Thế Tử Phi Trùng Sinh - Chương 2
4
Mẫu thân biết ta trở về, đã sớm đứng đợi ở cổng. Xe ngựa vừa dừng lại, bà liền bước nhanh ra đón.
“Năm nay sao lại về sớm thế? Mới mồng hai đã trở về, thế tử đâu? Sao không đi cùng con?”
Bà nắm lấy tay ta, ánh mắt dịu dàng, thấy viền mắt ta hoe đỏ liền sốt sắng hỏi: “Sao thế, có phải cãi nhau với thế tử không? Hai đứa xưa nay chẳng phải luôn hòa thuận sao? Có hiểu lầm gì thì cũng đừng làm mình làm mẩy nhé. Hay là vì…”
Những năm qua, bà biết ta phải chịu đựng bao lời gièm pha, nhưng chẳng đành lòng nhắc đến chuyện không vui, đành nén xuống, không nói thêm nữa.
Cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay bà, lòng ta càng thêm chua xót, nước mắt bắt đầu lăn dài.
Mẫu thân giật mình kinh hãi: “Rốt cuộc có chuyện gì? Có gì cứ nói với ta, ta sẽ làm chủ cho con!”
“Là Hạ Nghiên.” Ta hít hít mũi, giọng đã nghẹn ngào, “Nàng ta lại ép con nạp thiếp cho Hạ Khiêm.”
“Chuyện này à.” Mẫu thân thở dài, an ủi: “Đừng để ý đến nàng ta là được, nhưng chung quy đây cũng là việc liên quan đến huyết mạch của thế tử. Cứ ép buộc không để hắn… Con liệu có thể gắng được bao lâu?”
Mẫu thân vẫn rất thương ta, đã không ít lần tìm thầy thuốc để xem bệnh tình giúp ta.
Nhưng vấn đề không nằm ở ta, những đơn thuốc tìm được đều bị ta cất vào rương, không đụng đến.
Trong mắt người ngoài, vẫn là do ta nhiều năm không mang thai, phụ lòng Hạ Khiêm.
Thấy ta lặng thinh không nói, Bạch Thúy không nhịn được, khẽ thì thầm sau lưng: “Rõ ràng không phải lỗi của tiểu thư.”
Mẫu thân tai thính, quay lại nghiêm mặt quát: “Cái gì mà tiểu thư, càng lúc càng không biết quy củ!”
“Rõ ràng là phủ Định Vương bọn họ lừa gạt hôn sự!”
Tính tình Bạch Thúy thẳng thắn, không đợi ta mở miệng, đã quỳ thẳng xuống trước mặt mẫu thân, lớn tiếng nói:
“Đại phu nhân, người không biết đấy thôi, thế tử căn bản không thể làm nam nhân! Hắn lấy đâu ra tư cách nạp thiếp? Tiểu thư lại làm sao có thể có thai!”
Như có một tiếng sấm nổ vang giữa sân, bốn phía xung quanh lặng ngắt như tờ.
Một lúc sau, mẫu thân thở dốc, không dám tin hỏi lại: “…Thế tử, không thể làm nam nhân?”
Ta rốt cuộc òa khóc nức nở: “Mẫu thân, con mệt mỏi lắm, con thật sự mệt lắm rồi.”
Chuyện trọng đại, mẫu thân vừa an ủi ta, vừa sai người đi mời phụ thân.
Lại cẩn thận dặn dò hạ nhân, không được để lộ bất kỳ điều gì ra ngoài.
Đợi đến khi cả nhà ngồi lại, ta vừa nức nở vừa kể rõ đầu đuôi sự việc. Phụ thân nghe xong, giận dữ đập mạnh chén trà xuống đất:
“Phủ Định Vương thật quá đáng! Còn con nữa, chuyện lớn như vậy sao lại giấu giếm không nói? Lâm gia nuôi con lớn bằng này, chẳng lẽ lại để con gả đi chịu khổ sao!”
Mẫu thân tức giận đến toàn thân run rẩy:
“Ta đã nói sao Định Vương phi lại thay đổi tính nết, hóa ra là do con trai bà ta không được. Thế thì con gái ta không phải bảo bối à, đáng phải chịu ấm ức sao! Không được, ta nhất định phải bắt bọn họ cho một lời giải thích rõ ràng!”
“Mẫu thân!” Ta khóc đến khàn cả giọng, kéo lấy mẫu thân, không ngừng lắc đầu.
Mẫu thân trừng mắt giận dữ: “Sao, đừng nói con vẫn còn thích cái đồ vô dụng đó, không nỡ rời đi đấy chứ?!”
“Không phải.” Ta lắc đầu, “Những ngày tháng thế này, con đã chịu quá đủ rồi, chỉ mong sớm ngày hòa ly với hắn. Nhưng dựa vào cái gì chứ? Hắn sống ung dung thoải mái suốt năm năm, còn con thì sao? Con nhất định phải ở lại phủ Định Vương, để mỗi ngày nhắc nhở hắn rằng, là Hạ Khiêm hắn đã phụ con!”
Mẫu thân đỏ hoe mắt, thở dài: “Đứa trẻ ngốc, không đáng để vì trút giận mà hủy cả đời mình.”
Ta nghẹn ngào đáp: “Con biết, người yên tâm, A Ngữ tự có chừng mực. Trút được cơn giận này, con liền hòa ly, nhưng vẫn cần phụ thân giúp đỡ.”
Chẳng mấy chốc, Hạ Khiêm sẽ gặp được Lý Vãn.
Giờ mà làm lớn chuyện hòa ly, chỉ cần phủ Định Vương giữ miệng, chờ qua thời gian này rồi cưới Lý Vãn vào cửa, họ sẽ có thể đổ hết mọi ô danh lên đầu ta.
Cho nên, dù giờ phút này ta một khắc cũng chẳng muốn ở lại bên Hạ Khiêm, thì vẫn phải nhẫn nhịn, đợi đến ngày hắn thân bại danh liệt.
5
Hạ Nghiên biết mình gây họa lớn, sáng sớm hôm sau cùng Hạ Khiêm đến đón ta về.
Mẫu thân lấy cớ đêm qua ta bị nhiễm phong hàn, mời hai người uống một bình trà rồi không để lộ sắc thái nào mà tiễn họ về.
Bà nói: “Chuyện này nếu đã làm lớn thì phải làm cho ra, buộc phủ Định Vương phải đưa ra thái độ. Ủy khuất của A Ngữ không phải thứ mà vài lời ngọt nhạt của Hạ Khiêm có thể xóa bỏ được.”
Ta ngoan ngoãn tựa vào lòng bà, đáp: “Con nghe theo lời người.”
Cứ như vậy qua thêm ba, bốn ngày, bên ngoài bắt đầu rộ lên tin Hạ Khiêm muốn bỏ vợ, lúc này ta mới ra khỏi phủ.
Bảo Trà Lâu gần đây có một vị tiên sinh kể chuyện mới đến, nghe nói hôm nay sẽ kể một câu chuyện kỳ lạ, nhiều phu nhân tiểu thư đã sớm đặt nhã gian.
Khi ta đến, đã có không ít người tụ tập, Hạ Nghiên cũng có mặt. Nhìn thấy ta, mắt nàng sáng rực lên: “Phong hàn đã đỡ hơn chưa? A Khiêm vẫn luôn nhắc khi nào muội trở về. Thôn trang mới đưa đến ít thịt rừng, hay tối nay để mẫu thân hầm một bát?”
Việc Hạ Khiêm không thể làm nam nhân, người biết không nhiều, vì thế Hạ Nghiên mới ngày ngày hống hách với ta.
Giờ đã biết vấn đề nằm ở đệ đệ mình, hẳn lòng nàng đang hối hận chết được.
Nhìn quầng mắt xanh tím không thể che giấu dưới lớp phấn, mấy ngày nay chắc hẳn nàng ăn ngủ không yên.
Khó cho nàng khi phải đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của mẫu thân ta, lúc này lại phải nén giận mà dùng lời ngon tiếng ngọt nói chuyện cùng ta.
Tiên sinh kể chuyện sắp lên sân, ta gạt tay nàng ra, lạnh nhạt đáp: “Để mai rồi nói.”
Hạ Nghiên cuống quýt nhưng chẳng thể làm gì, chỉ lắp bắp vài câu rồi trở lại nhã gian.
Có điều nha hoàn phía sau nàng không vào theo, lén lút xuống lầu, đi về phía ngoài trà lâu.
Bạch Thúy khẽ đẩy cửa sổ, nhìn ra ngoài: “Chắc là đi gọi thế tử.”
Ta xoa xoa chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm: “Thế thì tốt.”
Sau một hồi trống dồn dập, tiên sinh kể chuyện chính thức lên sân khấu.
“Hôm nay, câu chuyện kể về một vị tiểu thư nhà giàu yêu phải một thư sinh nghèo khó… Lục Ân Ân cuối cùng đợi được Triệu Kiều đỗ Trạng Nguyên, thành hôn cùng hắn, nhưng đêm tân hôn lại phát hiện người mình yêu không thể làm nam nhân.
“Hai người vượt qua muôn vàn khó khăn mới đến được với nhau. Thêm vào đó, Triệu Kiều thề sống chết sẽ một đời một kiếp bên nàng. Ân Ân ngốc nghếch liền đồng ý giữ bí mật.
“Nhưng vì mãi không có thai, bên ngoài chẳng rõ thực hư thế nào, lời ra tiếng vào ngày càng nhiều, khiến nàng ngày ngày rơi lệ…”
Giọng nói khàn khàn tựa tiếng đàn trong đêm trăng, mang theo vẻ buồn bã khiến lòng người rung động.
Không ít phu nhân tiểu thư nghe mà suýt rơi lệ, cũng có người giật mình cảm thấy câu chuyện có chút quen tai.
Cho đến khi Hạ Khiêm bước vào trà lâu, vừa hay tiên sinh kể chuyện nói đến: “Triệu Kiều thực sự yêu Lục Ân Ân sao, hay chỉ yêu cái gọi là tôn nghiêm của một nam nhân?”
Lập tức, hàng chục ánh mắt đổ dồn về phía Hạ Khiêm.
Hạ Khiêm chẳng hiểu đầu đuôi, vẫn như thường ngày nở một nụ cười ôn hòa, đi theo chỉ dẫn của nha hoàn lên lầu.
Lúc này, ta “vô tình” mở cửa, bốn mắt nhìn nhau.
Hạ Khiêm sải bước đến, giọng điệu vẫn dịu dàng như trước: “A Ngữ, ta đến đón nàng về nhà.”
Nếu là trước đây, ta nhất định sẽ thẹn thùng cúi đầu, đi đến bên cạnh hắn.
Giờ đây, trong đầu ta chỉ hiện lên hình ảnh Hạ Khiêm ôm lấy Lý Vãn, khiến người ta buồn nôn.
Ta không muốn nói chuyện với hắn, thậm chí khi hắn tiến đến muốn nắm tay ta, ta liền lùi về sau.
Sắc mặt Hạ Khiêm cứng đờ, vừa định mở miệng, câu chuyện dưới lầu tiếp tục:
“Rốt cuộc, một ngày kia, Lục Ân Ân không chịu nổi đã về nhà mẹ đẻ. Triệu Kiều lo sợ sự việc bị phanh phui, ngày ngày đến Lục phủ cầu xin nhưng không được. Mãi đến khi Lục lão phu nhân thương xót, cầm gậy đánh vào người Triệu Kiều, mọi người mới biết Trạng Nguyên Lang hóa ra không thể làm nam nhân.”
Trên lầu, ta và Hạ Khiêm vẫn đang giằng co.
Tiên sinh kể chuyện dừng một nhịp, như thể lời dẫn truyện.
Thế nên, bất kể là trong nhã gian hay dưới đại sảnh, tất cả mọi người đều trố mắt, cố gắng phân định đây là câu chuyện hay…
Hạ Khiêm chưa nghe đoạn đầu của câu chuyện, nhưng chỉ vài câu đã làm rõ hết thảy.
Trong chốc lát, đồng tử hắn co lại, sắc mặt tái nhợt, nét vui mừng trong mắt hoàn toàn biến mất.
Hạ Nghiên bên cạnh luống cuống đẩy cửa nhã gian lao ra, kéo hắn vào trong.
Tiếng “rầm” đóng cửa vang lên nặng nề, khiến đại sảnh im lặng đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Ta đứng trên lan can, từ trên cao nhìn xuống những gương mặt ngơ ngác, câm nín.
“Thật là một câu chuyện hay, các vị nói có phải không?”