bàn.
Wow, không còn một món ăn nào cho tôi cả!
Tôi ghét những người lãng phí thức ăn!
“Thanh Vũ, có chuyện gì vậy?”
Hứa Hạo Trạch lo lắng nhìn tôi, những người khác cũng nhìn về phía tôi.
“Em gái Thanh Vũ nè, đồ ăn không hợp khẩu vị liền quăng đũa như vậy thật sự không đúng lắm đâu nha…”
Giọng nói nhẹ nhàng của Hứa Tư Ninh vang lên, vừa nói vừa nhìn tôi với vẻ mặt giả vờ bao dung: “Một cô bé kén chọn như vậy là không ổn đâu…”
“Cô cao quý, cô lợi hại, đồ ăn bị hạ cổ độc rồi, vậy giờ cô ăn cho hết đi!”
Mọi người kinh ngạc nhìn tôi, Hứa Vị Ương nhảy dựng lên tại chỗ, nhanh chóng đi ra xa bàn ăn ba mét: “Cái gì! Cổ độc?”
23.
Tôi nói với dì Chu đang đứng bên cạnh: “Dì Chu, phiền dì mang đến một chén nước trong và một quả trứng sống. Chén phải lớn hơn chén cơm một chút.”
Tôi đặt bát nước ở góc bàn rồi đập quả trứng sống vào trong đó.
“Hứa Hạo Trạch, tới góp một giọt máu nào.”
Tôi nắm lấy tay Hứa Hạo Trạc sau đó đâm kim vào ngón tay anh ta và nhỏ hai giọt máu lên lòng trắng trứng.
Trong lúc làm tôi vẫn luôn quan sát phản ứng của Hứa Tư Ninh.
Cô ta có vẻ rất lo lắng, vẻ mặt thậm chí còn có chút chột dạ.
Cô gái này có chút thú vị, e rằng không đơn giản là con ngoài giá thú.
Khi máu chảy ra, rõ ràng trên bàn đã có thứ gì đó đã thay đổi.
Có nhiều chấm đen li ti, chậm chạp di chuyển từ tôm hùm, bào ngư, bít tết sang bát đựng trứng.
Một lúc sau, trứng và nước trong bát giảm đi một nửa, một đống trùng dày đặc nổi lên bên trong.
Toàn bộ cơ thể của trùng có màu đỏ, dài và mỏng, trông rất giống giun sắt.
Không biết Hứa Vị Ương đã đi đến từ lúc nào, ôm lấy cánh tay tôi và chăm chú nhìn vào chén.
Lúc này nhìn thấy đám trùng dày đặc này, cô bé vội vàng tránh sang một bên rồi ói lên ói xuống.
Con bé thật xui xẻo.
Mặt của Hứa Hạo Trạch cũng tái như đít nhái, anh ta nhìn chằm chằm vào bát cổ trùng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng bất an.
“Dì Chu, phiền dì mang đến cho tôi một chai dầu.”
24.
Tất nhiên dì Chu cũng chưa bao giờ trải qua chuyện khủng khiếp như vậy, đứng ngẩn ra một hồi mà vẫn chưa phản ứng kịp.
Cuối cùng, Hứa Hạo Trạch phải chạy đi lấy dầu. Tôi đổ dầu vào bát và ném một mảnh giấy bùa đang cháy vào.
Một lúc sau, trong bát toả ra một mùi tanh nồng.