Thế Tử Phi Ngốc Nghếch - Chương 5
20
Ta đi tìm Lâm An.
Trên đường đi, ta nghĩ rất nhiều, nên đánh tan đôi uyên ương hay là bán thảm cầu xin thương hại? Không biết hắn có nói cho ta biết hắn và Thế tử ai trên ai dưới không?
Nhưng ta vừa kéo tay áo của Lâm An, tay nhỏ còn chưa chạm vào thì Thế tử đã đạp cửa xông vào với khuôn mặt đen xì.
“Rõ ràng nàng đã hứa với ta là không đến tìm Lâm Tử An nữa cơ mà?”
Không phải ta có chuyện nghiêm túc muốn hỏi sao?
Huống hồ ta chỉ tìm hắn nói chuyện, chứ có bắt nạt hắn đâu mà hung dữ thế?
Nhìn khuôn mặt giận dữ của hắn, ta đột nhiên thấy tủi thân.
Cảm thấy tủi thân vô cùng.
Nước mắt như mở vòi nước, ào ạt trào ra.
Chết tiệt, đã 20 năm ta không khóc rồi đấy.
“Lúc nhỏ chính ngươi bỏ rơi ta, nói đi là đi, bặt vô âm tín.”
“Lớn lên, nói về là về, còn muốn cưới ta.”
“Cưới ta rồi ngươi đối xử với ta tốt lắm sao! Ngay cả chuyện ngươi có được hay không cũng phải hỏi người khác.”
“Lão nương không chịu nữa!”
Khuôn mặt Đoạn Thanh Ca đen như đáy nồi: “Nàng nói gì cơ?”
“Ta nói lão nương không nhịn nữa!”
“Câu trước.”
“Ngươi được hay không…”
“Ta có được hay không là chuyện có thể để nàng hỏi Lâm An ư?”
“Ngươi thích hắn thì ta không hỏi hắn, vậy hỏi ai bây giờ!”
Ta dùng hết hơi quát lại.
“Ta thích Lâm Tử An lúc nào? Trong đầu Tô Uyển Uyển nàng chỉ có móng giò heo và đùi gà thôi sao?”
Ta:”…”
21
Đoạn Thanh Ca dỗi rồi.
Sao ta biết được á, hắn lại dọn về thư phòng rồi kìa.
Ta cũng không biết dỗ hắn thế nào, vì vậy bực bội chạy đến nhà bếp.
Giải sầu bằng cách nào? Trong thế giới của những kẻ háu ăn không có vấn đề gì mà ăn không giải quyết được, một bữa không được thì hai bữa.
Nhưng lại thấy Vương phi nương nương đang lén mở nắp một cái nồi nhỏ, một mùi thơm phức xông vào mũi.
“Ồ, ngon quá, ngon quá. Mềm mại, thơm ngon và vô cùng đậm đà, ăn xong không chỉ lưu lại hương vị trên môi trên răng mà còn có một chút hương vị của gia vị mà ta chưa từng nếm qua. Người cho gì vào mà hầm ngon thế này?”
Ta ăn một miếng rồi lại một miếng, không dừng được.
Ngon quá, đến nỗi ta không để ý tại sao hôm nay Vương phi nương nương lại có vẻ muốn nói lại thôi, bà cứ ngượng ngùng xoa tay, không ăn một miếng nào.
Ăn no rồi, ta ôm cái bụng tròn vo suy nghĩ một lúc, vẫn nên đi dỗ Thế tử thôi, ta sợ ngày mai mẫu thân ta lại đuổi giết đến tận đây mất.
“Hôm nay cảm ơn mẫu thân đại nhân khoản đãi, ngày mai con sẽ tự tay làm tôm hùm đất cay tê cho người, tối nhớ đến nhé!”
Vì vậy, ta ăn no uống đủ lau sạch miệng, lại múc một bát từ trong nồi, bưng đến cho Thế tử bồi lễ xin lỗi.
22
Nhưng Thế tử lại nhìn ta với vẻ mặt kỳ lạ và hỏi: “Nàng đã ăn vụng bao nhiêu?”
Trước khi đến ta đã lau sạch miệng và súc miệng rồi mà!
“Ha ha, ta, ta không ăn.”
Ta ngẩng đầu cười với hắn nhưng không ngờ hắn đột nhiên đứng rất gần ta. Ta đột nhiên ngửi thấy trên người hắn có một mùi hương rất thơm.
Ta liếm môi, mùi hương đó khiến ta khát khô cả lưỡi, thậm chí còn hơi nóng.
“Uyển nhi?” Một bàn tay ôm lấy ta. Ta ngẩng mặt lên, lại phát hiện đôi môi của hắn, đỏ hồng mềm mại, trông thật ngon!
Ta há miệng cắn vào, ừm, thật, thật ngon, mềm mại ngọt ngào.
Sau đó ta, ta thực sự đã ăn hắn rồi.
22
Hôm sau, ta xoa bóp cái eo đã mất hết cảm giác ở trong sân tập quyền. Vô tình, ta lại nghe được một tin đồn mới: Thế tử phi hung hãn đánh Thế tử khắp người tím bầm, ngày thường lên triều đều cưỡi ngựa, hôm nay lại phải ngồi kiệu đi.
Thế tử phi quá uy mãnh!
Ha ha, ta thấy danh tiếng hung hãn này của ta có lẽ đã gắn chặt cả đời rồi.
23
Mà ta với danh tiếng hung hãn đó, khi xuất hiện ở tửu lâu, Nhược Lan hẹn gặp ta thì nhìn ta bằng đôi mắt lấp lánh: “Thế tử đối với ngươi thật tốt!”
Nàng ấy từ bỏ Thế tử lạnh lùng vô vị chuyển sang đầu quân cho ta và đồ ăn. Hiện tại, nàng ấy đã nấu được một bàn đồ ăn ngon, mười ba gia vị, tỏi thơm và cay tê đều rất thành thạo.
Ban đầu, phụ thân nàng muốn đến tìm ta tính sổ vì ta đã làm hỏng một nữ nhi vốn hiểu lễ nghĩa của ông ta. Nhưng từ khi Thái tử điện hạ mới chỉ ăn một lần đồ ăn nàng nấu mà yêu nàng thì ông ta đã im bặt.
Mà hiện tại, nàng ấy và Thái tử đã như keo như sơn.
Ta không nói nên lời, không biết tại sao nàng ấy lại nghĩ như vậy.
“Nếu không thì ngươi cho rằng chuyện vui vẻ trong phòng the này ai sẽ truyền ra ngoài?” Nhược Lan chớp mắt cười híp mắt nhìn ta.
Ta đột nhiên giật mình.
“Nuông chiều ngươi như vậy, hình tượng huy hoàng của chính hắn cũng sắp sụp đổ rồi. Hiện tại, trong kinh thành không còn cô nương hay thiếu phụ nào mơ tưởng đến hắn nữa đâu.”
Hả?
Đầu óc ta hơi không theo kịp, không được, ta phải về hỏi cho rõ ràng.
Nhưng ngay khi chúng ta định đi, bà chủ lại xách một hộp thức ăn cho ta, nói là mang về cho Thế tử.
“Đây là?” Ta tò mò chỉ vào một hộp thịt trong đó, bên trong tỏa ra mùi giống như nồi nhỏ mà Vương phi nương nương tự hầm tối hôm đó.
Bà chủ tiệm thần bí áp tai vào ta thì thầm: “Đây là vật đại bổ của nhân gian đấy!”.
Bây giờ ta đã hiểu hết rồi.
Chẳng trách tối hôm đó Vương phi nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ, hóa ra là bà vốn chuẩn bị cho Vương gia, vừa khéo bị ta đi ăn trộm đêm phát hiện, không chỉ ta ăn, ta còn bưng một bát cho Thế tử.
Sau đó Thế tử nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, ta không còn mặt mũi nào nữa, hắn sẽ không cho rằng ta cố ý chứ!
24
Ta có thai rồi.
Lúc này, trên dưới cả phủ đều biết Thế tử đã động phòng.
Vương phi nương nương mừng đến phát khóc, sờ bụng ta cảm tạ các vị thần tiên phù hộ. Cuối cùng cũng không phải nghe Vương gia lải nhải nữa rồi.
Mẫu thân ta đóng gói mười cân thịt bò khô mà ngày thường ta thích ăn đến thăm ta.
Bà ấy vừa đưa cho ta vừa thì thầm bên tai ta một cách bí ẩn: “Khi hiền tế nhà ta làm nũng thì trông như thế nào?”.
Ta: Hả?
Hóa ra Thế tử lạnh lùng hóa thân thành chú cún con dính người là do nhạc mẫu bày mưu sao?
“Là do nó tự hỏi ta, nó nói đã nhiều năm không gặp, không biết nên đối xử với con như thế nào.”.
“Ta nói con ưa mềm không ưa cứng, làm nũng đúng lúc có thể hiệu quả hơn.”.
Ta thầm khen ngợi mẫu thân của ta!
25
Trước khi đi, mẫu thân đã tặng ta một chiếc hộp gỗ nhỏ, sau khi mở ra, cuối cùng ta cũng biết được hắn đã làm gì sau khi rời xa ta thuở nhỏ.
Hắn không biệt tích, mà là cùng Vương gia ra chiến trường.
Để không bị người khác nói rằng hắn dựa vào cha, hắn đã đeo mặt nạ, che giấu dung nhan.
Hắn dẫn đầu một đội kỵ binh, lấy ít địch nhiều, nhiều lần đánh bại người Hồ ở tiền tuyến.
Danh hiệu của hắn khiến quân ta phấn chấn, người Hồ khiếp sợ, xứng đáng được mọi người kính trọng.
Năm đó ta không hiểu chuyện, nghe tin thắng trận liên tiếp, bên tai thỉnh thoảng lại có người nhắc đến “Thiết diện La Sát” ở biên ải thì không khỏi nảy sinh lòng kính trọng, thậm chí còn từng sinh lòng ái mộ.
Hắn chưa bao giờ quên ta.
Trước khi đi, hắn đã để lại cho ta một lá thư kẹp trong cuốn sách chúng ta vẫn học hàng ngày.
Thỉnh thoảng hắn còn gửi thư bằng chim bồ câu đến phủ tướng quân.
Chỉ là hắn không chắc mình có thể bình an trở về từ chiến trường, trở thành vị tướng quân mà ta thích, vì vậy hắn đã nhờ mẫu thân ta cất giữ tất cả tình yêu thương và nỗi nhớ nhung.
Hắn lại chỉ có thể tìm được chút an ủi từ đôi ba lời kể của phụ mẫu ta.
Ta thấy hắn hơi ngốc, ta có phải là loại người thích học hành đâu? Nếu kẹp thư vào móng giò heo thì có lẽ ta đã sớm nhìn thấy.
Ta xem từng tờ từng tờ thư hắn viết cho ta trong quân doanh.
Ta bật khóc rồi.
Hóa ra vết bỏng trên ngón tay hắn là do khi hắn học nấu cơm để lại, vết sẹo trên lưng là do một lần phục kích trúng mai phục suýt chết mới thoát được, hóa ra trong những ngày tháng ta không nhìn thấy hắn, hắn vẫn luôn nghĩ về ta.
Ta sờ cái bụng tròn vo, nhi tử à, con có nghe thấy không? Sau này nếu con dám vứt bỏ cô nương con thích giữa đường để hoàn thành cái lý tưởng chó má gì đó của con, ta sẽ giết chết con đấy.
Khiến ta đau lòng nhiều năm như vậy.
Chậc!
Ngoại truyện về Thế tử
Ta và Uyển Uyển cùng nhau lớn lên, nhà hai ta cách nhau không xa, cũng tiện cùng nhau đến nhà tiên sinh nhà ta học.
Nàng quá hiếu động, trèo cây bắt chim, xuống sông bắt cá đều được, thế mà chỉ cần đến lúc học là buồn ngủ, vì thế không ít lần bị phu tử trách phạt.
Phu tử cũng chỉ phạt chép sách mà thôi.
Nhưng nàng trèo cây ta sẽ sợ, sợ nàng ngã xuống ngã ngốc thì ta phải lấy một nàng dâu ngốc thì sao? Vì vậy ta sẽ nói với mẫu thân nàng, đương nhiên khi nàng bị đuổi đánh ta cũng sẽ cầu xin tha thứ, mặc dù không mấy hiệu quả.
Nàng còn đặc biệt thích ăn đồ ngọt, bánh hoa quế, bánh nếp, bánh đậu xanh, kẹo hồ lô…
Nàng còn luôn ôm răng kêu đau. Ta biết nàng bị sâu răng, vì vậy từ đó về sau, ta luôn cướp mất một miếng bánh nàng chưa kịp ăn, khiến ta suýt chết vì nghẹn mà vẫn phải tránh những mũi thương không có chuẩn xác của nàng.
Nữ hài tử phải học nữ công nàng cũng không giỏi, ta vốn muốn nàng học cho tốt để sau này thêu chăn gối cho chúng ta. Nhưng nhìn thấy những giọt nước mắt tủi thân của nàng thì ta hoảng sợ, thôi đừng thêu chăn gối nữa.
Ta muốn cưới nàng.
Nhưng nàng nói ý trung nhân của nàng là chàng tướng quân uy vũ, dùng một cây trường thương làm chấn động bốn phương.
Nàng nói nàng muốn gả cho người như vậy, chỉ cần đứng đó là có thể khiến kẻ địch khiếp sợ.
Vì vậy ta để lại cho nàng một lá thư rồi đi, ta sẽ đi làm vị tướng quân mà nàng ngưỡng mộ.
Khổ không? Mệt không? Đương nhiên có, dù sao ta cũng là một thế tử được nuôi dưỡng sung sướng từ nhỏ mà.
Ta bắt đầu theo tập luyện từ một tiểu binh. Lúc rảnh rỗi, ta còn phải cho ngựa ăn, dựng trại, nhặt củi nấu cơm.
Nhưng khi đêm nằm trong lều ngắm nhìn bầu trời đầy sao, những vì sao ấy sẽ biến thành khuôn mặt nàng.
Nàng tinh nghịch chớp mắt thì thầm nói chuyện với ta, cùng ta vào giấc ngủ.
Ta viết cho nàng rất nhiều thư nhưng ta biết nàng ghét nhất là đọc những chữ nhỏ này. Vì vậy, ta đều cất vào một cái hộp, định đến lúc thành hôn sẽ kể cho nàng nghe.
Ta còn bái sư học võ công, luyện cây trường thương mà nàng thích nhất.
Bây giờ, ta vung lên đã có thể gió thét mưa gào, một thương đâm ra có thể xuyên thủng một cái cây cách đó 10 mét.
Ta chém từng đao từng thương chiến đấu, trên người cũng có vô số vết sẹo, không biết sau này nàng nhìn thấy có đau lòng không?
Sau đó, ta làm binh trưởng, kỵ đô úy, đến khi làm trung lang tướng, ta đã đeo mặt nạ.
Chiến trường quá nguy hiểm, ta phải bảo vệ khuôn mặt của mình thật tốt.
Dù sao Tô Uyển Uyển cũng là một kẻ si mê nhan sắc mà.
Sau đó, ta được gọi là “Thiết diện La Sát”.
Ta thấy cái tên này hơi dữ, ta còn sợ Uyển Uyển không thích nữa.
Nhưng ai ngờ khi ta đeo mặt nạ xuất hiện trước mặt nàng, nàng đã khóc.
Nàng vừa đấm vào ngực ta vừa khóc vừa hét: “Ai bảo chàng đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, nếu chàng thực sự tử trận sa trường, ngay cả danh phận để khóc tang cho chàng, ta cũng không có.”
Nàng thật sự vừa nhát gan vừa đáng yêu.
“Thư đâu rồi?”
Nàng đưa tay ra.
“Lúc hạ sính lễ ta đã đưa cho nàng làm sính lễ rồi, nàng không xem sao?”
Nàng gãi đầu cười khúc khích: “Một cuộn như vậy ta còn tưởng là khế ước nhà cửa ruộng đất chứ! Ai mà thích xem những chữ kiến nhỏ như vậy!”
Nhưng tối hôm đó, ta lại phát hiện, nàng ôm một cuộn chữ kiến nhỏ đọc rất chăm chú, trong bụng còn mang đứa con nhỏ của chúng ta.
Được rồi, không nói nữa, Uyển Nhi đang gọi ta rồi.
Bây giờ, nàng không thể rời xa ta dù chỉ một khắc!
Kết thúc
Nhiều năm sau, khi nhi tử ngoan ngoãn của ta khoe với bằng hữu chiến tích mà phụ thân theo đuổi mẫu thân nó, cuối cùng ta mới moi được chuyện từ miệng tiểu tử còn nói lắp bắp này, biết được danh tiếng oai hùng của ta năm xưa được truyền ra ngoài như thế nào.
Hóa ra không ai dám cưới ta là vì hắn ở xa nơi biên ải không thể về kịp, bèn sai Lâm An tung tin đồn. Mà đầu bài Lâm An ở Nam Phong Quán lại chính là một nhánh ám vệ của cơ quan tình báo của hắn.
Tất cả những điều này, từ rất lâu trước đây đã nằm trong mưu tính của hắn.
Ha ha, hay lắm.
Ta cùng bà mẫu gặm chân giò, sau đó sai hạ nhân bày một vòng vỏ sầu riêng ở cửa.
“Nương tử, hay là chúng ta về phòng rồi quỳ nhé? Hoặc là ta mới có được một cái roi, nàng muốn làm thế nào cũng được!”
Bà mẫu mỉm cười xấu xa, đứng dậy, lau sạch tay: “Không quấy rầy thú vui của hai đứa nữa, đại tôn tử, tổ mẫu đưa con ra ngoài chơi nhé.”
Ta bị nghẹn một miếng thịt trong cổ họng, mặt đỏ bừng.
Ta lại bị phản công rồi sao? Tên heo bụng đen này.
Nhưng thế tử lại ngang nhiên bế ta lên, thì thầm bên tai ta cười xấu xa: “Nếu nương tử vẫn chưa hả giận, ta còn có dây thừng, hôm nay nhất định sẽ dập tắt ngọn lửa trong lòng nương tử.”
Á, cứu mạng! Rốt cuộc ai mới là người hung hãn hơn đây!
Hết.