Theo Đuổi “Tự Do” Chân Chính - Chương 2
4.
“Hôm nay Tranh Tranh làm vậy có phải do cô dạy không?” Tống Luật Thanh không tiếp tục chủ đề kia với tôi mà chuyển sang chuyện khác.
Càng nghe anh ta nói tôi càng thấy bực bội.
“Tôi không muốn cãi nhau với anh trong sinh nhật của Tranh Tranh, anh đừng ép tôi.”
“Tôi chưa từng nói cô tâm cơ, chẳng qua tôi chỉ cảm thấy trẻ con quá thông minh cũng không phải tốt.”
“Anh chỉ cần nói con gái tôi một lời nữa thôi thì đừng trách tôi trở mặt. Chẳng lẽ tôi đoán trước được mợ anh sẽ làm khó một đứa nhỏ trước mặt nhiều người như vậy à?”
“Tôi đứng cách con xa như vậy, chẳng lẽ còn có thể truyền âm nói cho con bé nên làm thế nào để lấy lòng ông nội sao? Tống Luật Thanh, anh đừng quên, quyển sách kia là bố anh đột nhiên muốn để vào.”
“Có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi, tôi xin lỗi.”
“Tôi không cần lời xin lỗi đến từ một thằng đần, anh vẫn nên giữ mấy cái lời này của mình mà đi giải thích cho bố mẹ anh đi.”
…
Tôi quay người rời đi, đi được nửa đường thì quay đầu lại nhìn Tống Luật Thanh: “Đồ thần kinh.”
5.
Không khí ở nhà cũ rất tốt, lúc nào mặt bố mẹ Tống Luật Thanh cũng mang theo ý cười.
Tận đến đêm khuya, sau khi tiễn khách về, Tống Luật Thanh quỳ xuống đất.
Trước khi bão tố đến, trời lúc nào cũng rất yên bình.
“Bố, con…” Tống Luật Thanh mở miệng.
Sắc mặt ông cụ lập tức thay đổi.
“Tôi biết anh đã làm chuyện khốn nạn gì, tôi cũng biết anh định nói gì, tôi nói cho anh biết, một khi anh nói ra thì đừng trách tôi không nhận anh là con trai.”
“Mẹ.” Tống Luật Thanh đổi giọng.
Mẹ chồng hơi kinh ngạc, sau đó ôm đứa nhỏ ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Đừng gọi tôi là mẹ.”
Tống Luật Thanh cúi đầu, không nói thêm gì.
Không khí căng thẳng bao trùm.
“Bố.” Tống Luật Thanh lại lần nữa lên tiếng: “Chắc bố hiểu con là người thế nào. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là chuyện con muốn làm, không ai có thể ngăn được con.”
“Nghỉ học đi lập nghiệp là việc con muốn làm, mở phòng chụp ảnh cũng là việc con muốn, bao gồm cả việc lại lần nữa đi học cũng vậy. Những thứ này ban đầu bố không đồng ý, nhưng dù bố không đồng ý, con vẫn làm.”
“Cho nên, nếu như con thật sự muốn làm, bố muốn cũng không ngăn được.”
“Bây giờ anh đang uy hiếp tôi sao?” Có lẽ sợ đứa nhỏ nên giọng ông cụ không quá to, nhưng vẫn vô cùng uy nghiêm.
“Con không có ý gì khác, con chỉ muốn tự do.”
Sự ngu xuẩn của Tống Luật Thanh đúng là khiến người khác buồn cười.
6.
“Cũng do tôi bình thường cho anh quá nhiều tự do nên anh mới từng bước một phá vỡ ranh giới làm người!”
“Có phải anh cảm thấy mình rất lợi hại không Tống Luật Thanh? Lúc trước tất cả mọi người không đồng ý cho anh nghỉ học, anh không nghe, lén lút nộp đơn, anh thì tự do rồi, nói đi là đi, sau đó đều là tôi phái người đi thương lượng lại.”
“Anh nói muốn lập nghiệp, tôi không từ chối, cũng không can thiệp mộng tưởng mà anh nói, tôi chỉ nói anh quá chủ nghĩa lý tưởng, đừng để chuyện gì cũng phải theo suy nghĩ của anh mới được, ít nhất anh phải suy nghĩ xem lựa chọn lập nghiệp của anh có liên quan đến phát triển công ty lâu dài hay không! Nhưng anh có nghe không?”
“Anh trực tiếp mua vé máy bay qua bên kia. Anh vừa không có tiền, vừa không có quan hệ, cũng không tìm được tài nguyên!”
“Tôi cũng hết cách, vì chủ nghĩa lý tưởng của anh, tôi ở phía sau tìm người có kinh nghiệm đi giúp anh. Nếu không anh sao có thể dễ dàng mời vốn đầu tư như vậy? Tôi bí mật giúp anh nhiều như vậy mà anh vẫn thất bại, không phải sao?”
“Anh gọi về nhà, nói thị trường không như những gì anh muốn, tôi và mẹ anh khuyên anh đừng có tùy hứng như vậy, chuyện gì cũng không phải một lần là xong… Nhưng anh có nghe không? Anh vẫn không nghe!” Ông cụ nói rất nhiều.
Vẻ mặt Tống Luật Thanh vô cùng tức giận: “Nhưng con căn bản không cần bố giúp! Không có bố làm những chuyện này thì con cũng sẽ tự trải nghiệm.”
“Bố và mẹ là vậy, luôn dùng đạo đức để ép buộc con, ngoài miệng thì nói chỉ muốn giúp con, không phải là can thiệp nhưng nhiều năm sau, khi con không làm được gì lại lấy chuyện đó ra để chỉ trích con, nói ở phía sau giúp đỡ con những gì!”
7.
“Được, được được!” Ông cụ cười lạnh một tiếng: “Anh đã nói như vậy rồi, trước kia là chúng tôi không tốt, là chúng tôi rảnh rỗi không có gì làm, vậy bây giờ thì sao? Anh muốn ly hôn… Chuyện lớn như thế này mà anh lại tự mình quyết định, anh cảm thấy tự hào lắm sao?”
“Con còn trẻ, tại sao con lại không thể đi làm những việc mình muốn làm?”
“Việc anh muốn là vượt qua ranh giới đạo đức để đi ngoại tình sao? Vậy tôi tình nguyện không sinh anh ra còn hơn!”
“Bây giờ nói những chuyện này có tác dụng sao? Con chỉ đưa ra yêu cầu chính đáng của bản thân mà thôi. Luật pháp có yêu cầu đã cưới thì không thể ly hôn sao, vì sao con lại không thể làm?”
Tống Luật Thanh quỳ trước mặt tôi.
“Thư Ý, cái gì tôi cũng không lấy, có được không?”
“Những thứ thuộc về tôi trong căn nhà này, tôi để lại cho cô và con gái, tất cả đều thuộc về mẹ con hai người, cô để tôi đi đi, được không?”
Tôi nhìn Tống Luật Thanh, đã không còn sự điên cuồng và sụp đổ như lúc vừa bắt đầu biết chuyện.
“Tôi chỉ hỏi anh một câu, ba năm trước khi chúng ta kết hôn, anh đã quen cô ta chưa?”
“Đã biết.”
“Lúc đó anh thích cô ta sao?”
“Tôi chỉ cảm thấy cô ấy rất đặc biệt.”
“Anh cảm thấy cô ta rất đặc biệt thì anh theo đuổi đi, còn đến trêu chọc tôi làm gì? Trong lòng anh rõ ràng đã có người khác, tại sao còn đồng ý kết hôn với tôi?”
“Tại sao anh không nói vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau? Lúc chúng ta đính hôn sao anh không nói? Lúc hai nhà nhắc đến chuyện kết hôn sao anh còn đồng ý? Chẳng lẽ tự do của anh là tự do còn tự do của người khác là trò đùa sao?”
“Thư Ý, cô đâu có yêu tôi, tại sao cô lại có phản ứng lớn vậy? Không phải chúng ta là hai nhà liên hôn sao? Rõ ràng là gặp thì cũng có thể chia tay, tại sao cô cần phải hỏi nhiều vậy? Chỉ vì tôi ngoại tình khiến cô mất mặt sao?”
“Tống Luật Thanh.” Tôi gọi anh ta: “Dựa vào đâu mà anh cảm thấy tôi không yêu anh? Nếu như tôi không yêu anh, tại sao tôi lại muốn ở bên cạnh anh?”
8.
Tống Luật Thanh thở dài.
“Nhưng cô cũng cần phải hỏi lại xem tôi có cần tình yêu này của cô không?”
“Con người vốn dĩ dễ dàng thay đổi tình cảm của mình. Tôi muốn ở bên cạnh người mình yêu, cô cũng có thể theo đuổi chân ái của mình, ai cũng không xen vào, không phải sao?”
“Dù sao tôi cũng không hiểu, từ nhỏ đến lớn cô cũng không thiếu gì. Thư Ý, cô không thiếu tiền, cô không thiếu tình yêu, tại sao cô lại đề cao tình yêu và hôn nhân vậy? Thoải mái một chút đi, không được sao?”
Tranh Tranh đột nhiên òa khóc.
“Cho nên ngay cả con gái anh cũng không cần?”
“Cô ấy đang mang thai, tôi sẽ có đứa con khác.”
Mẹ chồng ôm con tôi đứng lên: “Anh đứng lên đi, không cần quỳ.”
“Cũng không ai dám nhận một quỳ này của anh, chúng tôi sẽ xem như không có đứa con trai này.”
“Mẹ.” Tống Luật Thanh ngẩng đầu: “Mẹ đừng tức giận, chúng ta bình tĩnh nói chuyện, được không?”
“Tống Luật Thanh, anh không cần phải ở đây ca ngợi tình yêu của mình rồi lại chế nhạo tôi nữa. Tôi đồng ý ly hôn, hài lòng chưa?”
Tôi lên tiếng.
Ông cụ cũng đứng lên: “Tôi và mẹ anh cũng đã chấp nhận hiện thực, chúng tôi không nên hi vọng người ngay cả nguyên tắc cơ bản cũng không có như anh
ngày càng phát triển nhà họ Tống.”
“Nếu anh đã nói chỉ cần tự do thì chuẩn bị đi, trả lại hết những gì gia đình này đã cho anh.”
“Con có thể ký hợp đồng chuyển hết tiền và bất động sản cùng cổ phần bố mẹ cho con cho Tranh Tranh.”
9.
“Không cần.” Ông cụ ngắt lời anh ta: “Anh đã muốn rời khỏi nhà thì những thứ liên quan đến anh cũng sẽ không còn, anh cũng không còn quyền làm chủ.”
“Tôi sẽ lấy lại hết những thứ thuộc về anh, sau đó lại lần nữa chuyển lại cho đứa nhỏ và Thư Ý. Hợp đồng cũng không cần anh làm, lỡ như sau này anh muốn lấy lại những thứ này thì chẳng phải Thư Ý và đứa nhỏ phải chịu đựng anh quấy rối sao?”
Tôi bế đứa nhỏ trong lòng mẹ chồng, định đi dỗ con bé ngủ.
Tống Luật Thanh đứng lên, muốn đến từ đường vái lạy bài vị tổ tiên.
“Sau này anh không phải người trong nhà này, anh không có tư cách vào đó.”
“Quỳ để cho yên lòng mà thôi, bố không cần phải hùng hổ dọa người như vậy.”
“Nếu như bố thật sự không muốn thấy con như vậy, sau này con sẽ không về nữa. Nhưng dù sao con cũng là con trai độc nhất của bố, nếu như sau này bố có cần dưỡng lão, con sẽ chịu trách nhiệm.”
“Không cần. Chúng tôi có cháu gái, cần anh để làm gì? Anh đã nói thế thì hi vọng sau này anh nói được làm được, lúc gặp khó khăn đừng đến tìm chúng tôi, đừng nhớ thương đến tài sản mà tôi và mẹ anh để lại cho Thư Ý và Tranh Tranh.”
“Bố nghĩ nhiều rồi, kiểu thương nhân mở miệng há miệng đều là mùi tiền như bố mới nghĩ vậy thôi. Bố tự nhận mình là một người bố rất có trách nhiệm, nhưng những gì bố cho con cũng chỉ có tiền. Dùng tiền của bố là phải chịu sự quản thúc của bố, vậy thì con tình nguyện không dùng.”
“Sống trong một gia đình chỉ có tiền không có tình yêu như thế này, xem như là con xui xẻo.”
Nói xong Tống Luật Thanh xoay người rời đi.
Tôi không ngừng thắc mắc về ánh mắt nhìn người trước đó của mình.
Chắc chắn lúc đó mắt có vấn đề rồi, nếu không thì sao tôi lại không nhận ra được não anh ta tàn đến mức nào chứ?
10.
Có lẽ vì vừa khóc xong nên đứa nhỏ đột nhiên rất tỉnh táo, dỗ thế nào cũng không chịu ngủ.
Có người gõ cửa phòng, tôi bế bé ra mở cửa.
Bên ngoài là bố mẹ Tống Luật Thanh.
“Thư Ý, mẹ và bố con đã bàn bạc xong rồi. Hai nhà chúng ta cách nhau không xa, bố mẹ con và bố mẹ lại là bạn bè lâu năm, là bố mẹ không biết cách dạy con. Nếu như con đồng ý, sau khi con và thằng nghiệt súc kia ly hôn xong, bố mẹ muốn nhận con làm con nuôi, được không?”
“Sau này tiền của nhà họ Tống đều thuộc về con và đứa nhỏ, thứ nghiệt súc kia không biết nhưng bố mẹ biết con là một đứa bé ngoan, con có đầu óc và năng lực kinh doanh, từ nhỏ Tranh Tranh đã thông minh, giao nhà họ Tống cho các con, bố mẹ rất yên tâm.”
Mẹ chồng lại nói thêm: “Thư Ý, mẹ thật lòng rất thích con, trọng tình trọng nghĩa, mặt nào cũng tốt, là Tống Luật Thanh không xứng với con.”
“Nếu như con đồng ý, bố mẹ có thể hẹn gặp bố mẹ con, người lớn hai bên gặp mặt, có thể đi làm công chứng.”
“Nếu con không đồng ý, bố mẹ cũng không miễn cưỡng, tiền vẫn là của con và đứa nhỏ. Mẹ và bố con có thể cam kết với con, sau này một xu Tống Luật Thanh cũng không được nhận.”
Tôi nhìn con gái đang vui vẻ phun bong bóng trong lòng mình.
Mặc dù con bé mất đi quyền sống nghèo khổ, nhưng con bé được hạnh phúc nha.
“Con đồng ý.”
Không có chuyện không đồng ý được.