Theo Đuổi “Tự Do” Chân Chính - Chương 3
11.
Tống Luật Thanh là người có hiệu suất làm việc rất cao.
Tôi có thể thấy anh ta muốn ly hôn trong thời gian sớm nhất, sáng sớm hôm sau đã ngồi trong phòng khách chờ tôi.
“Tôi đã cho người in thỏa thuận ly hôn, nếu như không có vấn đề gì thì cô ký đi.”
“Có vấn đề.” Tôi ngồi đối diện với anh ta, cũng không xem thỏa thuận anh ta đã mang đến từ trước.
“Có vấn đề gì?”
Tống Luật Thanh khó hiểu: “Cô cũng chưa xem sao lại biết có vấn đề?”
“Đương nhiên là có vấn đề… Tại sao anh lại ngồi trên sofa nhà tôi?”
Tống Luật Thanh hơi ngạc nhiên: “Cô đừng có quá đáng như vậy, Thư Ý, đây là nhà tôi.”
“Rất nhanh sẽ không phải.” Tôi điều chỉnh tư thế ngồi, đảm bảo mình thoải mái nhất có thể.
“Cho dù thế nào đây vẫn là nhà tôi. Dù bố mẹ tôi giận tôi nhưng chuyện này không thay đổi được việc tôi là con độc nhất của họ…”
“Không cần phải cố gắng nhất mạnh việc anh là nam.” Tôi nhìn Tống Luật Thanh: “Tất cả mọi người đều là người.”
Tống Luật Thanh nhìn tôi một chút, không nói thêm gì rồi đứng lên, một giây sau lại trực tiếp quỳ xuống.
Tống Luật Thanh “a” một tiếng, không thể đột nhiên đứng lên được.
“Tôi không biết anh thích quỳ như vậy đấy.” Tôi bình thản chế nhạo.
“Tối qua tôi quỳ cả đêm, bây giờ chân vẫn còn tê, tôi ngồi một chút thì sao, cô cũng đâu cần phải tra tấn tôi như vậy?”
“Tối qua anh không nghe bố mẹ nói gì sao? Đây là nhà của tôi và Tranh Tranh.”
“Bọn họ nói vậy cô cũng tưởng thật sao? Thư Ý, bây giờ tôi mới biết cô vậy mà lại xấu xa như thế. Gia sản lớn thế này, bố mẹ tôi dám cho, cô dám lấy sao? Cô cũng không xem mình là người ngoài chút nào nhỉ?”
“Đương nhiên.”
“Cô…” Tống Luật Thanh bò từ dưới đất lên.
Cũng uất ức quá cơ.
12.
Tống Luật Thanh miễn cưỡng vịn vào thành sofa để đứng dậy.
“Dù sao Tranh Tranh cũng là con gái, cô không nghĩ sau khi bố mẹ tôi mất, cô và Tranh Tranh sẽ có năng lực để phát triển gia nghiệp lớn như vậy đấy chứ?”
Tôi liếc nhìn Tống Luật Thanh.
“Không ngờ anh lại cổ hủ như thế đấy.”
Tôi không cho anh ta cơ hội nói tiếp, chuyển sang chủ đề khác.
“Quên nói với anh một câu, Tống Luật Thanh, cảm giác xứng đáng của tôi rất mãnh liệt, bố mẹ đã nhất quyết cho thì tôi sẽ nhận, xin lỗi trước nha.”
“Còn nữa, con người từ xưa đến nay đều không để bản thân phải tổn thương, cho nên anh không cần phải đứng đây nhấn mạnh quan hệ của bố mẹ và mình.”
“Không ai có thể phủ nhận quan hệ của anh và bố mẹ, nhưng chính bản thân anh đã làm mọi chuyện đến mức này, đó là do anh ngu.”
“Tại sao tôi không thể nhận đồ bố mẹ cho? Chẳng lẽ Tranh Tranh không phải cháu gái của họ sao? Tống Luật Thanh, không phải anh nghĩ tôi nên từ bỏ mọi thứ, chỉ cần con rồi rời khỏi đây đấy chứ? Anh bớt điên lại giúp tôi.”
“Con gái tôi muốn, tiền tôi cũng muốn, bố mẹ anh tôi cũng muốn. Từ đầu đến đuôi anh mới là thứ rác rưởi bị đuổi đi.”
“Nhà cô cũng đâu thua kém gì nhà tôi? Cho dù cô không lấy gì thì cô vẫn có năng lực mang lại cho cô và Tranh Tranh một cuộc sống giàu sang.”
“Không phải ai cũng có mạch não kì lạ như anh. Có ai chê nhiều tiền sao? Dù sao tôi không chê.”
“Anh nói không sai, tôi không thiếu tiền, dù sao nhà tôi và nhà anh đều có sự nghiệp ngang nhau, bố mẹ tôi cũng chỉ có mình tôi, nhưng tôi có tiền không có nghĩa tôi muốn từ bỏ những quyền lợi mà tôi có thể nhận được.”
“Tranh Tranh có người mẹ chỉ biết đến tiền như cô cũng thật đáng thương.”
12.
“Xin lỗi, tôi không việc gì phải nhận chỉ trích và nhục mạ của anh. Có người mẹ như tôi, Tranh Tranh sẽ hạnh phúc hơn bất kì ai.” Tôi ngắt lời Tống Luật Thanh.
“Tranh Tranh sẽ lớn lên thông minh, có tiền tài tiêu mãi không hết, con bé sẽ có rất nhiều cách để thành công. Con bé vừa ra đời đã được thừa hưởng tiền tài và sự xa hoa của hai gia đình, con bé có thể làm tất cả mọi thứ mà không xúc phạm đến đạo đức và luật pháp, vì con bé có vô số cơ hội để trải nghiệm.”
“Gia đình của con bé có năng lực và tiền tài để con bé sống vui vẻ sung sướng, cũng có thể vì con bé mà trải đường trong bất kì chuyện gì.”
“Đó chẳng qua là những gì cô nghĩ, sao cô biết Tranh Tranh có thật sự cần những thứ này hay không?”
“Anh có thể tùy tiện tìm một người trên đường để hỏi thử, hỏi xem họ có hứng thú với cuộc sống như vậy không.”
“Thư Ý, cô biết tại sao tôi không yêu cô không? Vì cô giống như bố mẹ tôi vậy, trong mắt chỉ có tiền.”
“Vậy sao? Vậy tôi phải cảm ơn anh vì đã để tôi thấy rõ bộ mặt thật của anh sớm như vậy, giúp tôi không lãng phí cả một đời.” Tôi khinh thường nói.
“Cô suy nghĩ mọi chuyện quá lý tưởng, cho dù cô cung cấp cho Tranh Tranh tiền tài cả một đời nhưng sao cô có thể đảm bảo đứa nhỏ sẽ nhất định là một người ưu tú? Thư Ý, cô tính toán chi tiết cuộc đời của một con người như vậy, cô chấp nhận việc con của mình sẽ không ưu tú sao?”
“Ha.” Tôi khinh thường cười, càng nhác phải đặt thằng nhãi ngu ngốc Tống Luật Thanh này ở trong lòng hơn.
“Tôi đã nói rồi, con bé vui là được, anh cảm thấy con gái tôi cần phấn đấu sao? Con bé đến với thế giới này để hưởng phúc.”
“Cho dù sau này con gái tôi có là thợ bánh, nó cũng sẽ là thợ bánh hạnh phúc nhất, con người con bé vừa hoàn chỉnh lại vừa đặc biệt.”
“Cô không sợ đứa nhỏ ở trong gia đình mẹ đơn thân có tâm lý không ổn định sao?”
“Anh nghĩ nhiều rồi.” Tôi đứng lên: “Có người làm bố như anh mới khiến cuộc đời con gái tôi có vết bẩn đấy. Không có mới là tốt nhất.”
14.
“Nói thật.” Tôi cẩn thận suy nghĩ.
“Tôi cảm thấy anh rất buồn cười, Tống Luật Thanh.”
“Nếu như anh thật sự cảm thấy không vui vì phải sống trong một gia đình giàu có thì tôi có thể hiểu được tâm trạng chỉ muốn trốn thoát khỏi mọi thứ của anh. Được, anh không hạnh phúc khi sống trong gia đình như vậy sao?”
“Anh cảm thấy tiền rất thô tục, vừa xem thường tiền của bố mẹ mình vừa tận hưởng tất cả tiện ích mà gia đình của anh cung cấp cho anh. Bao gồm cả tài chính và nhân mạch không giới hạn mà bố mẹ cho anh, hai mươi tám năm anh hưởng thụ sự tôn kính và theo đuổi của người khác là nhờ có năng lực của bố mẹ anh, âu phục thiết kế từ nước ngoài anh đang mặc, đồng hồ và cúc áo hàng ngàn tệ mà anh đang đeo bây giờ cũng vậy.”
“Như vậy là anh không tận hưởng lợi ích mà tiền mang đến cho anh sao? Vừa tận hưởng vừa giả mù sa mưa nói anh không thèm, anh không thấy bản thân rất mâu thuẫn sao?”
Tống Luật Thanh im lặng rất lâu.
Một lúc sau, khi tôi chuẩn bị đuổi người, anh ta lại đột nhiên nói.
“Tôi có lỗi với cô và con, nhưng tôi cũng không còn cách nữa, tôi yêu cô ấy, tôi nguyện vì cô ấy mà từ bỏ mọi thứ.”
“Không cần nhấn mạnh với tôi chuyện này, tôi cũng không quan tâm anh yêu cô gái kia đến mức nào, không liên quan đến tôi.”
Tôi đã vượt qua sự thống khổ khi phát hiện ra Tống Luật Thanh ngoại tình vào thời điểm mình mang thai.
Khi đó tôi đã đến cuối thai kỳ, Tống Luật Thanh không do dự mà phản bội tôi.
Anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện tôi biết rồi sẽ thế nào, có chuyện gì xảy ra hay không.
Chỉ dựa vào việc này thôi anh ta cũng đáng chết.
Tôi không phải người rộng lượng hay dễ tha thứ cho người khác.
Là anh ta phản bội với lời hứa hôn nhân trước, người nên cút ra khỏi nhà là anh ta, người nên sống một cuộc đời nghèo khổ cũng là anh ta.
Cái bẫy nào cũng có quả.
Anh ta sinh ra trong bình mật nhưng vẫn muốn tự mình nếm quả đắng.
Đó là anh ta tự tìm.
Tất cả đều đáng đời, anh ta không có quyền oán trách người khác.
15.
“Tôi sẽ không quay về nữa, gia thế và tiền tài sẽ chỉ trói buộc tôi.” Tống Luật Thanh tiếp tục nói.
“Anh đã nói vậy thì tôi còn phải cảm ơn anh nữa. Hi vọng anh nói được làm được, cút càng xa càng tốt, tuyệt đối đừng trở về.”
Chỉ cần anh ta không quay lại, mọi thứ của nhà họ Tống đều là của Tranh Tranh.
“Nếu như không thể ở bên cạnh người mình thích, cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa…”
“Cút!”
Tôi lười nghe thêm một câu nào nữa từ Tống Luật Thanh.
Đã nhịn hơn một năm, tôi nhịn đủ rồi.
Trước khi Tranh Tranh chào đời, sau khi tôi phát hiện việc giữa Tống Luật Thanh và nữ thư ký, tôi đã nghĩ đến chuyện ly hôn.
Suy nghĩ kỹ một chút, không quá lời.
Nói như vậy, cho dù Tống Luật Thanh làm sai trước, tôi có nhiều nhất cũng chỉ một nửa số tiền dưới tên anh ta.
Vì bố mẹ anh ta không dám tùy tiện giao hết gia sản trong nhà cho anh ta lúc anh ta vẫn còn quá trẻ.
Cho nên dưới danh nghĩa anh ta cũng không có bao nhiêu tài sản.
Con gái của tôi có thêm ông bà yêu thương muốn trải đường cho mình không phải chuyện xấu, cho nên tôi không vội vàng nói chuyện ly hôn.
Không có người nào cảm thấy mình quá đầy đủ.
Nhất là tiền.
16.
Huống chi nếu như tôi kiên trì ly hôn với Tống Luật Thanh, bố mẹ anh ta sẽ không ngăn cản tôi. Vậy thì tất cả mọi chuyện cũng đều là vì Tống Luật Thanh và người phụ nữ kia.
Người phạm sai lầm là họ, sao tôi lại có thể ôm con gái “chạy trối chết” như người có lỗi là mình được?
Những thứ thuộc về Tranh Tranh cũng sẽ không ít, tôi sẽ lấy lại tất cả cho con bé.
Trong hơn một năm đó, nữ thư ký Thân Nhứ mà Tống Luật Thanh nuôi ở bên ngoài không phải là không đến tìm tôi.
Tôi cũng không gây chuyện ồn ào.
Chỉ cố ý để mẹ chồng nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại.
Bà ấy sẽ không bỏ qua, cho dù chỉ có một chút manh mối, dựa vào thủ đoạn và mối quan hệ của bà ấy cũng sẽ rất dễ để tìm thông tin về người phụ nữ kia.
Bà ấy không phải chưa từng đi tìm Thân Nhứ.
Nhưng Thân Nhứ là một người tham lam, cô ta muốn gả vào nhà họ Tống, sao có thể vì mẹ Tống Luật Thanh đe dọa mà buông tha cho gốc cây to Tống Luật Thanh này được.
Thế là cô ta càng làm mạnh tay, muốn thông qua tôi làm chuyện lớn hơn.
Thân Nhứ gửi ảnh mập mờ đến nhà cũ, tôi cũng không xem, vẫn để ở chỗ cũ.
Một lúc sau, quản gia hoặc giúp việc trong nhà sẽ tự động đưa cho bố mẹ Tống Luật Thanh.
Còn về tin nhắn Thân Nhứ gửi đến, tôi sẽ mở ra, sau đó lại châm thêm một mồi lửa nữa cho cô ta.
Sửa địa chỉ IP, dùng danh nghĩa cô ta gửi qua cho ông bà nội.
Chỉ cần có tiền, nhân viên kỹ thuật có làm gì cũng không tìm được.
Mẹ Tống Luật Thanh không phải là chưa từng bí mật cảnh cáo anh ta, nhưng anh ta vẫn luôn làm theo ý mình, sao lại vì người khác mà thay đổi suy nghĩ của mình được.
Kiên nhẫn là thứ rất dễ bị hao mòn.
Một ngày nào đó, bố mẹ Tống Luật Thanh sẽ cảm thấy anh ta phiền phức, cảm thấy phiền chán với chuyện này.
Lúc Tống Luật Thanh vô cùng yêu người phụ nữ kia, anh ta đương nhiên sẽ chủ động đề xuất ly hôn.
Một khi anh ta nói chuyện này ra ngoài.
Cũng có nghĩa anh ta sẽ triệt đi đường sống của mình.
Cho nên hôm qua bố mẹ Tống Luật Thanh mới tức giận như vậy.
Đúng lúc Tranh Tranh đã ở bên cạnh hai ông bà được một năm, chuyện liên quan đến con bé hai ông bà đều tự mình làm.
Bất kì chuyện gì, chỉ cần bỏ ra chút tâm tư thì sẽ càng được coi trọng hơn.
Một bên là cháu gái mình tự chăm sóc từ nhỏ, một bên là quân cờ đã phế.
Chọn cái nào, đáp án rất rõ.
Bố mẹ Tống Luật Thanh cũng không phải là người cổ hủ trọng nam khinh nữ.
Tranh đấu giành thiên hạ không dễ, bảo vệ giang sơn cũng không dễ.
Điều họ chỉ là một người thừa kế tốt.
17.
Sau khi làm xong thủ tục ly hôn, tôi cầm đơn ly hôn đã hoàn thành bỏ vào túi.
Người tới đón Tống Luật Thanh là Thân Nhứ.
Cô ta đi xuống xe, sắc mặt cũng không tốt là bao.
Chắc là vì tối qua ngủ không ngon giấc.
Bố mẹ Tống Luật Thanh là người nói được làm được, dùng tốc độ nhanh nhất lấy lại tất cả mọi thứ đã từng cho Tống Luật Thanh.
Đêm qua biệt thự trên đỉnh núi còn sót lại trong tay Tống Luật Thanh đã chính thức bị lấy lại.
Nghe nói người cũng bị đuổi ra ngoài trong đêm.
Về phần hai người họ nửa đêm đi đâu thì đó là việc của họ.
Nếu như tôi đoán không sai, túi xách LV và khăn lụa Chanel người phụ nữ này đang dùng cũng là tiêu từ tiền Tống Luật Thanh.
Mỗi phần tiêu cho cô ta, tôi sẽ đều bắt cô ta phun ra, bao gồm cả chiếc xe này của họ.
Tôi đi đến trước mặt người phụ nữ kia, Tống Luật Thanh ngăn trước mặt tôi.
“Thư Ý, cô muốn làm gì?”
“Chúng ta đã ly hôn, cô không có tư cách xen vào chuyện của tôi nữa.”
Thân Nhứ lùi về sau một bước.
Tôi bật cười kéo cô ta lại.
“Cô cho rằng cô gửi video thân mật của cô và Tống Luật Thanh khiến tôi sinh non là rất ngầu sao?”
“Cố ý đến bệnh viện, đứng trước mặt tôi nói con gái tôi không thể sống được, không phải lúc đó cô rất vênh váo sao?”
Tôi không cho đồ khốn này có cơ hội thở dốc, lập tức tát cho cô ta hai cái.
“Thưởng cho cô đấy, khỏi cảm ơn.”