Thế Tử Phi Ngốc Nghếch - Chương 3
10
Vất vả lắm mới bình an trở về nhà, ta vội vàng bảo nhà bếp làm cho ta hai cái móng giò heo để trấn an tinh thần.
Nhưng ai ngờ Bảo Quyên lại mặt nhăn như bị táo bón đáp lại ta: “Thế tử đã dặn, sau này chế độ ăn uống của thế tử phi đều phải do ngài ấy xem xét.”
Hừ hừ, ta đã sớm phòng ngừa chiêu này của bọn họ rồi!
Vì vậy, chúng ta dựng bếp nướng ở sân một căn phòng nhỏ hẻo lánh trong hậu viện.
Ta đang vui vẻ rắc bột thì là ớt cay thì có một nha hoàn thở hồng hộc chạy đến báo: “Thế tử phi, Vương phi nương nương đến rồi.”
Ta nhìn móng giò heo đã chín tám phần, nuốt một ngụm nước bọt.
“Bảo Quyên nhớ không được ăn vụng đồ của tiểu thư đấy, thiếu một miếng thịt ta sẽ nướng ngươi.”
“Mẫu thân khỏe chứ ạ, người đến tìm con có chuyện gì không?” Ta hành lễ.
Không có chuyện gì thì mau về đi, móng giò heo để nguội sẽ ngấy lắm.
“Cũng không phải chuyện gì to tát. Gần đây, ta đã kiểm kê lại đồ đạc trong kho, còn đây là sổ sách các cửa hàng trên phố của nhà ta. Thanh Ca đã thành gia lập thất, con trở thành thế tử phi, vậy thì quyền quản gia cũng nên giao cho con. Nếu không, người ngoài biết được, còn tưởng rằng ta và con không hợp, muốn giày vò con mà không muốn buông tay!”
Vị bà mẫu vừa dịu dàng vừa nhân từ của ta cười nhẹ, vỗ nhẹ mu bàn tay ta, đẩy tới một chồng sổ sách.
Trời ơi, cao đến một thước.
Trong một tháng trước khi ta xuất giá, mẫu thân ta ngày nào cũng lải nhải bên tai ta về cách đối phó với vị bà mẫu là Vương phi này.
Nói rằng bà là kế thất của Vương gia, là kế mẫu của Đoạn thế tử, bề ngoài thì hòa thuận nhưng trong lòng vẫn luôn tính toán ám hại.
Vương phi nương nương ung dung hoa quý rời đi. Ta ngây người nhìn những chữ kiến nhỏ xíu dày đặc trên sổ sách, nhất thời đầu óc choáng váng.
Ta cảm thấy Vương phi đã đắc kế, còn ta đã phụ lòng lời dạy bảo ân cần của mẫu thân.
Bà đã thành công khiến ta cảm thấy móng giò heo nướng cũng không còn thơm ngon nữa.
Ta chỉ muốn làm một thế tử phi nằm ườn thôi mà!
11
“Bảo Quyên?” Ta thử gửi ánh mắt cầu cứu đến tiểu nha hoàn cùng ta lớn lên từ bé.
“Tiểu thư, nô tỳ cũng giống như tiểu thư, ngoài ăn ra thì chẳng biết gì cả!” Bảo Quyên vội vàng xua tay!
“Ngươi, đi đưa đống sổ sách này đến chỗ thế tử đi.” Từ khi thành thân hắn đã ở thư phòng, nếu hắn thích ở thư phòng như vậy, thư phòng lại có nhiều sách như thế thì cũng không thiếu mấy quyển này chứ! Bảo Quyên như được đại xá, bước những bước nhỏ vui vẻ, ôm sổ sách chạy mất tăm. Cuối cùng ta cũng có thể an tâm gặm móng giò heo của mình rồi.
Nhưng cảnh đẹp không dài, mẫu thân ta đã tìm đến. Ta ôm lấy đôi tai bị véo đau, kêu to: “Gần đây con rất ngoan mà, không đánh nhau cũng chẳng gây chuyện, không ra khỏi cửa lớn càng không ra khỏi cửa nhỏ.”
“Đúng, con không ra khỏi cửa lớn cũng không ra khỏi cửa nhỏ nhưng sao ta nghe nói con không cho thế tử lên giường tân hôn, đuổi hắn ra ngoài ngủ ở thư phòng. Ta có dạy con sống tốt như vậy không?”
Ta… Là hắn tự dọn ra thư phòng mà! Nhưng ta nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của mẫu thân, ta không dám nói. Vì vậy, buổi tối, ta nhịn đau mang món đồ nướng nhỏ mà ta đã chuẩn bị cẩn thận, mang đến cho thế tử.
“Phu nhân không có việc gì mà lại ân cần như vậy?”
Nghe xem, đây là lời mà con người có thể nói ra sao?
“Ngươi theo ta về phòng ngủ đi.”
“Ồ?” Đoạn Thanh Ca cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi đống sách của hắn, nhìn ta cười như không cười.
“Tất nhiên, ngươi tự trải chiếu mà nằm.”
Ta tức muốn ói, rõ ràng ta một mình một phòng một cái giường lớn ngủ rất thoải mái, muốn đánh rắm nghiến răng ngáy ngủ cũng chẳng ai quản.
Nhưng không được, tai ta bây giờ vẫn còn đau đây!
“Cái này…” Hắn do dự một chút.
“Ta còn có thể ăn thịt ngươi sao?” Ta trừng mắt nhìn hắn.
Nhưng vừa dứt lời, ta đã hối hận ngay.
Bởi vì buổi tối ta tập thương, cả người đầy mồ hôi hôi thối trở về phòng định tắm, lại phát hiện trong bồn tắm có người.
Ta ngây người: “Đây không phải nước tắm của ta sao?”
Đoạn Thanh Ca ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Ồ, vậy sao? Vậy nhường cho nàng.”
Sau đó, một tiếng “xoạch” nước vang lên, một bức tranh mỹ nam tắm hiện ra trước mắt ta.
Chết tiệt!
Hắn hoàn toàn không giống như vẻ gầy yếu khi mặc quần áo, ngược lại toàn thân dường như tràn đầy sức mạnh, những giọt nước theo sống lưng trơn trượt chảy xuống thắt lưng thon gọn. Khi ta định nhìn theo hướng đi của những giọt nước thì nơi đó đã bị người ta nhanh chóng chặn lại bằng một chiếc khăn tắm.
“Mũi của nàng…” Hắn chỉ vào ta.
Ta vội vàng dùng tay che lại, quá, quá mất mặt rồi.
Không đúng, nhất định là gần đây ăn thịt nhiều quá.
Ta bỏ chạy thục mạng.
Nếu bây giờ quay lại thời điểm đối thoại ban ngày, ta còn có thể nói câu “Còn có thể ăn thịt ngươi sao?” một cách hùng hồn như vậy mà không hổ thẹn với lương tâm không?
12
Trong phòng có thêm một người, ta cứ trằn trọc không ngủ được.
Bởi vì hắn thực sự làm chậm trễ việc ban đêm ta lén lút đến nhà bếp trộm đồ ăn.
Đùa thôi, trước bữa tối ta đã nhìn thấy, tối nay có món móng giò heo do đầu bếp chính làm.
Cuối cùng cũng đợi đến khi hắn thở đều đều, ngủ say, ta mới nhẹ nhàng bò xuống giường.
Móng giò heo của ta ơi, ta đến đây.
Nhưng khi ta đi vòng ra bếp, lại nghe thấy bên trong có động tĩnh.
Chẳng lẽ, có trộm?
Mắt ta sáng lên, lập tức tỉnh táo.
Từ khi đến phủ thế tử, ta đã lâu không được giao đấu với ai, hôm nay bắt được ngươi, ta nhất định phải thư giãn gân cốt cho đã!
Ngay khoảnh khắc tiếng sột soạt dừng lại, ta như hổ đói vồ mồi, thêm một chiêu bắt giữ nhỏ, tay chân của người kia đã bị ta khống chế chặt chẽ.
Nhưng ngay giây tiếp theo, một tiếng hét chói tai suýt nữa khiến ta hồn lìa khỏi xác.
“Vương, Vương phi nương nương?”
Ta buông người ra, mượn ánh trăng nhìn kỹ, không phải là vị bà mẫu đoan trang hiền thục của ta ban ngày sao.
Lúc này, tay trái bà cầm một chiếc giò heo, tay phải cầm một chiếc đùi gà, mép miệng còn dính dầu.
“Ờ… Con… Ta…”
Không còn chuyện gì có thể ngượng ngùng hơn thế này nữa.
“Con không thấy gì cả!”
Ta quay đầu bỏ chạy, định quay về tìm Bảo Quyên để kể cho nàng ấy nghe bí mật lớn mới phát hiện!
Ai ngờ bà mẫu dùng bàn tay đầy dầu mỡ kéo ta lại, đồng thời nhét cho ta một chiếc đùi gà.
Bà mẫu với tức phụ nhi nhìn nhau, do dự hồi lâu, ta lặng lẽ nhận lấy chiếc đùi gà và cắn một miếng.
Bà nở nụ cười, còn bày ra biểu cảm “con hiểu ta hiểu”, “thế tử phi cường hãn”, nhìn ta ăn xong, tiện tay đưa cho ta một chiếc khăn tay.
Ta vừa lau miệng vừa dò hỏi: Buổi tối ngài không dùng bữa sao, sao lại đến bếp ăn vụng thế này?
Có lẽ vì thân là quý phụ nhân tao nhã, bà thấy lời ta quá thẳng thắn, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Thấy ta thành tâm hỏi, bà cũng khổ sở đáp: “Còn không phải vì mấy năm trước biên cảnh có giặc, Vương gia dẫn binh xuất chinh, ta lo lắng đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên, nổi mụn nhọt khắp người, dứt khoát ăn chay niệm Phật cầu phúc cho Vương gia. Ban đầu đây chỉ là chuyện gia đình nhưng không biết tên gia nhân lắm mồm nào truyền ra ngoài, kết quả càng truyền càng sai, thế là cả kinh thành đều biết tin ta muốn ăn chay trọn đời…”
À!
Ta bỗng hiểu ra.
Đây là đã dựng thành nhân thiết, không thể phá vỡ được!
Ta hào sảng vỗ vai Vương phi, cam đoan với bà rằng, sau này trong phòng bếp nhỏ này, ta có một cái giò heo thì bà cũng sẽ có một cái đùi gà!
Cái gọi là ăn của người miệng mềm, cầm của người tay ngắn, cứ thế ta và bà mẫu đại nhân ngầm hiểu nhau, thiết lập nên một loại đồng chí cách mạng kỳ lạ nào đó.
13
Sau khi đạt được sự đồng thuận hợp tác cùng có lợi với bà mẫu đại nhân, mối quan hệ hữu nghị của chúng ta phát triển ổn định.
Còn ta và Thế tử thì chung sống hòa bình.
Thực ra sau đêm đó, Vương phi đã nhắm một mắt mở một mắt cho chuyện ta giày vò sổ sách, ta không chủ động nhắc đến, bà cũng không lên tiếng.
Nhưng ta không thể nói chuyện này với Đoạn Thanh Ca, nếu không sẽ bại lộ bí mật của chúng ta!
Vì vậy, chúng ta tiếp tục cuộc sống, hắn xem sổ sách, ta thực hành, hắn ngủ dưới đất, ta ngủ trên giường.
Dưới sự phối hợp hợp lý của chúng ta, Vương phủ cũng được tiếp quản một cách suôn sẻ.
Ta suy nghĩ kỹ lại, xét theo lẽ thường, sau khi xuất giá, ta cũng phải quản gia, chỉ là sớm một chút mà thôi.
May mà có hắn làm tiên sinh dạy tính sổ sách cho ta.
Ta hào hứng lên kế hoạch xem tháng này có thể dùng tiền tháng để mua những món ngon gì, vừa quay đầu lại, thì thấy ánh trăng treo lơ lửng trên cao rọi một chút ánh sáng vào, nhẹ nhàng đáp trên khuôn mặt đang ngủ say của Đoạn Thanh Ca.
Hàng mi dày như quạt phe phẩy để lại một lớp bóng tối trên mí mắt, đôi lông mày rậm như được đẽo gọt bằng dao sắc, đôi môi hồng nhạt khẽ mím, khóe miệng hơi cong lên, như đang mơ một giấc mơ đẹp.
Ta vô thức đưa tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt hắn, lần theo những đường nét mà vẽ ra các chi tiết tinh xảo của ngũ quan. Trong sự mơ hồ ấy, ta cũng dần chìm vào giấc ngủ, mơ thấy mình được trở về thời thơ ấu.
Hồi nhỏ, ta từng làm vỡ chiếc bình hoa mà mẫu thân ta yêu thích nhất, thế là mẫu thân cầm chổi rượt đuổi ta khắp sân, còn hắn thì lén về nhà lấy một cái bình đẹp hơn nhà ta mang đến để đền cho ta.
Khi ta chôn chiếc nghiên mực mà hoàng thượng ban tặng cho phụ thân trong thư phòng nhưng không tìm thấy đâu nữa, hắn vẫn ngẩng cao cổ nhận mình mới là chủ mưu, cuối cùng bị Vương gia lôi về nhà đánh cho hai roi thật đâu. Hôm sau, hắn còn ôm mông đến tìm xem ta có bị gì không.
Có lần ta ngã xuống hồ khi băng chỉ mới đóng một lớp mỏng, mặt hắn tái xanh, môi tím ngắt, nhưng vẫn ôm chặt lấy ta dưới nước, bảo ta phải cố gắng không được ngủ. Cuối cùng, chúng ta được thị vệ vớt lên, ta thì không sao, còn hắn thì bệnh rất lâu.
Khi ta bị nữ công làm khổ đến mức sống không bằng chết, nước mắt lã chã đưa ngón tay bị kim đâm cho hắn xem. Hắn đau lòng kéo tay ta, nói sau này gả cho hắn rồi thì không cần làm những việc này nữa, chúng ta sẽ không học nữa.
Nhưng lang quân từng nói lớn lên sẽ cưới ta, bỗng một ngày lại biến mất không dấu vết. Không còn đến trường học, chẳng còn tìm ta chơi, không còn bảo vệ ta, càng không thể thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Ta đã khóc, đã quậy, nhưng phụ thân ta một mực giữ kín miệng, chỉ nói là sự sắp đặt của Vương phủ. Còn hắn thì chẳng để lại cho ta một chút tin tức nào.
Cuối cùng, từ một tiểu cô nương mũm mĩm, ta gầy đi trông như tia chớp, khuôn mặt cũng không còn lớp mỡ mà hắn thích nhéo nữa. Ta cũng đã đổi sang kiểu tóc của thiếu nữ, nhưng lúm đồng tiền trên khuôn mặt trái xoan vẫn còn đó mỗi khi cười.
Không biết cái ngày mà hắn trở về, liệu có còn thích ta nữa không?
Còn ta, chắc chắn ta sẽ không thích hắn nữa rồi.