Thế Tử Phi Trùng Sinh - Chương 5
10
Hoàng tộc xưa nay chưa từng có tiền lệ hòa ly.
Nhưng Định Vương là vương gia khác họ, phụ thân ta nhiều năm tận tâm tận lực vì triều đình, mang theo nước mắt đầy tràn mà cầu xin trước mặt Hoàng thượng. Cuối cùng, chuyện này cũng được định đoạt.
Khi phụ thân cầm về thánh chỉ hòa ly do đích thân Hoàng thượng ban xuống, Định Vương phi đang dẫn Hạ Khiêm tới để dâng cành roi xin nhận tội.
Bà ta vẫn muốn giữ thể diện, sai tiểu đồng gánh roi phía sau, định vào phủ rồi mới diễn khổ nhục kế.
Nhưng mẫu thân không cho bà ta cơ hội ấy, đứng ngay tại cửa, dây dưa hơn nửa canh giờ, rồi ung dung cầm lấy thánh chỉ hòa ly giơ lên, cười nói: “Nhìn rõ chưa? Từ nay A Ngữ nhà ta và phủ Định Vương các ngươi không còn nửa phần liên quan. Dâng roi xin tội không cần nữa. Nhà họ Lâm chúng ta không thể giữ nổi một chàng rể vong ân bội nghĩa như vậy.”
“Đây, còn cả bản cam kết này, trả lại các ngươi, cái thứ nói không giữ lời. Ta đã biết mà, năm đó hắn nói cái gì mà cả đời không phụ A Ngữ, tất cả đều là lừa gạt. Cũng đúng thôi, đến cả hôn sự cũng là lừa mà có, trong miệng phủ Định Vương các ngươi, còn có câu nào là thật không?”
Nhờ đám hoàn khố công tử hôm đó, chuyện của Hạ Khiêm và Lý Vãn chưa đầy một canh giờ đã truyền khắp kinh thành.
Danh tiếng quân tử của Hạ Khiêm từ nay không còn vớt lại được nữa. Lúc này, hắn như một con rối gỗ, đứng ngây ngốc sau lưng Định Vương phi, chẳng nói được một lời.
Tất nhiên, những chuyện này đều là do Bạch Thúy kể lại.
Ta cuối cùng cũng đã hòa ly, một chút cũng không muốn nhìn thấy gương mặt của Hạ Khiêm nữa.
Chỉ là tiểu nha đầu vẫn có chút không hiểu: “Như vậy chẳng phải tiện nghi cho bọn họ sao? Tiểu thư đi rồi, vị trí thế tử phi liền bỏ trống. Lý Vãn hiện nay tiếng xấu đồn xa, nhưng y thuật cao siêu, sớm muộn cũng có thể dựa vào bản lĩnh mà bước chân vào phủ Định Vương.”
Ta lười biếng ngáp một cái, đáp: “Sợ gì, người của Y Vương Cốc sắp đến rồi.”
Những ngày qua, phụ thân luôn sai người thăm dò quanh Y Vương Cốc.
Lý Vãn không chỉ giỏi chữa bệnh mà còn giỏi dùng độc. Lần Hạ Khiêm không chịu phối hợp, nàng bỏ đi ra ngoài đã tán phát độc dược, khiến đám tiểu thư chế giễu nàng là thiếp thất bị nổi mẩn đỏ cả nửa tháng.
Huống hồ, trải qua kiếp trước, ta đã biết rõ bản lĩnh của nàng, càng không để thuộc hạ của phụ thân mạo hiểm.
Cách tốt nhất vẫn là để người của Y Vương Cốc ra mặt.
Ta ở nhà sống an nhàn, còn phủ Định Vương thì náo loạn đến long trời lở đất.
Hiện tại, ai ai cũng biết Hạ Khiêm là kẻ vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói. Hắn nhốt mình trong viện, không dám bước chân ra ngoài.
Lý Vãn tuy phẫn nộ vì bị nhìn thấy thân thể, nhưng nghĩ đến việc Hạ Khiêm là thế tử Định Vương, lại có dung mạo không tồi, liền thúc ép muốn làm thế tử phi.
Nàng không bận tâm việc thành thân vào lúc này sẽ bị người đời chửi rủa thế nào, còn đe dọa:
“Ta có thể chữa khỏi cho Hạ Khiêm, cũng có thể một mũi kim phế bỏ hắn. Các ngươi tự mà liệu!”
Mẫu thân nói, chỉ sau một đêm, Định Vương phi đã già đi không ít, không còn dáng vẻ hùng hổ, không ai bì nổi như trước nữa.
Dẫu vậy, Định Vương phi vẫn không từ bỏ ý định gặp ta, không ngừng gửi bái thiếp, đưa vô số trân bảo, vì danh tiếng của Hạ Khiêm mà suy tính đủ đường.
Đáng tiếc, Hạ Khiêm lại không nên thân, sau một thời gian chìm trong u sầu, hắn quyết định buông xuôi tất cả, suốt ngày cùng Lý Vãn dây dưa không dứt.
Vào ngày Xuân Thần Tế, ta ra ngoài giải khuây, không ngờ gặp phải Hạ Khiêm.
Hắn thoáng hiện vẻ áy náy, không dám nhìn ta, kéo tay Lý Vãn định rời đi.
Lý Vãn thì không quan tâm: “Đều là chuyện đã qua, trốn cái gì? Hay ngươi cảm thấy Lý Vãn ta không thể gặp người, chỉ có thể trốn trốn tránh tránh?”
“Vãn Vãn, đừng làm loạn.” Hạ Khiêm mím môi, nghiến răng chịu đựng ánh mắt khác thường của mọi người.
Gần đây hắn luôn ru rú trong phủ Định Vương, say sưa trong cơn mộng mị. Không biết hôm nay lấy can đảm ở đâu mà dám ra ngoài.
Lý Vãn vẫn không đổi sắc, ngạo mạn nhìn quanh, nói lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không đi, cẩn thận độc của bản thần y!”
Những ngày này, theo sự sắp xếp của Định Vương phi, Lý Vãn đã gặp vài vị quan lại quyền qúy.
Nhưng vì tính cách kiêu ngạo, chỉ cần không vừa ý là nàng liền trở mặt. Thêm vào đó lại đắm chìm trong ái tình, danh tiếng thần y của nàng cũng chẳng nổi lên.
Mọi người chỉ cảm thấy nàng chữa khỏi cho Hạ Khiêm thì quả thật có chút bản lĩnh, nhưng sẽ có đại phu nào sẽ nói ra những lời như vậy sao?
Ta khẽ nhếch môi cười: “Lý thần y, cẩn thận lời nói. Người làm y cần giữ lấy lòng nhân ái, không thẹn với đất trời, không thẹn với lương tâm. Phong thái của Lý thần y sao lại giống nhân vật phản diện trong thoại bản thế này, chẳng có chút khí chất nào của người Y Vương Cốc.”
Hạ Khiêm cúi đầu thấp hơn.
Lý Vãn lườm ta, lạnh giọng nói: “Ta hành y thế nào, không đến lượt ngươi chỉ dạy. Y Vương Cốc cũng không phải thứ ngươi có thể tùy tiện bôi nhọ!”
“Lâm tiểu thư không được, còn ngươi thì được sao?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cả người Lý Vãn cứng đờ, không dám tin nhìn về phía sau ta, lắp bắp: “Đại… đại sư huynh…”
“Ngươi đã bị trục xuất khỏi Y Vương Cốc.”
Một nam tử vận trường sam màu nguyệt bạch bước ra từ đám đông, trầm giọng nói:
“Lý Vãn, ngươi tính tình ác độc, dùng người sống để thử thuốc, đã bị trục xuất khỏi sư môn từ ba tháng trước. Sư phụ niệm tình ngươi còn nhỏ, không truy cứu. Không ngờ ngươi lại lấy danh nghĩa sư môn mà làm điều sai trái. Hôm nay ta đến, chính là muốn mang ngươi về cốc để nhận trừng phạt.”
Sắc mặt Lý Vãn lập tức trắng bệch, nhưng nàng vẫn không chịu nhận tội.
“Ta nào có làm điều sai trái! Rõ ràng ta còn chữa khỏi cho một người! Đại sư huynh ngươi cũng là nam nhân, hẳn phải biết không thể làm nam nhân là đau khổ thế nào!”
Mọi người xung quanh tuy im lặng, nhưng Hạ Khiêm thì mặt càng lúc càng tái nhợt.
“Không thể làm nam nhân” — lại là câu đó!
Hắn xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, cả khuôn mặt nóng bừng, nhưng lại không nói được lời nào để phản bác.
Nam tử trường sam không muốn nhiều lời với Lý Vãn, vươn tay điểm vài huyệt đạo, khiến nàng cứng đờ không thể nhúc nhích.
Đám đông không hiểu rõ chuyện gì, nhưng nghe đến việc Lý Vãn dùng người sống để thử thuốc thì vô cùng phẫn nộ.
Ngay lập tức, họ vỗ tay tán thưởng hành động “đại nghĩa diệt thân” của Y Vương Cốc.
Còn về Hạ Khiêm, danh tiếng của hắn đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Dù bệnh đã được chữa khỏi, nhưng nhà nào lại dám gả con gái cưng của mình cho hắn? Không sợ bị chê cười chết sao?
Hạ Khiêm biết bản thân không thể đắc tội với Y Vương Cốc, nên khi đối diện với lời cầu cứu của Lý Vãn, hắn chỉ biết siết chặt nắm tay.
Dù gì nàng cũng là người phụ nữ đầu tiên của hắn, dù nàng có điêu ngoa tùy hứng, trong lòng hắn vẫn còn chút không nỡ.
Thấy hắn bất động, Lý Vãn lập tức mắng chửi thậm tệ, gọi hắn là kẻ không phải nam nhân, vô dụng, mắng sao cho chạm đến nỗi đau của hắn thì mắng như vậy.
Có người khẽ thì thầm: “Thì ra thế tử lại thích kiểu nữ nhân như vậy. Theo ta thấy, Lâm tiểu thư vẫn tốt hơn, dịu dàng lễ độ, trọng tình trọng nghĩa.”
Người khác lại đồng tình: “Người có phúc không vào nhà vô phúc. Lâm tiểu thư chịu khổ quá đủ rồi.”
Nhìn thấy Hạ Khiêm lảo đảo sắp ngã, ta hài lòng gật đầu, dẫn theo Bạch Thúy trở về phủ.
11
Ta không bận tâm đến kết cục của Lý Vãn.
Nam tử áo dài đã nói với ta, năm đó Cốc chủ vì mềm lòng mà cho phép nàng rời cốc, tự mưu sinh.
Chữa bệnh cứu người vốn là chuyện tốt, nhưng nàng lại dây dưa với nam nhân đã có thê tử, còn hạ độc hại người, dẫu thế nào cũng không thể tha thứ.
Những “dược nhân” mà Lý Vãn để lại trong Y Vương Cốc, nhiều người chỉ là trẻ nhỏ năm, sáu tuổi.
Nhìn thấy bọn trẻ bị dược tính hành hạ đến sống không bằng chết, Cốc chủ hối hận vì đã quá dễ dàng tha thứ cho nàng.
“Lâm tiểu thư cứ yên tâm, chúng ta sẽ phế bỏ bản lĩnh của Lý Vãn, để nàng cả đời chuộc tội. Về phần Hạ Khiêm, tại đây có một phương thuốc có thể khiến hắn trở lại như trước, có dùng hay không thì do tiểu thư tự quyết. Chỉ là nhân quả tuần hoàn, tuyệt đối không thể dùng để làm điều ác.”
Ta nhận lấy bình thuốc, cúi người cảm tạ: “Ta đã sắp xếp xong kết cục cho Hạ Khiêm, nhưng vẫn cảm tạ ý tốt của công tử.”
Hết lần này đến lần khác gây ra rắc rối, Định Vương đã hoàn toàn thất vọng với đứa con trai này.
Vì vậy, ngay trong đêm hôm ấy, Hạ Khiêm cưỡi ngựa rời khỏi thành, định đến biệt trang để tránh đầu sóng ngọn gió.
Hắn vẫn còn tài hoa, nếu thời cơ thích hợp, chưa chắc không thể Đông Sơn tái khởi.
Nhưng trời cao dường như cố ý đối đầu với hắn.
Đêm đó mưa to gió lớn, Hạ Khiêm và đoàn tùy tùng gặp phải sơn tặc trên đường.
Địch đông ta ít, Hạ Khiêm bị chém vài nhát trọng thương.
Đợi đến sáng hôm sau, mưa lớn xóa sạch mọi dấu vết, sơn tặc cũng biệt tăm biệt tích. Định Vương phủ thậm chí không biết phải đi đâu mà truy cứu.
Hạ Khiêm bị thương ở vị trí hiểm yếu, dù Định Vương lập tức vào cung mời ngự y cũng không giữ được.
Phụ thân ta làm việc luôn đáng tin cậy, nhát dao ấy vừa đủ để Hạ Khiêm có thể tìm được một chức vụ trong cung mà ngồi yên dưỡng thương.
Lần này, dù có là Đại La thần tiên, cũng không thể cứu hắn trở lại.
Hạ Khiêm hoàn toàn suy sụp, một lòng tìm cái chết, nhưng bị Định Vương phi ngăn cản.
Nghe nói hắn bị trói chặt tứ chi, giam trong viện, mỗi ngày ba bữa đều phải nhờ người đút ăn.
Hạ Khiêm cầu xin Định Vương phi hãy kết liễu hắn, nhưng trên đời làm gì có người mẹ nào nhẫn tâm?
Dẫu biết con sống không bằng chết, bà ta vẫn ép hắn kéo dài hơi tàn mà sống.
Bạch Thúy từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt đầy hả hê: “Giờ thì không phải ẩn tật nữa mà thành thái giám luôn rồi! Nghe nói Định Vương phi khóc đến mù cả mắt. Hừ, đáng đời!”
Ta nằm trên ghế, tay lật quyển thoại bản, cười khẽ: ” Cô nương gia phải chú ý một chút. Ăn nói thế này, sau này còn ai dám lấy ngươi?”
Bạch Thúy lẩm bẩm: “Gả đi làm gì chứ, ở bên tiểu thư cả đời, ăn ngon uống tốt không sung sướng hơn sao?”
“Ngươi ấy.” Ta chạm nhẹ vào trán nàng: “Trên đời nam tử không phải ai cũng như Hạ Khiêm. Đừng vì một kẻ mà bỏ lỡ những điều tốt đẹp.”
Bạch Thúy ôm đầu: “Thế tiểu thư có định tái giá không?”
Ta chớp mắt: “Hửm? Nếu gặp được người mình thích, nhân phẩm lại tốt, tại sao lại không? Tệ nhất thì cũng chỉ là gặp một kẻ phụ bạc thôi mà, chẳng lẽ ta lại không xử lý được hắn?”
Lọ thuốc Y Vương Cốc tặng, ta vẫn còn giữ đấy.
Hết,