Thí Chủ, Mặt Ngài Có Điềm Xấu - Chương 2
Mười hai giờ đêm, tôi cùng Hứa Hạo Trạch và Hứa Vị Ương đứng ở cửa biệt thự.
Tất cả người hầu đều đi ngủ. Bây giờ trong căn nhà này chỉ còn lại người nhà họ Hứa.
Cánh cửa biệt thự tối tăm mở rộng như miệng của một con thú khổng lồ, muốn nuốt chửng tất cả chúng tôi.
“Hu hu hu hu…”
Tôi trợn mắt bất lực: “Bầu không khí đã hợp lắm rồi, không cần em hoà âm nữa đâu, em gái Vị Ương à.”
“Nhưng em sợ…”
9.
Tôi lấy tờ giấy màu vàng ra gấp thành con hạc giấy.
“Cấp cấp như luật lệnh! Đi!”
Con hạc giấy theo tay của tôi vỗ cánh hai lần rồi bay vòng vèo lên trên.
Tôi nghe thấy có tiếng gì đó vỡ nát.
Ồ, thì ra là tam quan của Hứa Hạo Trạch và Hứa Vị Ương.
Ba người chúng tôi đi theo hạc giấy vào phòng khách, nhìn thấy hạc giấy đang bay quanh trên một cây xanh ở góc Tây Bắc phòng khách mà không chịu rời đi.
“Có cái gì đó trong chậu hoa.”
“Để tôi.”
Hứa Hạo Trạch nuốt nước bọt, đè nén nỗi sợ hãi và bước về phía trước.
Ừm, không tệ, thật ra dáng một người đàn ông. Ấn tượng của tôi với anh ta lại tốt hơn.
Trước khi Hứa Hạo Trạch có thể đến gần hơn thì một con mèo đen không biết từ đâu xuất hiện, nhảy lên và lao về phía anh ta.
“Cẩn thận!”
Tôi lao tới đẩy Hứa Hạo Trạch ra, lúc này trong nhà chưa bật đèn nhưng vẫn có đèn ngoài cửa chiếu vào.
Đường nét của con mèo đen hiện rõ, có thể nhìn thấy được. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy đây không phải chỉ là một con mèo đen.
Mặc dù có cơ thể của một con mèo nhưng nó lại có cái đầu người hung dữ.
“Hu hu hu hu hu…”
Hứa Vị Ương vẫn đang hoà âm phối khí, âm thanh nức nở như một nữ quỷ khiến bầu không khí đáng sợ càng thêm phần u ám.
Đây hẳn là ác linh do năm con quỷ biến thành. Dựa theo phương vị mà tính toán thì đây hẳn là quỷ bạo nộ.
Tôi lấy một nắm gạo nếp từ trong túi ra. Gạo nếp chứa dương khí, là vũ khí lợi hại giúp khắc chế tà ma.
Tôi ném gạo nếp về phía con mèo bằng tất cả sức lực của mình. Gạo nếp xuyên qua linh hồn mèo, rơi lộp độp xuống đất.
Bộ mặt người trên người con mèo khinh thường liếc nhìn tôi và mỉm cười chế giễu.
Tại sao không có phản ứng?
Tôi nhìn nắm gạo trong tay dưới ánh đèn.
Chết tiệt! Ai thay gạo nếp của ông đây thành gạo Đông Bắc rồi!
10.
“Hứa Hạo Trạch, phe ta có người xấu!”
Tôi buồn bã nhìn hai anh em, quả nhiên tiền của người giàu không dễ kiếm như vậy, phim chiếu trên TV đều là sự thật.
“Xong đời, những thứ này đều bị người khác tráo đổi.”
Hứa Hạo Trạch đột nhiên tái mặt, trong khi đó Hứa Vị Ương lại ngừng khóc và nhảy dựng lên: “Cái gì! Là ai? Là tên cẩu Hán gian nào?”
Lúc này, con mèo mặt người lao về phía Hứa Vị Ương.
Tôi bay lên, dùng một chân đá văng Hứa Vị Ương, sau đó thương tiếc móc lá bùa vàng từ trong túi ra.
Đây chính là thứ vất vả lắm mới trộm được từ trong tay sư huynh Thanh Huyền, dùng một cái xem như mất một cái!
Khi bị lá bùa màu vàng đánh trúng, con mèo mặt người hét lên một tiếng chói tai, sau đó biến thành một làn khói đen và biến mất.
Hứa Vị Ương lộn trên đất vài vòng mới dừng lại, may mắn thay trên mặt đất có một tấm thảm dày nên cô không bị thương.
Cô bước tới vừa cười toe toét vừa xoa eo: “Chị Thanh Vũ, chị giống hệt mấy tên tra nam nha. Em còn tưởng rằng chị có thể che mưa chắn gió cho em, không ngờ tất cả mưa gió đều do chị mang đến. Một cước đấy suýt chút nữa đã đá gãy eo…”
Tôi ngại ngùng gãi đầu và nói: “Điều này… Trong lúc khẩn cấp nếu em bị con quỷ bạo nộ đó bắt được thì quỷ khí sẽ nhập vào cơ thể, lúc ấy miệng vết thương sẽ thối rữa sinh ra giòi bọ, rất khó chữa trị.”
11.
Sau khi giải quyết thành công con quỷ bạo nộ, tôi nhanh chóng lấy mọi thứ ra và kiểm tra từng cái một.
Gạo nếp được thay bằng gạo Đông Bắc, máu chó đen thì có mùi như máu vịt, tro hương được thay bằng tro hương đuổi muỗi, đồng xu thì biến thành đồng xu trò chơi, con gà trống già thành con gà trống trẻ.
Khá lắm, không có món nào dùng được.
Nhưng một phần trận pháp đã bị phá vỡ thì không thể dừng lại được nữa.
“Vị Ương, em đi ra ngoài trước, lát nữa quá nguy hiểm. Trận pháp đã bị phá vỡ rồi nên trong hai anh em các người chỉ một là đủ.”
Hứa Vị Ương tức giận nhìn tôi: “Chị Thanh Vũ, em là người không có nghĩa khí như vậy sao?”
“Tạm biệt!”
Nói xong, cô bé chắp tay thành nắm đấm rồi chạy về phía cửa với tốc độ chạy nước rút 100 mét.
Hừa Hạo Trạch trìu mến nhìn theo bóng lưng cô bé: “Con bé này!”
Tôi nén đau thương lấy từ trong túi ra một vài lá bùa vàng và một thanh kiếm gỗ đào rồi nhét chúng vào tay của Hứa Hạo Trạch.
“Tiếp theo chỉ có thể dùng vũ lực để đè bẹp nó vì vậy tôi không rảnh lo cho anh đâu.”
“Thanh kiếm gỗ đào này có thể đuổi tà, diệt quỷ. Nếu có ma quỷ đến gần anh thì hãy mạnh tay chém chúng nó.”
“Nếu thật sự đánh không lại cứ ném đống bùa vàng này, anh nhớ chú ý an toàn của bản thân.”
Hứa Hạo Trạch cảm động nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe: “Đạo trưởng Thanh Vũ, cô đưa hết pháp khí cho tôi còn cô thì sao?”
Tôi lấy trong túi ra một thanh kiếm làm bằng đồng xu. Thân kiếm nhìn cổ xưa, phía trên còn có anh sáng lờ mờ, nhìn sơ thôi cũng đủ thấy nó mạnh hơn kiếm gỗ đào gấp mấy trăm lần.
“Tôi dùng cái này!”
Tất nhiên, vũ khí tốt nhất phải nằm trong tay những người có năng lực nhất thì mới có thể sử dụng được.
12.
Vẻ mặt của Hứa Hạo Trạch hơi khó diễn tả.
Trong ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt tuấn tú trông càng đẹp hơn, đường nét cũng rõ ràng hơn.
“Nhân tiện, anh vẫn còn zin à?”
Hứa Hạo Trạch đỏ mặt, ấp úng hết nửa ngày vẫn không nói được.
“Hầy, thật đáng tiếc.”
Nếu khí nguyên dương còn chưa bị phá vỡ thì bôi máu lên thanh kiếm có thể tăng gấp đôi lực sát thương đối với tà ma.
Tôi đứng dậy định theo con hạc giấy rời đi nhưng cổ tay tôi đã bị kéo mạnh.
“Tôi là…”
Từ Hạo Trạch hơi ngượng nhưng ánh mắt lại kiên định.
Tôi không thèm phản ứng lại: “Là gì?”
“Là còn zin.”
Đẹp trai, giàu có thế mà vẫn còn chưa bóc tem?
Thật đúng là niềm vui bất ngờ!
Tôi vui vẻ nắm lấy tay anh ta, đưa ngón giữa vào miệng và cắn thật mạnh.
Cả người Hứa Hạo Trạch run lên, sau đó cơ thể cứng đờ không chịu nhúc nhích.
“Thất thần làm gì, nhanh bôi máu lên thân kiếm đi, chờ nữa thì vết thương sẽ khép miệng lại đấy.”
“A, được!”
Nhìn Hứa Hạo Trạch đang vội vội vàng vàng, tôi cảm thấy người này có vẻ không thông minh cho lắm.
13.
Hạc giấy đưa chúng tôi lên tầng hai. Nếu không có chuyện gì khác xảy ra thì bốn con quỷ ký sinh còn lại sẽ được giấu trong phòng ngủ tương ứng của từng người.
“Đạo trưởng Thanh Vũ, sao không bật đèn lên?”
“Ma quỷ thích bóng tối, nếu ánh sáng quá chói thì chúng sẽ trốn mãi không chịu ra.”
Hứa Hạo Trạch và tôi cẩn thận lần lượt lên lầu.
Phòng đầu tiên là phòng ngủ của Hứa Hạo Trạch.
Như vậy cũng lớn quá đi!
Vừa mở cửa ra là tôi đã ghen tị rồi.
Tại sao phòng ngủ của anh ta lại có thêm nhiều phòng như vậy?
Vừa sáng sủa vừa rộng rãi, lại thật trang nhã. Tôi cũng muốn phòng mình sau này xây như thế.
“Cô có thấy thứ gì chạy qua không?”
Hứa Hạo Trạch nắm tay tôi, giọng run run.
Con hạc giấy bay đến phòng làm việc của anh ta sau đó lượn lờ trên chiếc hộp đựng bút bằng gỗ cổ xưa.
“Soạt!”
Trong bóng đêm, một bóng người nhanh chóng chạy ra khỏi phòng làm việc.
Hình như là một người giấy?
Vậy chuyện này dễ giải quyết rồi.
“Hứa Hạo Trạch, đánh nó!”
Sau khi tôi đón đầu nó, Hứa Hạo Trạch liền dang rộng chân và lao về phía trước. Từ nhỏ sư phụ đam mê dùng người giấy tra tấn tôi với sư huynh, nên lúc nhìn thấy nó tôi liền ngứa tay ngứa chân.
14.
Người giấy bị kiếm trong tay Hứa Hạo Trạch đâm xuyên qua, biến thành một mảnh giấy mỏng màu vàng treo trên kiếm gỗ đào.
Hứa Hạo Trạch đầy hưng phấn: “Oh shit! Tôi vừa giết một con yêu quái!”
Tôi kiễng chân lên vỗ vai anh ta: “Lợi hại! Không tệ! Anh đã bước được nửa chân vào cánh cửa trừ yêu diệt ma!”
Hứa Hạo Trạch càng hưng phấn hơn, ánh mắt toả ra hào quang, đồng tử loé sáng lấp lánh trong bóng tối.
“Đi thôi, đến con tiếp theo.”
Phòng ngủ của cô nhóc Hứa Vị Ương này hệt như một nàng công chúa trong truyện cổ tích.
Khắp nơi đều có màn lụa và thú bông, tôi hâm mộ đến nỗi tròng mắt đỏ cả lên.
Thấy chúng tôi bước vào phòng thì một con gấu nhỏ trong góc cao bằng nửa người nhảy dựng lên, cố chạy ra ngoài.
Với vẻ ngoài dễ thương như vậy nên tôi không nỡ xuống tay với nó.
Dù sao nó chỉ là một con gấu màu hồng, tôi cũng thấy nó trên TV, hình như gọi là gấu dâu gì đấy.
Vừa nhìn đã biết Hứa Hạo Trạch là kiểu người có thiên phú về thể thao. Tôi đã thấy rất nhiều bức ảnh trong phòng làm việc của anh ta.
Leo núi, đấu kiếm, lướt sóng và cưỡi ngựa, gì cũng có.
Vận động viên tiểu vương tử Hứa Hạo Trạch không cần tôi ra tay đã hạ gấu dâu dễ thương chỉ trong ba chiêu.
“Anh cẩn thận chút đi! Đừng phá hỏng con gấu này, để đấy tôi đem về đạo quán cầu siêu cho nó!”
15.
Tiếp theo là phòng của bà nội Hứa Hạo Trạch. Sau khi dùng hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng chúng tôi cũng đã chém chết con rết dài một mét trong phòng của bà anh ta.
Khi con rết vừa xuất hiện đã làm Hứa Hạo Trạch sợ đứng hình. Anh ta ôm mặt mình mình và la toáng lên, phỏng chừng đã đánh thức hết toàn bộ người trong nhà.
Nhưng cũng may cho anh ta, nhờ anh ta nhảy nhót lung tung lúc bị con rết ấy rượt đuổi mới tạo ra cơ hội cho tôi tiêu diệt nó.
Còn lại căn phòng cuối cùng, tôi hít một hơi thật sâu và đẩy cửa phòng ngủ chính trong căn biệt thự xa hoa này.
Trong phòng tràn ngập mùi thối rữa và có một chút sương mù màu xám trong không khí.
Đám sương xám này chính là khí ẩm mốc, nếu dính trúng nó sẽ lập tức gặp xui xẻo.
Con hạc giấy lượn lờ trước cửa một lúc rồi lại bay về phía tôi.
Tôi cầm một lá bùa lên rồi nói: “Muốn dính mốc hay muốn bị ta đốt, chọn một cái đi.”
Hạc giấy miễn cưỡng vỗ cánh hai lần rồi mới bay vào, cuối cùng dừng lại trên cây đèn bàn lăn lốc trên đất.
“Con ranh từ đâu đến, chưa đủ lông đủ cánh mà dám quản chuyện của ta.”
Ngồi trên giường là một bà già được sương mù bao phủ không thể nhìn rõ mặt, vừa mở miệng đã phát ra giọng chói tai.
“Năm con quỷ giờ chỉ còn mình ngươi, còn ở đấy lải nhải!”
Tôi nhảy lên và chém thanh kiếm đồng xu của mình về phía bà ta.
Bà già biến thành một làn sương mù dày đặc, đánh bật tôi trên không.
Hứa Hạo Trạch theo sau tôi, cũng cầm kiếm chém lung tung.
16.
Tôi vỗ đầu một cái, sao lại có thể quên anh ta được chứ!
“Hứa Hạo Trạch! Tiểu đi!”
“Cái… Cái gì?”
“Nước tiểu của đồng tử là thứ xua đuổi tà ma tốt nhất. Nhanh dùng nước tiểu của anh để diệt bà ta đi!”