Thế Tử Phi Ngốc Nghếch - Chương 4
14
Trong mơ, hình như ta đã khóc, rồi có người nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta.
Khi mở mắt, ta thấy một bàn tay đang đặt trên mặt mình, ánh mắt đầy dịu dàng và vương vấn. Cánh tay còn lại của hắn thì đang gối dưới cổ ta, hai người bọn ta lại đang ôm nhau trong một tư thế rất thân mật.
Mặt ta đỏ bừng lên, sau đó mới giật mình kêu lên:
“Thế tử, ngươi, sao ngươi lại ở trên giường?”
Hắn lại ngơ ngác nhìn ta: “Chẳng lẽ chứng mộng du hồi nhỏ của ta lại tái phát rồi sao?”
Tôi nhìn lại lớp trung y màu trắng của hắn đã bung ra một chút, để lộ xương quai xanh tinh tế, rồi nhớ lại đôi vai rộng thon gọn và eo hẹp mà ta từng thấy hôm đó, nuốt nước bọt.
Thực ra, thỉnh thoảng mộng du cũng chẳng phải là không thể chịu đựng được nhỉ.
16
Mấy đêm gần đây, bên ngoài cứ có tiếng xào xạc khiến ta ngủ không yên.
Sau nửa tháng yên tĩnh, ta bấm đốt ngón tay tính toán, theo như kịch bản gia đấu mà mẫu thân ta đã truyền lại thì bà mẫu Vương phi của ta lại sắp có hành động rồi.
Nhưng chúng ta đã là đồng chí cách mạng rồi, Vương phi nương nương sao còn phải làm theo quy trình như vậy?
Có lẽ bà đã quên rằng từ nhỏ ta đã tập võ, thính lực và thị lực đều rất tốt, những người mà bà phái đi nghe lén đều có tiếng thở dốc nặng nề, nội lực quá kém.
Ta không kiên nhẫn đá vào người Thế tử một cái: “Bên ngoài có người nghe lén.”
Thế tử mơ màng dụi mắt rồi đột nhiên ôm chầm lấy ta: “Nương tử, chúng ta có gặp nguy hiểm không?”
Ta thở dài, vỗ nhẹ vào vai hắn: “Có ta ở đây, sẽ không sao đâu.”
Sau đó, ta đẩy hắn ra, cầm thương xông ra ngoài.
Một gã sai vặt ăn mặc rón rén, chăm chú bám sát vào góc tường.
“Nghe được gì không?” Ta hỏi.
“Chẳng nghe được gì cả!”
Hắn ta vừa quay đầu lại nhìn thấy ta, sợ hãi hét lên một tiếng, lăn lộn bò chạy.
Ta thu cây thương lại, thấy Thế tử đi theo ra.
“Sao nương tử lại để hắn chạy mất?”
Ta nhếch mép: “Hắn ta về báo cáo rồi.”
Hắn tiến lại nắm tay ta, rên rỉ một tiếng, vẻ mặt sợ hãi yếu đuối: “May mà có nương tử ở đây, nếu không ta sợ lắm.”
Câu “nương tử” này khiến ta không hiểu nổi, ta ngơ ngác bị hắn nắm tay kéo về phòng mà không hề hay biết.
Sau chuyện gã sai vặt nghe len góc tường, quả thực đã yên tĩnh được mấy ngày.
Nhưng hôm nay, sau khi dùng bữa tối, Vương phi nương nương nói rằng bà đã ăn nhiều quá, cần tiêu hóa thức ăn nên nhất quyết kéo ta đi dạo.
Chúng ta đi vòng quanh hậu hoa viên của Vương phủ tám vòng, bà đã mệt lử nhưng ta cũng đã hiểu rõ lời bà, sau khi đi vòng vo chín mươi chín tám mươi mốt vòng, ý chính được đúc kết lại thành một câu, bụng con sao vẫn chưa có động tĩnh gì, phải chăng Thế tử không được?
Thế tử, không được sao?
Ta kinh ngạc nhìn bà, nào có tân nương tử nhà nào mới về được dăm ba tháng không có động tĩnh mà đã quy về tội của nam nhân hết chứ!
Ta cũng chịu thua khả năng tưởng tượng của bà mẫu Vương phi.
Nhưng câu nói tiếp theo của bà lập tức khiến ta tỉnh ngộ.
Ta chỉ lo rằng, hồi nhỏ ngươi đâm thủng quần hắn một thương, tuy rằng không thực sự làm tổn thương da thịt nhưng nhỡ đâu hắn bị ám ảnh tâm lý thì làm sao bây giờ.
Dù sao Vương gia cũng chỉ có một đứa con trai độc nhất này.
Ta hiểu rồi, ý bà là ta có khả năng đã dọa Thế tử không được, nhiều năm sau có lẽ vẫn không được, không thể cứng lên được.
Ta thực sự không thể lý lẽ hùng hồn mà nói rằng, không có.
Bởi vì ta cũng chưa từng thử.
Ta suy nghĩ một chút, hay là dùng kế gián tiếp, ta đi hỏi Lâm An xem sao?
“Cho nên, Uyển Nhi à, Vương gia và ta đều có chút lo lắng. Một Cảnh Vương phủ to lớn như vậy, không thể không có người nối dõi được!”
Bà nói cũng có lý. Nhưng ta cũng không thể đảm bảo hắn được thì nhất định có thể có người nối dõi!
“Con cũng phải nghĩ nhiều cách hơn nữa chứ…”
Vương phi dịu dàng vỗ nhẹ mu bàn tay ta, hòa ái nói.
Sao mỗi khi bà gặp chuyện phiền phức đều thích vỗ mu bàn tay ta vậy? Than ôi, còn có thể nghĩ thêm cách gì nữa chứ?
Chẳng lẽ muốn ta giúp hắn nạp thiếp sao?
Nhưng giới tính không đúng thì có làm gì cũng vô ích…
Thôi thì nếu không được thì cứ tìm trước vậy, vừa hay ta chơi bài cửu còn thiếu một người, nếu Thế tử không muốn thì coi như ta tìm được một người chơi bài rồi!
Nhưng trên mặt ta vẫn phải ra vẻ hiền lương thục đức: “Uyển Nhi hiểu rồi ạ”.
Buổi tối, khi Thế tử quen đường quen lối mò lên giường, ta bèn nhắc đến chuyện nạp thiếp với hắn.
Quả nhiên, sắc mặt hắn lạnh đi: “Không được”.
Được rồi được rồi, ta đương nhiên có thể hiểu được mà.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại hạ giọng: “Ta chỉ muốn một mình nàng”.
Tim ta đập thình thịch một cái.
Ngay sau đó liền bình tĩnh trở lại, hắn nhất định muốn nói rằng, giữ lại một mình ta làm bia đỡ đạn là đủ rồi: “Nếu nàng dám để người phụ nữ khác vào viện của chúng ta, ta sẽ, ta sẽ…”
Thế nào? Ta liếc mắt nhìn hắn, từ nhỏ đến lớn răng của tỷ tỷ đây không tốt, chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng: “Ta sẽ không giúp nàng xem sổ sách nữa.”
Ta: “…”
Xem cái bộ dạng thiếu chí khí của ngươi kìa!?
“Chuyên tình đến vậy sao?”Ta thở dài, trong lòng lại có chút ghen tị với Lâm Tử An.
Mặc dù bọn họ không thể lúc nào cũng ở bên nhau nhưng tâm hồn lại gắn kết với nhau.
Mặc dù chúng ta sớm tối gặp nhau nhưng chiếc giường lớn hai mét mà chúng ta cùng ngủ lại như cách nhau cả một đại dương.
Được rồi, để không phải nhìn những dòng chữ như kiến bò kia, chuyện nạp thiếp ta sẽ nghĩ cách.
Nhưng… nhưng ta không nghĩ ra…
Để ta múa đao lộng thương thì ta còn có thể, những chuyện quanh co trong phủ đệ này thực sự làm khó ta.
Ta bị kẹp giữa bà mẫu và Đoạn Thanh Ca, lo lắng đến đau cả răng, ba ngày sút mất năm cân.
Suy nghĩ mãi không ra cách nào hay nên ta dứt khoát chọn cách nằm ườn ra.
Ta dứt khoát trèo cửa sổ vào bếp vào ban đêm, chặn đường Vương phi đang ăn vụng, lý trực khí tráng nói: “Mẫu thân, Đoạn Thanh Ca nói chàng ấy chỉ muốn một mình ta, chàng ấy không nạp thiếp thì ta cũng không có cách nào.”
Vương phi đang gặm đồ ăn, nghe ta nói lời đại nghịch bất đạo thì ngẩn người ra, sau đó lau miệng: “Hả? Ai bảo con nạp thiếp cho nó, ý ta là bảo con và Thế tử cố gắng thêm chút nữa, sao lại chuyển sang nạp thiếp rồi?”
Ta không hiểu nổi mạch suy nghĩ kỳ lạ của bà, vô cùng khó hiểu. Kịch bản gia đấu bình thường không phải là bà mẫu ép con dâu nạp thiếp cho nhi tử hay sao?
Vương phi thấy vẻ mặt ta nghi hoặc, thở dài, lau miệng giải thích: “Sau khi cưới con về, quan hệ giữa hai mẫu tử chúng ta mới miễn cưỡng hòa hoãn, giờ ta lại cố tình gây khó dễ cho hai đứa, chẳng phải ta lại phải trải qua những ngày tháng đau khổ trước đây sao? Ta lại không phải kẻ ngốc… Huống hồ thúc giục các con sớm có tin vui cũng không phải ta muốn xen vào chuyện của người khác, ta là thuận theo ý của Vương gia mà làm việc thôi, ngài muốn Vương phủ có người nối dõi, ta cũng phải làm chút gì đó cho có ý nghĩa chứ! Hu hu hu.”
Ta há hốc mồm nhìn Vương phi, tại sao khi bà khóc hu hu lại tự nhiên như vậy! Chẳng trách lão Vương gia nhiều năm như vậy cũng không có tin đồn gì khác, trong chuyện tình cảm thì nữ nhân biết nũng nịu sẽ tốt số hơn sao?
Nhưng ta từ trong lời nói vừa rồi của Vương phi nếm ra được một chút ý tứ khác, vì vậy hỏi tiếp: “Trước đây quan hệ giữa người và Thế tử không tốt sao?”
Có lẽ nhớ lại chuyện đau lòng trước đây, nước mắt Vương phi nương nương lưng tròng: “Hừ, tên tiểu tử Thanh Ca da mặt dày này từ nhỏ đã trêu chọc ta, nó luôn cho rằng ta cướp mất vị trí của mẫu thân quá cố của nó trong lòng Vương gia. Nếu không có ta, phụ thân nó sẽ không quên mẫu thân ruột của nó nhanh như vậy. Thật buồn cười, nam nhân có chút tâm tư đó ta còn không hiểu sao? Không có ta cũng sẽ có người khác, còn không bằng cưới ta về, ít nhất dưới gối ta chỉ có Linh nhi là nữ nhi, sẽ không nhảy ra huynh đệ nào tranh giành với nó.”
“Ra là thế… Vậy sao quan hệ của hai người lại tốt lên vậy?”
Vương phi nương nương dùng tay áo của ta lau tay, nhìn ta thật sâu: “Còn không phải là vì con sao!”
Ta vô cùng kinh ngạc, chuyện này liên quan gì đến ta?
“Cửa hôn sự này vốn Vương gia không đồng ý nhưng ta lại đồng ý. Ta đứng ra làm mối cho hai đứa, vì vậy quan hệ giữa chúng ta mới tốt hơn một chút.”
“Sao người lại đồng ý?” Ta tò mò hỏi.
“Nhiều năm như vậy nó đã khiến ta không được thoải mái, vậy ta có thể để nó thoải mái sao? Hừ, ta cố tình tìm cho nó một nàng thê tử có thể quản thúc được nó, trị nó một trận ra trò!”
Khoảnh khắc chân tướng được phơi bày, ta không khỏi bật cười.
Ta nhìn bàn tay nhỏ nhắn đầy dầu mỡ của bà vẫn nắm chặt nửa cái móng giò kia.
Có lẽ, thế giới của những kẻ háu ăn đơn giản như vậy.
Ta đưa tay ôm lấy vai Vương phi nương nương, hào sảng nói: “Người yên tâm, cứ giao cho ta, đảm bảo sẽ quản thúc tiểu tử da mặt dày này cho ngoan ngoãn, không phục thì đánh!”
Ta có cây thương trong tay, ta sợ gì chứ?
Vương phi nương nương ăn no, ném xương trong tay đi, vỗ tay: “Ta chỉ có Linh nhi là nữ nhi. Con bé cũng chỉ có Thanh Ca là ca ca ruột, sau này con bé gả đi, còn phải nhờ các con chống lưng cho con bé.”
“Trước đây ta cũng không cố ý làm khó con, nhưng ta thực sự sợ Vương phủ tuyệt tự không thể báo đáp Vương gia, không thể báo đáp tổ tiên.”
“Hay là con thử thêm lần nữa?”
Vương phi đầy mong đợi nhìn ta.
Linh nhi năm nay mới 8 tuổi, ta thấy ta vẫn còn thời gian.