Thế Tử Phi Trùng Sinh - Chương 3
6
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tin đồn xoay quanh việc ta và Hạ Khiêm rốt cuộc ai không thể sinh con đã lan khắp kinh thành.
Có người nói rất có thể là Hạ Khiêm. Bởi thử nhìn xem dáng vẻ mạnh mẽ của Định Vương phi trước đây, nếu một nàng dâu không con lại còn ghen tuông, làm sao có thể được bảo vệ đến tận bây giờ? Đáng lý đã bị đưa vào tội “thất xuất” mà đuổi khỏi phủ rồi.
Huống hồ, nhiều năm qua chưa từng thấy Hạ Khiêm uống hoa tửu. Trước kia còn xem như là một quân tử thanh cao giữ thân trong sạch, giờ nhìn lại, không chừng là vì muốn che giấu sự thật.
Thêm vào đó, ta vẫn chưa chịu quay về phủ Định Vương, khiến không ít người bắt đầu tin rằng, chuyện này e rằng là thật.
Thấy tình thế ngày một nghiêm trọng, bà mẫu không thể ngồi yên, vội vàng đưa Hạ Khiêm đến tận cửa đón ta về.
Phụ thân, mẫu thân nào có để họ được như ý, đã sớm chờ sẵn để đối chất.
Bà mẫu lòng nóng như lửa đốt, vừa ngồi xuống đã nhìn ta, lên tiếng:
“Nhìn xem, năm mới sắp qua rồi, A Ngữ có giận dỗi gì cũng nên nguôi ngoai đi thôi, có đúng không? Chuyện của A Nghiên ta đã nói với nó rồi, nó từ nhỏ không biết giữ ý tứ, con việc gì phải chấp nhặt với nó chứ?”
Mẫu thân đặt mạnh chén trà xuống bàn, ánh mắt lạnh lùng quét qua hai người họ:
“Không chấp với Hạ Nghiên thì thôi, vậy chúng ta bàn chuyện của Hạ thế tử đi. Khi trước cầu hôn, bà mối nói thế tử phong quang sáng lạn, giữa đời không ai sánh bằng. Nay sự thật lại không phải như thế, đúng không?”
Bà mẫu cũng là người khôn khéo, lập tức tránh nặng tìm nhẹ, đáp:
“Giữa đời không ai sánh bằng thì không dám nhận. Thân gia đừng giận, là bà mối nói quá lên thôi.”
Mẫu thân càng nhìn mẫu tử Hạ Khiêm tỏ ra như chẳng có chuyện gì, lửa giận càng dâng cao. Nói thêm vài câu bà đã không muốn nhẫn nhịn nữa, lập tức đứng phắt dậy, chỉ vào hai người mắng:
“Con gái ta, A Ngữ của ta, rốt cuộc đã làm gì nên tội? Một thiếu nữ tốt lành lại phải chịu cảnh sống như quả phụ suốt năm năm! Các người không thương xót thì thôi, còn để mặc Hạ Nghiên ức hiếp nó! Nếu không phải bị ép đến đường cùng, lần này về nhà lỡ miệng nói ra, ta vẫn còn không biết bảo bối của mình đã sống những ngày như thế nào!”
Câu chuyện ở trà lâu lúc trước chỉ là ám chỉ, nay mẫu thân vạch trần rõ ràng khiến trán Hạ Khiêm lập tức lấm tấm mồ hôi lạnh.
Hắn ngây người nhìn ta, trong mắt tràn đầy nhục nhã lẫn phẫn nộ.
Mẫu thân thấy vậy, lửa giận trong lòng lại bùng lên:
“Sao, còn muốn trách A Ngữ à? Là ta sai rồi, năm đó không nên tin ngươi là quân tử, tin ngươi sẽ đối tốt với nó! Chính ngươi có vấn đề lại còn đổ hết tội lên đầu thê tử! Người như ngươi, chỉ biết trốn sau lưng nữ nhân mà sống, thì tính là nam nhân gì chứ?”
Lời mắng chửi từng câu từng chữ như dao cứa, khiến Hạ Khiêm không đứng vững nổi.
Bà mẫu mặt đỏ bừng, chẳng dám nhìn mẫu thân, đành quay sang cầu cứu ta:
“A Ngữ, những năm qua là chúng ta khiến con phải chịu ấm ức. Nhưng Hạ Khiêm đối đãi với con thế nào, một tấm chân tình con không cảm nhận được sao? Ta cũng đã luôn coi con như con gái ruột mà yêu thương!”
“Yêu thương ư? Thật ra là muốn A Ngữ gánh tiếng oan thay các người thôi!”
Mẫu thân nghiến răng nói: “Nếu đổi lại là Hạ Nghiên, thì lúc này Định Vương phi đã sớm đến phủ nhà thông gia mà làm ầm lên, ép hòa ly rồi đấy!”
Bà mẫu nghe vậy liền giật mình, bị lời của mẫu thân dọa sợ.
Nếu chuyện này làm lớn, khiến mọi người đều biết, thì cả Hạ Khiêm lẫn phủ Định Vương đều mất sạch danh dự.
Nghĩ đến đây, bà vội vàng nói: “Chuyện này là lỗi của phủ Định Vương, sau này chúng ta nhất định sẽ bù đắp cho A Ngữ. Bệnh của Hạ Khiêm không phải không thể chữa, chúng ta đã tìm danh y rồi. Chỉ cần trị khỏi bệnh, A Ngữ lại sinh con, khi ấy sẽ chẳng còn ai dám nói bậy nữa!”
“Vậy nếu cả đời chữa không khỏi thì sao?” Mẫu thân cười lạnh, hỏi đầy mỉa mai: “Chẳng lẽ bắt con gái ta cả đời gánh tiếng là gà mái không biết đẻ trứng à?”
“Không phải vậy!” Bà mẫu biết hôm nay không cho một lời rõ ràng thì khó mà yên chuyện, bà liếc nhìn Hạ Khiêm lúc này như mất hồn, nuốt nước bọt, khẽ nói: “Nếu thật sự chữa không khỏi… thì từ tông chi nhận một đứa trẻ, xem như con của A Ngữ. Chỉ là phải làm phiền A Ngữ giả mang thai mười tháng.”
Mẫu thân nghe vậy im lặng hồi lâu, rồi quay sang ta: “A Ngữ, con thấy thế nào? Lâm gia ta tuy không phải hoàng thân quốc thích gì, nhưng nuôi một đứa con gái vẫn không thành vấn đề.”
Bà mẫu còn định nói thêm gì đó, ta liền nhìn về phía Hạ Khiêm, hỏi:
“Hôm nay ta chỉ hỏi ngươi một câu. Khi nghe các tiểu thư, phu nhân ngoài kia mắng ta vô sinh, ghen tuông, trong lòng ngươi nghĩ gì?”
Hắn tự nhiên sẽ cảm thấy người bị mắng là mình, cảm thấy mình không phải nam nhân, lòng tự tôn bị tổn thương.
Nhưng Hạ Khiêm liệu có dám nói vậy không?
Hắn không dám nhìn thẳng vào mắt ta, giọng run rẩy: “Trong lòng đau đớn vô cùng, cảm giác tội lỗi chẳng thể nguôi. Ta, Hạ Khiêm, có thể cưới được thê tử như nàng, suốt đời này nhất định sẽ yêu thương, bảo vệ.”
“Tốt.” Ta mỉm cười: “Ngươi biết mình có lỗi với ta là được.”
“Mẫu thân, con và Hạ Khiêm cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm. Hôm nay để hắn viết một bản cam kết tuyệt đối không phụ con, các người giữ lấy. Nếu sau này hắn quên lời thề, các người cứ đến phủ Định Vương, mang con về nhà.”
Chỉ là một bản cam kết, bà mẫu như trút được gánh nặng, lập tức thúc giục Hạ Khiêm viết ngay.
Phụ thân sai người mang giấy mực đến, đợi Hạ Khiêm viết xong, giao cho mẫu thân, ông mới lên tiếng: “Người ta nói thà phá một ngôi miếu, không phá một cuộc hôn nhân. Nếu A Ngữ vẫn còn lưu tình với thế tử, ta cũng nói rõ luôn. Người này vốn là ta tìm để chữa bệnh cho A Ngữ. Nếu vấn đề là ở thế tử, thì không nên giấu bệnh sợ thầy.”
Bà mẫu không ngờ còn có bất ngờ này, bất chấp việc Hạ Khiêm bị đâm trúng nỗi đau, vội hỏi:
“Là người có lai lịch thế nào? Có thể lọt mắt xanh Lâm đại nhân, hẳn là có bản lĩnh.”
Phụ thân vuốt râu, chậm rãi nói: “Là đệ tử Y Vương Cốc, Lý Vãn.”
7
Kiếp này nắm được tiên cơ, ta bảo phụ thân sớm sai người đi tìm ở trang viên ngoài thành, quả nhiên đã tìm được Lý Vãn.
Bị trục xuất khỏi sư môn, nàng không phải không oán hận.
Y Vương Cốc từ xưa không màng danh lợi, lại có quy củ nghiêm ngặt: không cứu người hoàng thất.
Kiếp trước bà mẫu không tin tà, cuối cùng ngay cả cửa vào thung lũng cũng không tìm được, đành bỏ cuộc.
Lý Vãn bị đuổi khỏi sư môn, liền cố ý làm ngược lại, muốn nổi danh ở kinh thành, trở thành người đứng trên vạn người.
Vậy nên, khi người của phụ thân ta nói rõ thân phận, nàng lập tức đồng ý trị bệnh giúp ta.
Giờ đối tượng đổi thành Hạ Khiêm, Lý Vãn càng vui vẻ. Hắn không thể làm nam nhân, chẳng phải là cơ hội tốt để nàng vang danh thiên hạ sao?
Việc đúng sai chưa phân định, nhưng ta và Hạ Khiêm trở về phủ Định Vương đã đủ để chặn miệng phần lớn thiên hạ.
Nếu thật sự là Hạ Khiêm không thể sinh con, sao ta có thể chịu được những lời chế nhạo, nhục nhã ấy chứ?
Lý Vãn cũng theo chúng ta vào phủ, để tiện chẩn trị, nàng được sắp xếp ở tiểu viện bên cạnh Hạ Khiêm.
Hạ Khiêm lo ta lại làm ầm lên, trong lòng vừa nhục nhã vừa phẫn uất, nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Cảnh đó mỗi lần ta nhìn thấy, đều khiến ta ăn thêm được hai bát cơm.
Không chỉ có ta, bà mẫu cũng rất quan tâm, cứ cách vài ngày lại tự mình đến hỏi tiến triển.
Người xưa nói con trai lớn phải giữ khoảng cách với mẫu thân, thế mà bà mẫu lại hỏi han tỉ mỉ những chuyện riêng tư như vậy, lần nào cũng chọc trúng chỗ đau của Hạ Khiêm.
Cho đến một ngày, khi Lý Vãn hớn hở điều chế ra loại thuốc mới, yêu cầu Hạ Khiêm cởi quần để chẩn trị, hắn rốt cuộc không nhịn nổi, đẩy mạnh nàng ra.
“Ngươi rốt cuộc có làm được không! Sao mãi không thấy tiến triển gì? Ta thấy ngươi chính là kẻ lừa đảo, chỉ biết lừa gạt mà thôi!”
Kiếp trước, cuộc gặp gỡ của hai người mang chút sắc thái anh hùng cứu mỹ nhân, ấn tượng của Lý Vãn về Hạ Khiêm rất tốt, đương nhiên việc chữa trị cũng nhanh chóng.
Nhưng kiếp này, ta cố ý xen ngang, lại thêm những lời đồn đại đến tai, khiến Lý Vãn vô cùng khinh bỉ việc Hạ Khiêm trốn sau lưng nữ nhân. Vì vậy, trong quá trình chữa trị, nàng không tránh khỏi có chút đùa cợt.
Dù vậy, nàng vẫn là người có bản lĩnh. Bị Hạ Khiêm trách móc như vậy, Lý Vãn cũng nổi giận, cười lạnh đáp:
“Hừ, ta thấy ngươi mới là kẻ tự tôn quá cao, đổ lỗi cho người khác! Giờ mới biết nhục nhã sao? Khi thế tử phi của ngươi ở bên ngoài bị người ta chửi bới, sao không thấy ngươi phản ứng lớn thế này? Lừa gạt sao, chính là ngươi mới đúng!”
“Biến đi! Ta không cần ngươi chữa nữa!”
Lần nữa bị người khác đâm trúng nỗi đau, Hạ Khiêm tức giận quét toàn bộ thuốc mà Lý Vãn bào chế xuống đất, lớn tiếng quát: “Bổn thế tử hành sự thế nào còn không đến lượt ngươi chỉ tay năm ngón!”
“Được thôi.” Lý Vãn cười lạnh, hừ một tiếng: “Vậy ta cũng nói rõ, thiên hạ này chỉ có ta mới trị được bệnh của ngươi. Ta chờ xem, ngươi sẽ cầu xin ta quay lại!”
Khi ta và bà mẫu nghe tin chạy đến, Lý Vãn đã đi mất.
Hạ Khiêm nhốt mình trong phòng, mặc cho khuyên bảo thế nào cũng không chịu ra.
Ta kéo bà mẫu lại, nhẹ giọng nói: “Chuyện quan trọng bây giờ là tìm lại Lý thần y. Người Y Vương Cốc tính tình cổ quái, nhưng cả phủ Định Vương đều tận mắt thấy Lý thần y ngày đêm nghiên cứu thuốc thang, thế tử hôm nay thực sự quá đáng rồi.”
Khó khăn lắm mới có chút hy vọng, cái gì mà thể diện hay tôn nghiêm đều phải đặt sang một bên.
Bà mẫu nghe vậy cũng không để ý đến cảm xúc của Hạ Khiêm nữa, lập tức nói:
“Phải, phải tìm lại người trước đã!”
Nha hoàn báo lại, sau khi rời khỏi phủ, Lý Vãn đã đi về phía nam thành, nơi nổi danh tiêu khiển.
Bà mẫu càng thêm lo lắng, kéo ta vội vã lên xe ngựa: “Không thể để người khác mời Lý thần y đi! Hạ Khiêm này, sao lại có lý lẽ giấu bệnh sợ thầy như vậy!”
Che giấu một việc trong suốt mấy chục năm thực sự rất hao tâm tổn trí, không chỉ Hạ Khiêm sống trong nhục nhã, mà ngay cả bà mẫu cũng ngày ngày nơm nớp lo sợ.
Nhưng giờ thì tốt rồi, bà không cần lo nữa, bởi vì—
Xe ngựa vừa tiến vào con hẻm phía nam thành, một giọng nói chua ngoa, chát chúa vang lên bên đường: “Thiếp thất gì chứ! Ta là thần y được mời vào phủ Định Vương! Cái tên Hạ Khiêm đạo mạo kia, biết không, hắn là thái giám trời sinh, không thể làm nam nhân!”
“Không tin thì cứ đến phủ Định Vương mà hỏi! Lại nói, cái nàng Lâm Kim Ngữ kia, thành thân bao năm vẫn còn hoàn bích, các người không nhận ra sao? Một cô nương với tân nương làm sao giống nhau được?!”
Ta vén rèm, liền thấy Lý Vãn đang đứng giữa đám đông, sắc mặt không chút hài lòng.
Việc Lý Vãn ở trong phủ Định Vương không phải bí mật, bên ngoài đã sớm đồn đoán nàng là thiếp mới nạp của Hạ Khiêm.
Bà mẫu biết chuyện cũng không có bất cứ hành động nào, bởi những lời đồn đó nói rằng ta không chịu nổi áp lực, đã đồng ý để nạp thiếp. Điều này đương nhiên khiến bà hài lòng.
Ai ngờ lại là tự bê đá đập chân mình.
Lý Vãn vốn kiêu ngạo, tính tình cao ngạo lại thêm chút ác ý. Ta chỉ cần sai người kích thích nàng vài câu đúng thời điểm…
Phía sau, bà mẫu như bị ai bóp nghẹt cổ, đứng đờ ra tại chỗ, sau đó không thở nổi, liền ngất lịm.