Thế Tử Phi Ngốc Nghếch - Chương 2
6
“Thật ra thế tử không thích ta, thậm chí ta còn có thể giúp ngươi.” Ta nói rất chân thành.
Nhưng nàng ấy trợn tròn đôi mắt đẹp, thế nào cũng không tin ta.
Bất đắc dĩ, ta đành phải lôi chuyện cũ thời thơ ấu ra phơi bày cho nàng ấy xem.
“Hồi nhỏ hắn ta luôn cướp bánh hoa quế của ta, khiến ta không bao giờ được ăn no.”
Nàng ấy xấu hổ, e ngại nói: “Vì người ấy thích ngươi mà.”
“Hồi nhỏ hắn luôn mách mẫu thân ta rằng ta trốn trên cây nào bắt ve sầu, khiến ta bị lôi ra đánh một trận.”
Ánh mắt nàng ấy lấp lánh: “Cũng vì người ấy thích ngươi đấy.”
“Hồi nhỏ hắn luôn mách phu tử rằng bài tập hôm qua ta bị chép phạt là do Bảo Quyên chép hộ ta, khiến ta không những phải chép lại bài mà còn bị đánh roi.”
Khóe miệng nàng ấy cong lên, nở một nụ cười đỏ ửng: “Vì người ấy thích ngươi đó.”
Thích cái con khỉ.
Ta chết lặng, não nàng ấy bị phân bón ngập úng rồi à?
Ta quyết định cho nàng ấy biết thế nào là thích.
7
Sáng sớm, ta mua những bông hoa đẹp nhất, tươi nhất tặng nàng ấy. Nàng ấy vừa thức dậy đã có thể ngửi thấy hương thơm ngập tràn khắp phòng.
Đến trưa, ta mua những hộp phấn son nổi tiếng nhất tặng nàng ấy. Mỗi ngày, nàng ấy đều có thể thoa lên môi những màu sắc khác nhau.
Về chiều tối, ta đưa nàng ấy đã cải trang thành nam nhân, lén lút đi đến khu chợ đông đúc. Nàng ấy được ăn những chiếc bánh gạo nếp dẻo nhất, những xiên hồ lô đường ngọt nhất, những con tôm hùm đất cay nhất. Sau đó, ta mua thêm một số đồ chơi linh tinh. Nàng ấy vui vẻ như một hài tử.
Nàng ấy nói, nàng ấy chưa bao giờ được vui vẻ như vậy cả.
Đúng vậy, nàng ấy vẫn luôn là nữ nhi ngoan ngoãn biết nghe lời trong mắt phụ mẫu, là tiểu thư khuê các trong mắt mọi người. Nàng ấy lớn lên trong khuôn phép, tuân theo tam tòng tứ đức, cười không bao giờ để lộ răng.
Ta há miệng ăn một múi quýt mà tiểu quan nhân đưa tới. Múi quýt ngọt đến tận tim ta.
Cuối cùng, khi thế tử mặt mày đen như mực lôi hai chúng ta ra khỏi Nam Phong Quán, nàng ấy còn không thèm nhìn thế tử lấy một cái. Tuy nhiên, nàng ấy lại lưu luyến nhìn ta, trong mắt ánh lên tia sáng.
“Uyển Nhi tỷ tỷ, ta sẽ nhớ tỷ lắm.”
Ngươi… Ta… Không phải…
Hình như có vẻ hơi sai sai thì phải!
8
Ta lủi thủi theo sau thế tử về nhà.
“Ngươi nghe ta giải thích đã.” Mục đích thực sự của ta là muốn tác hợp cho hai người họ mà.
“Giải thích cái gì? Giải thích chuyện tay của tiểu quan nhân ở Nam Phong Quán mềm mại như nào? Hay múi quýt hắn ta đút cho ngươi ngọt ngào như nào?” Hắn đưa hai ngón tay ra véo lấy gáy ta. Sau đó, hắn tiện tay kéo phăng búi tóc giả của ta xuống. Mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay.
Ồ thì ra không phải đến mắng ta cướp mất tình yêu của hắn.
Nhưng ánh mắt hắn lại lóe lên: “Bảo Quyên, mau đưa thế tử phi xuống thay đồ và chải lại tóc. Lấy một bộ quần áo mới cho tiểu thư nhà ngươi thay vào, bẩn hết rồi.”
Hừ, ngươi mới bẩn, cả nhà ngươi ai cũng bẩn.
Mà khoan, hình như bây giờ cả nhà hắn cũng bao gồm cả ta rồi.
Ta đành ngoan ngoãn theo Bảo Quyên đi thay quần áo và chải lại tóc. Dù sao thì bây giờ ta đang mang danh thế tử phi, lại còn dẫn theo cả thiên kim tiểu thư của Hàn Lâm Viện đi nghe hát. Vừa rồi lão đại nhân nhà nàng ấy cũng tức đến nỗi trừng mắt trắng dã, râu cũng dựng đứng lên.
Khi ta thay xong quần áo trở lại phòng ngủ, hắn vẫn còn ở đó.
Hắn đứng nghiêng người bên cửa sổ, không biết đang nhìn gì.
Hiếm lắm, ngoài đêm động phòng, hôm nay mới là lần đầu tiên ta nhìn thẳng vào mặt hắn.
Cũng tốt, có vài lời vẫn nên nói rõ ràng cho hơn.
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì, yên tâm, ta sẽ tìm cho ngươi một hồng nhan tri kỷ trước.”
Nhiều năm không gặp, đột nhiên bị một thánh chỉ trói buộc lại với nhau, ta thấy khó chịu, hắn cũng chẳng dễ chịu hơn ta là bao.
Tuy hắn không nói nhưng nhìn vào việc sau khi thành thân, hắn ngày đêm bận rộn bên ngoài, không về nhà, hẳn là hắn cũng không quen. Chỉ không biết hắn có thực sự đã có người trong lòng hay không, nếu như do mình đánh đuổi uyên ương thì thật là tội lỗi.
“Này, nếu ngươi đã có ý trung nhân thì cứ nói với ta trước cũng được, cũng đỡ cho ta một phiền phức, biết đâu ta còn có thể che chở cho ngươi một hai.”
Sắc mặt hắn dường như lạnh đi vài phần.
Chẳng lẽ vẫn còn để bụng chuyện tiểu muội muội vốn si mê hắn quay ra nói sẽ nhớ ta sao?
“Ờm, ta với Tô tiểu thư cũng không thân lắm đâu. Người nàng ấy thích vẫn là ngươi.”
Ta xoa xoa tay, cười có chút ngượng ngùng. Thật ra, chúng ta chỉ mới ăn chơi hưởng lạc với nhau hai ngày mà thôi. Làm sao ta biết được tình cảm nàng ấy dành cho thế tử lại như mây trôi trên trời, gió thổi là tan chứ?
“Không thân với Tô tiểu thư nhưng lại rất thân thiết với đầu bài Lâm An của Nam Phong Quán nhỉ!”
Lời vừa thốt ra đã suýt nữa khiến ta hồn lìa khỏi xác.
Lâm, Lâm An?
Chẳng lẽ ta xác định sai phương hướng tình cảm, tên Đoạn thế tử này, thích nam nhân ư?
Ta nhìn nam nhân tuấn tú trước mắt, tóc hắn buộc bằng dải lụa, mặt như ngọc, trong lòng thầm than một tiếng, đáng tiếc, không biết hắn là công hay là thụ đây?
“Ngươi nhìn gì vậy?”
“Không, không có gì. Sau này ta chắc chắn sẽ tránh xa Lâm An.”
Ta vội vàng xua tay.
Giờ thì có chút phiền phức rồi. Đại Minh ta dân phong thuần phác, chưa từng thấy ai đem chuyện tình yêu nam nam này ra ngoài ánh sáng, huống hồ hắn còn là người được muôn vàn sủng ái…
“Ngày mai ta sẽ cùng ngươi về nhà ngoại.”
Được rồi, ta lo lắng hơi nhiều rồi.
Ta vẫn nên nghĩ cách đối phó với mẫu thân vào ngày mai đi, bà ấy còn muốn ta ba năm sinh hai đứa đấy, thật là đáng sợ!
9
Nhưng khi ta oai phong lẫm liệt dẫn theo mười xe ngựa lễ vật hồi môn đến gõ cửa tướng quân phủ, mẫu thân ta đã không còn quan tâm đến chuyện năm sau có thể bế được ngoại tôn hay không nữa rồi. Bà ấy túm lấy phụ thân ta xông vào kho.
Ta vẫy tay với thế tử: “Không sao, hai người họ đang bàn xem lấy gì làm lễ hồi môn.” Không còn cách nào khác, tướng quân phủ thực sự quá nghèo, ước chừng muốn chất đầy mười xe ngựa thì hơi khó khăn.
Trên bàn tiệc, phụ thân ta uống đến cao hứng, một tay vỗ lên vai thế tử trông có vẻ gầy gò, một tay giơ cao chén rượu, nước mắt lưng tròng: “Hiền tế à, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy ấm ức cho con quá. Nữ nhi nhà ta từ nhỏ đã theo ta lăn lộn trên võ trường, đôi khi không biết nặng nhẹ, nếu có ngày nào con thực sự bị nó bắt nạt, con cứ đến nói với ta, ta sẽ thay con trừng trị nó.”
Ta trợn tròn mắt, sao lại bóc mẽ nữ nhi nhà mình như vậy, phụ thân có lễ phép không?
Thế tử lại cười rất lễ phép: “Có lời của nhạc phụ đại nhân, tiểu tế như được đút một viên thuốc định tâm vậy. Chỉ là Uyển Nhi sau khi gả đến cũng rất ngoan ngoãn, chỉ có điều về khoản ăn uống này thì…”
“Về khoản ăn uống thì con đừng chiều chuộng nó quá.” Mẫu thân ta vừa gắp cho ta một đũa rau xanh, vừa gắp cho thế tử một miếng thịt kho tàu to đùng.
Ta chỉ là hồi nhỏ luyện võ quá đói nên ăn móng giò heo đến mức nôn, lại thích bánh ngọt nên vô tình sâu răng, có đáng gì đâu?
Nhưng các người hãy nhìn xem, nom vòng eo thon thả xinh đẹp của ta bây giờ, khi cười một cái là lộ hàm răng trắng toát, còn cần chú ý gì nữa?
Ta hậm hực dùng đũa chọc mạnh vào đĩa rau xanh xanh mướt trong bát.
Thế tử mỉm cười nhìn ta: “Xin nhạc mẫu đại nhân yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Uyển Nhi. Về sau, con sẽ dặn dò nhà bếp một tiếng.”
Hu hu hu, móng giò heo của ta.
Trong lúc ba người họ ăn uống vui vẻ, nâng ly chúc tụng, ta đành khổ sở ăn hết một bát cơm với mấy cọng rau xanh và nấm.
Sau bữa ăn, mẫu thân kéo thế tử nói chuyện phiếm, ta ra hiệu cho Bảo Quyên, nàng ấy hiểu ý gật đầu rồi đi ra ngoài.
Ta trốn trong phòng nhỏ, tay cầm lấy móng giò heo mà Bảo Quyên trộm từ nhà bếp ra, vừa há miệng định cắn thì khuôn mặt tuấn tú của thế tử đột nhiên xuất hiện trước mắt.
“Ngươi, ta, ngươi không phải đang cùng mẫu thân ta…”
Hắn cười, giật lấy móng giò heo trong tay ta, rồi áp sát vào tai ta thì thầm: “Mẫu thân nói sợ là nàng ăn vụng no bụng nên bảo ta mau đến tìm nàng, quả nhiên…”
Hơi thở của hắn khi nói chuyện phả nhẹ vào gáy ta, nửa người ta bỗng tê liệt không nhúc nhích được.
Ta nhìn đôi môi đẹp đẽ của hắn mấp máy, ánh lên sắc hồng hào như móng giò heo.
Thậm chí ta đã quên mất việc giật lại cây móng giò heo kia.
Trên đường về, ta nhớ lại lời mẫu thân thì thầm với ta trước khi ra khỏi cửa.
“Tính tình và danh tiếng của con như vậy, thế tử chắc hẳn rất thích con mới cưới con. Sau này con phải sống thật tốt với thế tử, còn phải nhanh chóng sinh một hài tử, như vậy tình cảm của hai người cũng sẽ bền chặt hơn.”
Mẫu thân sai rồi, trong thoại bản có nói nam nhân khi thích một nữ nhân sẽ nguyện vì nàng ấy mà lên đao sơn xuống biển lửa, nhảy vào chảo dầu nhưng hắn lại không chút nương tay khi giật móng giò heo của ta.
“Mẫu thân nói ngươi rất thích ta nên mới chịu cưới ta?” Ta hỏi, vì không hiểu thì hỏi là thói quen tốt từ nhỏ đến lớn của ta.
Hắn sửng sốt một chút, rồi lại hừ lạnh: “Yêu cái tính thích làm nũng, thích ăn vặt, thích suốt ngày cầm đao cầm thương của nàng à?”
Mặc dù là sự thật nhưng miệng ngươi thật độc địa.
Khoan đã, ngươi nói ai thích làm nũng ai thích ăn vặt? Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Mẫu thân ơi, con một lần nữa xin khẳng định đó không phải là tình yêu.
“Nhưng sao vành tai ngươi lại đỏ lên?” Ta nghi hoặc nhìn vành tai ửng hồng của hắn.
Hắn hơi ngượng ngùng khẽ ho một tiếng: “Trong xe quá nóng, ta đi cưỡi ngựa.”
Vì vậy, ta thở phào nhẹ nhõm, tình yêu chỉ là hòn đá cản đường ăn uống của ta, hừ!