Thí Chủ, Mặt Ngài Có Điềm Xấu - Chương 1
1.
Tôi đứng trên con phố tấp nập, đưa mắt tìm kiếm nạn nhân, à không, là ân nhân.
Lúc sư phụ đang luyện đan ở nhà thì đột nhiên phát nổ, nóc nhà làm thành một lỗ lớn, bốn bức tường thì sập hết ba.
Bây giờ giá cả cái gì cũng tăng, công ty nội thất cho biết muốn xây lại ngôi nhà này ít nhất cũng cần một trăm nghìn tệ.
Thế là tôi và sư huynh Lục Thanh Huyền bị đuổi xuống núi để kiếm tiền.
Sư phụ nói rằng không kiếm được tiền thì đừng vác mặt về đạo quán.
“Chị gái à, tôi thấy mặt chị có điềm xấu, hay là để tôi…”
“Mấy kẻ lừa đảo này từ đâu đến vậy? Tránh ra, tránh ra!”
Cô gái trẻ đi giày cao gót xua tay đuổi tôi như đuổi ruồi, sau đó xoay eo bước đi rất nhanh mà không hề ngoảnh đầu lại.
Tôi vò đầu bứt tai, đây là khu thương mại CBD thịnh vượng nhất Thượng Hải, bên trong đầy những người giàu có.
Hầy, nay lòng người bạc bẽo nên khó mà kéo được.
Tôi cố gắng quan sát đám đông đang nhốn nháo.
Á, có một luồng khí đen đang bay từ xa tới.
Tôi nheo mắt lại thì thấy người đi tới là một người đàn ông cao ráo, cực kỳ đẹp trai với đôi chân dài miên man.
Chàng trai trẻ có gương mặt điển trai và đôi lông mày sắc bén đang bước từng bước dài về phía tôi.
Trên vầng trán mịn màng của anh ta lờ mờ hiện ra một luồng khí đen, cuồn cuộn như mây đen sắp đổ mưa lớn.
Lại sống rồi!
“Anh trai à, xem tướng đoán mệnh không? Tôi còn biết xem xương!”
2.
Anh chàng đẹp trai dừng lại, khinh thường liếc nhìn tôi như thể tôi là một thứ rác rưởi mang hình dạng con người.
Cảm giác thống trị chết tiệt này đập vào mặt tôi.
Ôi trời, anh trai, anh đã thành công thu hút được sự chú ý của tôi rồi đấy.
Tôi nắm lấy tay áo anh ta: “Thí chủ, tôi thấy trên mặt anh có điềm xấu, nếu không giải quyết thì hôm nay anh sẽ chết rất oan uổng.”
“Chậc, nếu không buông tay tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Đôi mày rậm của anh trai nhíu chặt lại, lắc tay đầy chán ghét.
Không lung lay.
“Buông ra!”
Anh chàng đẹp trai tăng thêm chút lực.
“Roẹt!”
Trong tay tôi là một mảnh tay áo, tung bay phấp phới trong gió.
Nhìn bằng mắt cũng biết được là tôi đền không nổi.
Lúc này, bạn cần phải lớn tiếng doạ người: “Tay tôi bị anh kéo rất đau!”
Anh trai hít một hơi thật sâu, gân xanh trên trán nổi lên: “Xem như xui xẻo, tránh ra.”
Tôi chưa từ bỏ ý định mà kéo góc áo của anh ta lại: “Đừng đi, cho tôi một cơ hội. Tôi đã nhìn nãy giờ, trên phố này mặt anh đen nhất!”
3.
Anh trai càng tăng lực hơn.
m thanh “roẹt” quen thuộc lại vang lên.
Thật là một khối cơ bụng tám múi tuyệt đẹp!
Tôi thầm reo hò, bình tĩnh ném chiếc giẻ rách trên tay đi: “Mặc kệ thế nào, tôi đã bảo anh đừng đi, anh lại không nghe!”
“Tôi…”
“Bùm!”
Anh trai chưa kịp nói hết lời thì một chiếc Rolls-Royce sang trọng trên đường đã phát nổ ngay tại chỗ.
Luồng khí mạnh mẽ do vụ nổ tạo ra ngay lập tức ném văng mọi người xung quanh, vừa hay trong đám đó lại có chị gái xinh đẹp lúc nãy đã từ chối tôi.
Tôi tự hỏi tại sao có nhiều người mang điềm xấu đến vậy, thì ra là do vụ nổ.
Tôi muốn bước tới để nhìn kỹ hơn xem rốt cuộc là thế nào.
Vừa bước được một bước thì có người nắm lấy cổ tay tôi.
“Đại sư, xin hãy dừng bước.”
Anh trai tổng tài có khuôn mặt lạnh lùng trước đó giờ cực kỳ khẩn thiết, ánh mắt tràn đầy chân thành: “Vừa rồi là xe của tôi phát nổ, đại sư, ơn cứu mạng không có cách nào báo đáp ngài!”
Lòng tôi sướng rơn, tên nhóc con này, sư phụ à, bây giờ phòng luyện đan của người đã rơi xuống rồi đây!
“Dễ thôi, dễ thôi, chỉ với số tiền này tôi có thể giải quyết được kiếp nạn của anh.”
Tôi giơ năm ngón tay, người lái Rolls-Royce thì đòi năm triệu tệ cũng không quá đáng đúng không?
“Được, năm tỷ, tôi sẽ bảo người chuyển vào thẻ của cô ngay.”
4.
“Khụ, khụ, khụ!”
Tôi suýt chút nữa là sặc nước bọt của chính mình, ho khù khụ như điên.
Sau vài lần giới thiệu, tôi mới biết anh chàng đẹp trai trước mặt tên là Hứa Hạo Trạch, là một bá đạo tổng tài thật sự.
Tôi nhìn kỹ khuôn mặt anh ta, mũi cao thẳng, đầu mũi tròn đầy.
Người ta nói rằng đàn ông có mũi lớn…
Dù nhìn thế nào đi nữa đều là tướng đại phú đại quý, nhiều phúc nhiều thọ.
Chỉ là khí đen trên trán đã hủy hoại đi vẻ đẹp trai của anh ta, khiến anh trông hốc hác và u ám.
“Đi thôi, chúng ta đi xem nhà của anh một chút. Anh bị nhiễm rất nhiều tà khí nên tôi đoán trong nhà có thứ gì đó không sạch sẽ.”
Hứa Hạo Trạch gọi điện, ngay sau đó đã có một siêu xe khác đến đón chúng tôi.
Tuy tôi ngồi trong xe rất bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng nhảy múa không dứt.
Năm tỷ!
Với năm tỷ này tôi có thể vượt qua sư huynh Thanh Huyền và trở thành người đáng tin cậy nhất trong mắt sư phụ.
Khi thời điểm đến, tôi sẽ đặt may chiếc áo bào của mình theo yêu cầu.
Khâu chỉ vàng hay chỉ bạc hay gì đó, rộng như thế này, phong độ như thế kia…
“Sư phụ Thanh Vũ, chúng ta tới rồi.”
Vừa bước xuống xe, tôi đã bị choáng ngợp bởi căn biệt thự trước mặt.
Đây quả thật là một toà cung điện!
Tôi đã quyết định đạo quán sau này của chúng tôi sẽ dựa theo quy mô này mà xây.
5.
Trong đại sảnh có vài người đang yên tĩnh ngồi uống trà chiều nhìn rất tao nhã.
Mọi người sững sờ trong giây lát khi nhìn thấy Hứa Hạo Trạch dẫn theo một người mang đạo bào là tôi.
Người phụ nữ xinh đẹp trong số họ là người đầu tiên phản ứng: “Mẹ biết chuyện này sớm muộn sẽ xảy ra mà, đồ bất hiếu! Sao con cứ luẩn quẩn cái suy nghĩ xuất gia trong đầu thế! Con đây là muốn chọc cho chúng ta tức chết hả!”
? ? ?
Gia đình này có vẻ không bình thường.
“Mẹ, mẹ đang nói bậy gì vậy? Đây là đạo trưởng Lục Thanh Vũ, là người con mời đến nhà con để xem phong thủy.”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Hứa Hạo Trạch lộ ra chút bất đắc dĩ:
“Gần đây mọi việc trong gia đình chúng ta không được thuận lợi nên con đã nhờ người đến kiểm tra xem có vấn đề gì không.”
“Anh, anh đang làm cái gì vậy? Từ khi nào mà anh lại đi tin ba cái loại phong kiến mê tín này vậy!”
Một cô bé xinh xắn ngồi trên ghế sô pha lên tiếng, giọng nói nũng nịu lộ rõ vẻ bất mãn.
Tôi nhìn kỹ gia đình có vẻ ngoài xuất chúng này.
Quả nhiên, trên mặt mỗi người đều có một luồng khí đen giống nhau.
Thú vị.
“Ương Ương, không được vô lễ.”
Cô bé trợn mắt, bĩu môi bất mãn nhưng không nói gì thêm.
6.
Ngôi nhà được trang trí huy hoàng tráng lệ, xa hoa, quý phái.
Nhưng ở góc phòng lại ẩn hiện một luồng không khí đen kịt.
Tôi lấy chiếc la bàn ra khỏi túi, quả nhiên kim la bàn bắt đầu nhảy loạn xạ.bắt đầu đập bất thường.
Đây là thuật ngũ quỷ trấn trạch?
Tôi vỗ trán, ngôi nhà này thật sự quá lớn, vừa rồi vậy mà tôi không nhận ra.
Tôi cất la bàn rồi nghiêm túc nhìn Hứa Hạo Trạch.
“Nhà anh bị người khác bày thuật ngũ quỷ trấn trạch.”
“Phụt!”
Cô bé cười rất vui vẻ: “Tôi còn có bảy cậu bé hồ lô nữa cơ. Anh à, anh tìm đâu ra kẻ lừa đảo này vậy!”
“Hứa Vị Ương!”
Giọng nói nghiêm nghị của Hứa Hạo Trạch vang lên, làm cô bé nhún vai, nhịn cười đến khi mặt đỏ bừng.
“Thuật ngũ quỷ trấn trạch này là thông qua tà vật dẫn năm loại quỷ vào năm vị trí trong nhà, ảnh hưởng đến người sống tại đây. Năm loại quỷ này gồm: quỷ lao, quỷ đột tử, quỷ hao tiền, quỷ bạo nộ, quỷ xui xẻo.”
“Nếu tôi nhìn không nhầm thì…”
Tôi nhìn Hứa Hạo Trạch từ trên xuống dưới vài lần.
“Thứ ảnh hưởng tới anh nhất định là quỷ đột tử. Hôm nay chắc chắn không phải lần đầu tiên anh suýt xảy ra chuyện.”
7.
Tiếng cười đột nhiên im bặt, Hứa Vị Ương che miệng kinh ngạc nhìn tôi.
“Về phần cô, khí đen trên người cô tương đối ít, có thể là quỷ hao tiền. Gần đây chắc là cô đã đánh mất rất nhiều thứ đúng không?”
Sắc mặt Hứa Vị Ương thay đổi, hai chân bắt chéo dần hạ xuống.
Tôi lại quay đầu lại nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi thẳng: “Còn dì, trên người dì nhất định quỷ xui xẻo, đến nỗi uống nước lạnh cũng bị sặc.”
“Trong nhà anh ắt hẳn có thêm hai người bị quỷ lao và quỷ bạo nộ ảnh hưởng.”
“Một người thì gần đây liên tục mắc nhiều bệnh nhẹ nặng khác nhau, ngày nào cũng phải đến bệnh viện.”
“Còn một người khác đột nhiên trở nên bạo lực, thích ném đồ đạc và đánh người.”
Hiện trường chợt yên tĩnh, không khí im lặng đến nỗi tôi bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Không lẽ nói sai rồi sao?
Không thể nào, nhìn sơ qua quả đúng là ngũ quỷ trấn trạch mà.
“Người đâu, bưng trà, dùng loại tốt nhất!”
Người phụ nữ xinh đẹp đứng dậy trước.
“Dì Liễu, có khách quý tới mà dì cũng chưa gọt trái cây nữa, nhanh lên đi!”
Hứa Vị Ương cũng nhảy dựng lên lao vào phòng bếp.
Hứa Hạo Trạch vuốt tóc, bày ra tư thế đẹp trai khác thường.
“Đạo trưởng Thanh Vũ, vậy tiếp theo chúng tôi cần hợp tác gì đây?”
Tôi phải nói rằng khuôn mặt Hứa Hạo Trạch thật sự như được Nữ Oa cẩn thận chế tác.
Hàm răng của anh ta quá trắng và nụ cười thì quá chói loá.
Suýt chút nữa làm tôi muốn giảm giá xuống năm triệu.
8.
Máu chó đen, gạo nếp, tro hương, một con gà trống lớn sống hơn mười năm và một xâu tiền xu.
Người giàu chuẩn bị đồ đạc thật nhanh chóng, tôi nhìn sơ đống đồ rồi gật đầu hài lòng.
Để dụ được năm con quỷ ra ngoài thì phải có hai người trong gia đình này phối hợp cùng tôi.
Là Hứa Hạo Trạch xung phong tình nguyện và Hứa Vị Ương khóc lóc bị ép buộc.
Còn tôi thì bày trí trong một căn phòng khác, vẩy mực và dán bùa lên tường.
Đêm nay nhất định sẽ có một trận chiến khốc liệt, đến lúc đó cha mẹ của Hứa Hạo Trạch sẽ ở trong căn phòng này để đảm bảo an toàn.
“Chị Thanh Vũ à, em sẽ không chết đúng không…”
“Nếu không thì bỏ đi cũng được, em cảm thấy mất tiền cũng không to tát lắm, dù sao em cũng có tiền nên không sợ mất đồ, nhưng em lại sợ bóng tối và ma quỷ…”
Hứa Vị Ương đi sát theo tôi, cứ ôm chặt lấy cánh tay tôi, chỉ hận không thể dán lên người tôi.