Theo Đuổi “Tự Do” Chân Chính - Chương 4
18.
Tống Luật Thanh ngẩn người: “Sao có thể? Thư Ý, cô đang nói gì vậy, sao Thân Nhứ có thể làm vậy được, sao hai người từng gặp nhau trước kia được?”
Tôi không chút khách sáo, cũng tát anh ta hai cái.
Lúc cần ra mặt thì không thấy đâu, lúc cần im lại cứ xen miệng vào.
Tự cho mình là tình yêu cao thượng, thực tế lại là một thằng ngu.
“Anh cảm thấy những chuyện này là giả sao?” Tôi nhìn Tống Luật Thanh: “Nếu là giả, sao anh chết nhanh như vậy được?”
Tôi chưa từng để bản thân chịu oan, càng không phải là người chịu khổ mà không dám nói.
Chỉ cần Thân Nhứ dám làm, thì tôi cam đoan ngày hôm sau bố mẹ Tống Luật Thanh sẽ biết.
Tôi không nói, không có nghĩa là tôi sẽ không để họ biết bằng cách khác.
Tóm lại, mỗi một chuyện mà họ làm đều là đang tự tìm đường chết cho mình.
“Đàn ông trên thế giới không có rẻ nhất, chỉ có rẻ hơn.”
Tôi nhìn túi xách Thân Nhứ đang nắm chặt trong tay.
“Có thể nhìn ra được, người đàn ông của cô rất rẻ tiền.”
“Chúc mừng cô đã chọn một người nghèo rớt mồng tôi.” Tôi hơi dừng lại: “Là tôi tặng cho cô đấy, khỏi cảm ơn.”
19.
Tôi lên xe vừa dừng lại bên cạnh mình, kéo cửa sổ lên, nhận điện thoại trợ lý đưa.
“Gần đây có bao nhiêu camera?”
“28 cái.” Trợ lý trả lời: “Đã sắp xếp ở 28 vị trí khác nhau, góc nào cũng có.”
“Được, lát về cô đến bộ phận PR của Thư thị chọn mấy người, thành lập một tổ tạm thời, sau này sẽ phụ trách lăng xê tin tức cho tôi.”
“Vâng.”
Công ty nhận được độ hot, Tống Luật Thanh và bên thứ ba mất sạch thanh danh.
Tất cả đều là điều nên xảy ra.
Tôi từng nói, tôi thích đôi bên cùng có lợi.
Người từng làm tôi tổn thương, tôi sẽ đều tiêu diệt hết.
“28 là một số tốt, đúng số tuổi năm nay của tôi.”
Tôi cầm điện thoại lên, tiện tay chuyển cho ba trợ lý của mình mỗi người năm mươi vạn.
“Chúc mừng tôi đã trở thành phú bà trăm tỷ.”
20. Ngoại truyện
Có lẽ vì cuộc sống quá dễ dàng, nhiều năm không gặp phiền não nên thời gian trôi qua rất nhanh.
Lúc nghe lại tên Tống Luật Thanh, Tranh Tranh vừa nhận được giải nhất vật lý toàn quốc.
Trong xe, Tranh Tranh xích lại sát bên tôi.
“Mẹ yêu của con ơi, nể tình ngày mai là sinh nhật tuổi mười lăm của cô bé vừa đáng yêu vừa xuất sắc như con, vi phân và tích phân tối nay của con mẹ làm giúp con đi, xin mẹ, xin mẹ đó.”
“Con muốn đi đâu?” Tôi lấy trong túi ra đồ uống con bé thích nhất.
“Không đi đâu cả, chiều nay bạn con chắc chắn sẽ đến trường đua ngựa chơi, đây là điểm mạnh của con, chiều nay người tỏa sáng nhất sẽ là con.”
“Con đừng đùa nữa, mẹ buồn cười.”
Tranh Tranh ôm cổ tôi: “Mẹ yêu mẹ yêu, con mãi là cún con của mẹ.”
“Mẹ phục con rồi đó đại tiểu thư, lớn bao nhiêu rồi còn nhõng nhẽo.” Tôi nói tài xế đổi hướng đi.
“Giữa trưa mẹ sẽ về nhà cũ ăn cơm, con đi cùng mẹ hay là mẹ cho người đưa con đến trường đua ngựa?”
Thư Ý cầm huy chương lên nhìn.
“Con tự nhiên cũng muốn khoe khoang, con muốn về nhà cũ với mẹ.”
Đến nhà cũ, bố mẹ hai bên đều đang đứng trước cổng chờ.
Tranh Tranh cầm huy chương của mình đung đưa qua lại, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Con đã chuẩn bị xong rồi, ông bà, tặng ông bà mười phút phát huy, nào, mọi người bắt đầu khen con đi.”
Mẹ chồng cười ôm Tranh Tranh.
Tranh Tranh 15 tuổi nhưng đã cao 1m75, đã cao hơn mẹ chồng rất nhiều.
“Tranh Tranh mau vào ăn cơm đi, lát nữa rồi nói, con muốn nghe cái gì ông bà khen cái đó, lát nữa sẽ khen cho con nghe.”
“Từ từ đã bà, hay là hôm nay bà giúp con làm bài tập tiếng anh đi, xin bà đó.”
“Để ông con viết, đúng lúc chiều nay ông ấy muốn đi họp, lát nữa ông ấy vừa đến công ty vừa làm giúp con.”
“Được đó, con thấy ý kiến này của bà rất hay.”
Tranh Tranh kế thừa tính háo thắng của tôi, chuyện nào cũng muốn làm đến mức hoàn hảo, có rất nhiều sở thích khác nhau.
Bóng đá, trượt tuyết, lướt sóng, tất cả đều là con bé chủ động muốn học. Leo núi, cưỡi ngựa, đánh golf, con bé rất thích những thứ cần kỹ xảo, đồng thời cũng rất thích khoe khoang thực lực trước mặt bạn bè.
Cầm kỳ thi họa, tất cả đều là Tranh Tranh muốn học. Con bé thích học nhiều thứ, mỗi thứ đều muốn học một ít, dù không quá giỏi.
Theo lời con bé nói, kiêu ngạo và giả vờ tài giỏi đều là bậc thang cho con người tiến bộ.
Có thể không giỏi mọi thứ, nhưng lúc cần thiết thì vẫn có thể làm như mình rất hiểu, thuận tiện còn cosplay làm người tài giỏi.
Lúc tôi đi vào, Tranh Tranh đang uống nước, còn vừa uống vừa nói.
“Bà, bà quá khen rồi, con quá yêu bà. Bà biết không, bà đã khiến lòng hư vinh của con được thỏa mãn. Quá cảm động rồi he he he he, con nổ cả mũi rồi đó.”
Hai ông bà thường nghe từ ngữ trên mạng từ Tranh Tranh, nghe nhiều cũng thành quen.
“Ông ơi ông biết gì không? Con rất hâm mộ ông vì có một người cháu tốt như con.”
“Ông, tiết thanh minh tới ông nhớ phải xem tổ mộ có khói không, nếu không thì sao lại có người cháu gái tốt như con chứ…”
Tranh Tranh vẫn còn đang khoác lác, quản gia cũng đúng lúc tiến vào.
Ông ấy nói, Tống Luật Thanh trở về.
Ồ, một chiếc tên đã rất lâu rồi mới nghe lại.
Lâu đến mức tôi còn không nhớ rõ chuyện ngày trước.
Những năm nay, mọi người cũng không phải hoàn toàn không biết tình hình của anh ta.
Lúc có tiền, Tống Luật Thanh há miệng ngậm miệng đều là nói về thơ ca và phương xa, người bên ngoài cũng nguyện ý nghe anh ta lải nhải là vì anh ta dính ánh sáng của bố mẹ, cho dù anh ta có đứng yên đó không làm gì thì vẫn có người cổ vũ.
Từ khi bố mẹ anh ta công khai biểu thị sẽ không nhận đứa con trai này, tất cả đều thay đổi.
Anh ta thành một kẻ nghèo hèn không có chút giá trị lợi dụng nào, đương nhiên sẽ không có người cung phụng anh ta như trước.
Thứ nhất là năng lực bản thân của anh ta không đủ, dù trình độ không tệ thì anh ta cũng không tìm được lòng ngưỡng mộ trong công việc.
Huống hồ anh ta còn có tiếng xấu, chỉ cần là công ty có thực lực thì sẽ không chọn anh ta.
Còn nữa, anh ta không mua nổi túi hàng hiệu, cũng không chịu được mức chi tiêu cao của Thân Nhứ.
Sau khi Thân Nhứ biết Tống Luật Thanh thành một người nghèo rớt mồng tơi, ngày nào hai người họ cũng cãi nhau, thậm chí còn chửi mắng.
Cuối cùng Tống Luật Thanh cũng sụp đổ.
Mà đây chỉ là bắt đầu.
Sau đó Thân Nhứ quả quyết bỏ con, cặp với một ông già trung niên hói đầu bụng phệ, lúc này Tống Luật Thanh mới nhìn rõ hiện thực.
Anh ta một thân một mình lại không có tiền, cuộc sống không tốt chút nào.
Nhưng cũng may ông ta không đi tìm tôi, quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của chúng tôi.
À… Thật ra là cũng có tìm.
Nhưng anh ta còn chưa gặp được bố mẹ đã bị đuổi ra ngoài.
Cho dù là ở công ty hay ở nhà cũ, anh ta đều không thể vào được.
Mà lần này Tống Luật Thanh trở về là vì anh ta bị bệnh.
Chữa không được, nên muốn về gặp người nhà một lần cuối.
Trong phòng khách.
Mẹ chồng ngồi đối diện Tống Luật Thành không nói gì.
Sau đó bà ấy đứng lên kéo tay tôi lên tầng nói: “Thật ngại, mẹ cũng không biết mẹ muốn nói gì. Dù sao đã nhiều năm không gặp, đúng là không còn nhiều tình cảm.”
Tôi không nói gì.
Tống Luật Thanh thấy Tranh Tranh thì vô cùng kích động, muốn nói chuyện với con bé.
Nhưng Tranh Tranh lại không muốn phản ứng anh ta, vì tránh mặt anh ta mà con bé đi theo ông hoặc đến công ty tôi.
Sau khi biết Tống Luật Thanh muốn đưa mình đi học, ngay cả trường Tranh Tranh cũng không muốn đến.
Tống Luật Thanh có hơi bất mãn: “Sao con lại tùy hứng vậy?”
“Bốc đồng có gì không tốt? Không phải chỉ là không đi học thôi sao? Năm đó ông còn nghỉ học cơ mà.”
“Con nói chuyện có thể đừng có như mẹ con không?” Tống Luật Thanh đứng trước cổng.
Anh ta đã không còn trẻ như trước.
Mà tôi nhờ có tiền nên vẫn xinh đẹp như cũ.
“Chuyện phá hoại gì ông cũng từng làm, còn trông cậy tôi đối xử tối với ông sao? Nếu không phải ông đột nhiên quay về thì chúng ta là người lạ đấy. Lúc trước chúng ta cũng không gặp nhau nhiều, không phải sao?”
“Bình thường con đều nói chuyện như vậy sao? Có biết lễ phép không? Cho dù cả đời con đều xuôi gió xuôi nước thì cũng không thể vênh váo như vậy được. Chúng ta có gì khác nhau sao? Con đừng quên bố là bố con.”
“Đương nhiên là khác nhau.” Tranh Tranh vừa viết chữ vừa nói.
“Điều kiện xuất phát của ông tốt hơn tôi một chút.”
“Con có ý gì?”
“Ông tuyệt đối đừng hiểu lầm ý tôi, ý của tôi không phải là ông thông minh hơn tôi, hay là EQ của ông cao hơn tôi. Ý của tôi là, ông có một người bố vừa thông minh vừa tài giỏi, còn bố về mặt sinh học của tôi lại không được như thế.”
“Con…”
“Đừng chỉ tay vào tôi mắng, ông cũng chưa từng quan tâm đến tôi, bây giờ ông đến đây thể hiện cái gì vậy?”
“Con còn nhỏ mà đã độc mồm như vậy sao.”
“Thôi đi, đừng có tẩy não hay nói đạo lý với người khác, không ai nhiều đạo lý bằng ông đâu.”
Thấy trong nhà không có ai muốn phản ứng lại mình, Tống Luật Thanh lao vào chạy đến trước mặt tôi.
“Thư Ý, có phải cô cảm thấy cả đời mình rất thành công không?”
“Còn anh? Đừng nói với tôi anh cảm thấy thế này là thành công nhe4s?”
“Lúc nào trong mắt cô cũng chỉ có tiền.”
“Dù sao cũng tốt hơn anh không có tiền, tôi vẫn có thể thấy anh vẫn như trước.”
“Tranh Tranh không lễ phép chút nào, trẻ con của gia đình đơn thân đều bị thiếu hụt tính cách.”
“Thôi đi, bớt tâng bốc giá trị của bản thân lại đi.” Tranh Tranh cũng không tức giận, cảm xúc vô cùng ổn định.
“Tôi yêu mẹ và ông bà muốn chết, có cả tiền có cả tình yêu, vừa khai sáng vừa thương tôi, điều kiện như vậy không phải ai cũng có, tôi rất quý trọng. Chỉ có một mình ông ghét bỏ thôi.”
“Tranh Tranh, một ngày nào đó con sẽ biết, tiền không phải là thứ quan trọng nhất trên thế giới. Mấy người tự hỏi bản thân đi, mấy người hạnh phúc thật sao?” Tống Luật Thanh từng bước dẫn dắt.
Tranh Tranh sặc nước miếng của chính mình.
“Hả? Tôi như thế vẫn chưa hạnh phúc sao?”
“Khe rãnh duy nhất trong cuộc đời tôi là Maybach, thảm họa trong đời tôi là chiếc Porsche, và khó khăn duy nhất tôi từng trải qua trong đời là phong cách kiểu Mỹ. Tôi chưa đủ hạnh phúc sao?”
Tranh Tranh viết xong chữ, tiếng giấy vang lên loạt soạt, bút trong tay cũng xoay nhanh.
“Không cần để ý đến ông ta, thần kinh ông ta có vấn đề.” Tôi đi lên trước.
Tranh Tranh xua tay: “Yên tâm đi mẹ, tâm trạng con còn ổn định hơn cả biến động số dư nữa.”
Tôi nói quản gia tiễn khách, đuổi Tống Luật Thanh ra ngoài.
Dù sao cũng không chữa được bệnh, chi bằng anh ta nói ít đi mấy câu đi thì tốt hơn.
Tha thứ cho anh ta sao? Không thể nào.
Nhưng sau khi anh ta qua đời, có lẽ tôi còn có thể giúp anh ta hỏa thiêu.
Dù sao anh ta là người thích tự do mà, không phải sao?
[Hết]