Thế Tử Phi Hung Mãnh - Chương 6
14
Thấy chúng chết hết, ta cũng yên tâm, vui vẻ trở về nhà mẹ đẻ.
Tạ Lưu Cẩm là thái tử, thế mà lại rảnh rỗi đến lạ.
Hôm nay tặng điểm tâm, ngày mai tặng trang sức, hôm sau lại hẹn ta đi ngoại ô.
Ta thực sự không hiểu.
” Rốt cuộc điện hạ muốn gì?
“Có chuyện gì cần đến Triều Triều, có thể nói thẳng ra không?
“Điện hạ đã giúp Triều Triều một ân tình lớn như vậy, là ân nhân của Triều Triều, chỉ cần điện hạ mở lời, Triều Triều nhất định vì điện hạ mà dốc hết tâm can, tuyệt không từ nan.”
Tạ Lưu Cẩm nhìn ta, biểu cảm phức tạp.
“Ninh Triều Triều, nàng thật sự không nhớ gì sao?
“Nơi này, cây đào này, còn có bánh vân phiến này, nàng không có chút ấn tượng nào sao?”
Ta gãi đầu: “Ta… cần phải nhớ gì sao?”
Tạ Lưu Cẩm nhìn ta hồi lâu, kéo ta xuống hôn một cái.
“Thôi, phiền chết đi được!
“Hôn một cái đi!”
Ta: “???”
Thái tử phá được vụ án tạo phản của Lễ vương, lập được công lớn.
Vừa đúng lúc thái tử tròn hai mươi tuổi, hoàng đế và hoàng hậu mở tiệc trong cung, muốn chọn phi cho thái tử.
Ta theo phụ thân vào cung dự tiệc, đang ăn ngon lành thì đột nhiên bị gọi tên.
“Nhi thần ngưỡng mộ con gái của Trấn quốc đại tướng quân Ninh Triều Triều, xin phụ hoàng mẫu hậu thành toàn.”
Lời vừa dứt, cả triều đều im lặng.
Ánh mắt của những tiểu thư khuê các như muốn xuyên thủng ta.
Hoàng hậu sa sầm mặt: “Cẩm nhi, không được hồ náo!
” Ninh tiểu thư… nàng ta… đã tái giá, sao có thể làm thái tử phi được.”
Tạ Lưu Cẩm lại nói: “Ninh Triều Triều và Cảnh Thiếu Ngôn không có quan hệ phu thê thực sự, huống hồ Cảnh Thiếu Ngôn cấu kết với Lễ vương tạo phản, là phản tặc, Ninh đại tướng quân cả nhà trung liệt, trung can nghĩa đảm, hôn sự này căn bản không nên tính.
“Huống hồ, lần này nhi thần có thể thuận lợi tra được chứng cứ mưu phản của Lễ vương, Ninh tiểu thư có công không nhỏ.
“Nhi thần cho rằng, trong số các thiên kim của văn võ bá quan, chỉ có Ninh Triều Triều mới có tư cách làm thái tử phi!”
“Cái này…”
Sắc mặt của hoàng đế và hoàng hậu đều không được đẹp.
“Ninh Triều Triều, ý của ngươi thế nào?”
Ý của ta, đương nhiên là từ chối rồi!
“Tâu bệ hạ, tâu nương nương.
“Triều Triều không muốn gả chồng!”
“Trải qua chuyện này, Triều Triều mới biết được tình thân cốt nhục đáng quý biết bao.
“Triều Triều chỉ mong cả đời được ở bên phụ thân, cho dù có thành thân… cũng là chiêu tế vào phủ, chứ không phải gả đi.”
Đến lượt Tạ Lưu Cẩm ngơ ngác.
“???”
Hắn đường đường một thái tử, đương nhiên không thể vào phủ tướng quân làm con rể được.
Ta không chịu gả cho hắn, hắn lại không chịu cưới người khác, chuyện chọn phi cứ thế mà trì hoãn.
Sang năm, phụ thân cáo lão hồi hương.
Ta theo phụ thân rời khỏi kinh thành, về quê tảo mộ, đi mất nửa năm.
Trong thời gian đó, ta du sơn ngoạn thủy, cảm thấy những vết thi ban trên người cũng nhạt đi không ít.
Chỉ là bất kể ta đi đến đâu, thư từ và quà tặng của Tạ Lưu Cẩm vẫn luôn đeo bám không buông.
” Ái thê Triều Triều, hoa nở trên đường, có thể từ từ trở về rồi.
” Ái thê Triều Triều, trâm cài này rất hợp với nàng.
” Ái thê Triều Triều, bội đồng tâm này, tượng trưng cho ta và nàng đồng tâm, bạc đầu không rời.
” Ái thê Triều Triều, nhớ nàng.
“Nhớ nàng, nhớ nàng, nhớ nàng.”
…
Ta lúc nào trở thành thê tử của hắn vậy???
Ta vất vả lắm mới thoát khỏi bức tường cao kia, sẽ không quay lại nơi đó để bị trói buộc cả đời.
Thái tử phi, hay hoàng hậu, đều không phải là điều ta mong muốn.
Vì vậy, chỉ có thể từ chối, từ chối, rồi lại từ chối hắn.
15
Sau khi cùng phụ thân du ngoạn bên ngoài hơn một năm, chúng ta mới lên đường trở về kinh thành.
Vừa về đến phủ tướng quân vào buổi tối, đã có một người xông vào phòng ngủ của ta.
Không ngờ, nửa đêm đang ngủ, ta cảm thấy bên cạnh đột nhiên có người đứng.
Tạ Lưu Cẩm đã lâu không gặp, kích động nói với ta: “Triều Triều! Chúng ta có thể thành thân rồi!
“Ta không phải thái tử, ta là bị đánh tráo!
“Ta có thể vào phủ của nàng để ở rể rồi!”
Ta sửng sốt: “Cái gì?”
Tạ Lưu Cẩm giải thích: “Năm đó hoàng hậu và một cung nữ được phụ hoàng sủng hạnh cùng lúc sinh con, bà đỡ là mẹ của cung nữ đó, cố ý đánh tráo con của cung nữ và thái tử!
“Ta không phải con của hoàng hậu, ta là con của cung nữ, ta có thể vào phủ của nàng ở rể rồi!”
Ta nhìn Tạ Lưu Cẩm đang nghiêm túc trước mặt, mãi một lúc sau mới phản ứng lại, hắn không nói đùa.
Thật sự là ta phục rồi.
“Điên à!
“Ngươi là con của cung nữ nhưng lại làm thái tử hơn hai mươi năm!
“Thế thì thái tử thật sự, còn không lột da ngươi sao?!
“Hoàng hậu cũng sẽ không tha cho ngươi!
“Ngươi cho rằng, họ sẽ để mặc một hoàng tử từng làm thái tử, liên hôn với phủ Trấn quốc đại tướng quân trước đây sao?
“Ngươi còn vào phủ ta ở rể!
“Ngươi vẫn nên chạy trốn thì hơn!”
Tạ Lưu Cẩm: “Hả? Như vậy sao?
“Vậy thì nàng cùng ta chạy trốn đi?
“Ninh Triều Triều! Chúng ta bỏ trốn đi?”
Ta không nhịn được trợn mắt: “Ta ngay cả thái tử phi cũng không muốn làm, bây giờ ngươi không còn là thái tử nữa, ta lại bỏ trốn cùng ngươi???”
Tạ Lưu Cẩm nắm lấy tay ta không ngừng lắc: “Bỏ trốn đi bỏ trốn đi! Triều Triều, nguyện vọng lớn nhất đời này của ta, chính là cùng nàng bỏ trốn!”
Ta: “…… Nghĩ hay lắm, lần sau không được nghĩ nữa.”
Vạn lần không ngờ, ta vẫn bỏ trốn cùng Tạ Lưu Cẩm.
Thật ra là bị hắn cưỡng ép kéo đi.
“Bỏ trốn, không phải là phải có tình cảm với nhau sao?
“Ta lại không muốn gả cho ngươi, tại sao phải bỏ trốn cùng ngươi?”
Tạ Lưu Cẩm sửa lại lời ta: “Là ta vào phủ nàng ở rể.
“Ta bây giờ là rể của nàng, phu nhân đại nhân.
“Sau này chúng ta phu xướng phụ tùy, ta cày nàng dệt, sinh con thì cho nó theo họ Ninh của nàng.
“Phu thê chúng ta đồng tâm, nhất định có thể sống những ngày tháng tươi đẹp!
“Đợi chúng ta sinh con, rồi đưa về bái kiến nhạc phụ đại nhân, ông ấy nhất định sẽ rất vui!”
Ta: “Ngươi nghĩ hay lắm.”
Nói là bỏ trốn nhưng thật ra cũng không bỏ trốn xa lắm, chỉ ở một ngôi làng nhỏ ngoại ô kinh thành.
Ta và Tạ Lưu Cẩm nhờ sự giúp đỡ của dân làng mà thành thân, sống cuộc sống nam cày nữ dệt… ba ngày.
Hắn cày ruộng không được, ta dệt vải cũng không xong.
Lúc ta bỏ trốn đã mang theo mấy chục vạn lượng ngân phiếu.
“Không phải, đất này nhất định phải cày sao? Vải này không dệt không được sao?
“Còn nữa, chúng ta nhất định phải ở trong làng sao?”
Tạ Lưu Cẩm tủi thân bĩu môi: “Nhưng người khác đều như vậy.”
Ta không nhịn được dùng tay chọc vào ngực hắn: “Ai đều như vậy?
“Ta chỉ muốn hỏi! Người khác là ai!”
Tạ Lưu Cẩm nghiêng đầu đếm một loạt tên người.
Ta mặt đầy vạch đen.
Được rồi, đều là những câu chuyện nam nữ si tình trong sách thoại bản.
Ta không nhịn được liếc xéo hắn.
“Ngươi đúng là đã đọc không ít nhỉ? Cuộc sống này ngươi cứ sống đi, ta không sống nữa.
Vừa mới bước ra ngoài, trên tường viện bỗng nhảy xuống mấy người, cúi đầu bái lạy.
“Thuộc hạ bái kiến Thái tử điện hạ, bái kiến Thái tử phi!”
“Bệ hạ có chỉ, mời ngài và Thái tử phi nương nương hồi cung!”
Ta sửng sốt, quay đầu nhìn Tạ Lưu Cẩm với vẻ bối rối.
” Ngươi không phải là con trai của cung nữ sao? Sao hắn lại gọi ngươi là Thái tử?”
“Những lời đó, chẳng lẽ là ngươi muốn lừa ta bỏ trốn, cố ý bịa chuyện lừa ta sao?”
Tạ Lưu Cẩm nghe vậy liền lấy tay gãi mũi, ho dữ dội.
“Khụ khụ khụ!!!”
“Nương tử, nàng nghe ta giải thích!”
“Tạ Lưu Cẩm!!!”
16
Hoàng đế bệnh nặng, vội vàng triệu Thái tử về giám quốc.
Chuyến bỏ trốn của ta và Tạ Lưu Cẩm diễn ra sau hơn một tháng thì kết thúc.
Đi thì hai người, về thì ba người.
Không sai, ta đã mang thai.
Hoàng đế và Hoàng hậu dù có không hài lòng, cũng chỉ có thể nhận ta làm con dâu.
Chỉ là ta không hài lòng lắm.
Ta rõ ràng là chiêu tế, sao lại biến thành gả chồng?
Ngày đại hôn, phụ thân nắm tay ta an ủi: “Triều Triều, dễ được bảo vật vô giá, khó được hữu tình lang.”
“Phụ thân thấy Thái tử điện hạ đối với con là chân thành, con hãy gả cho hắn đi!”
“Khó cho đứa nhỏ này si tình đến vậy.”
“Năm đó khi nó đến phủ chúng ta học nghệ, ngày nào nó cũng cõng con chạy, còn nói lớn lên sẽ cưới con, con không nhớ sao?”
“Nhưng lúc đó con còn chưa đầy năm tuổi, đã sớm quên mất rồi.”
“Bây giờ nhìn thấy hai đứa ở bên nhau, còn có con, phụ thân thật sự thấy được an ủi tuổi già.”
“Dù bây giờ có chết, cũng có thể đi gặp mẹ con rồi.”
Ta ngơ ngác nhìn phụ thân.
“Có chuyện này sao? Sao con không có chút ấn tượng nào?”
Giọng nói của Tạ Lưu Cẩm từ phía sau truyền đến: “Bởi vì nàng vô lương tâm!”
“Ninh Triều Triều, phạt nàng sau này không được phép rời xa ta nữa!”
Vì ký ức kiếp trước, ta vẫn luôn là một người lạnh lùng vô tình.
Lúc này nhìn Tạ Lưu Cẩm trước mắt, ta mới thực sự cảm nhận được mình đã được tái sinh.
Mọi chuyện trước kia đều như đã chết từ hôm qua, đứng trước mắt ta lúc này là hạnh phúc trong tầm tay.
Ta nắm lấy tay Tạ Lưu Cẩm: “Tạ Lưu Cẩm, chàng thật ngốc!”
Tạ Lưu Cẩm nói: “Đúng vậy! Ta là kẻ ngốc, cho nên mới ngốc nghếch chỉ thích một mình nàng!”
“Ta muốn đời đời kiếp kiếp đều ngốc như vậy, mãi mãi không muốn thông minh!”
Ta gả cho Tạ Lưu Cẩm, trở thành Thái tử phi.
Đêm động phòng, chăn gối uyên ương, chúng ta ôm chặt lấy nhau.
Trong giấc mơ, ta như trở về kiếp trước, nơi ta nằm chết là một bãi tha ma hỗn loạn.
Người mặc long bào màu đen bất chấp tất cả tìm kiếm trong bãi tha ma, sau đó tìm thấy ta đã tan nát, chăm chú ôm vào trong ngực, giống như trân bảo.
Dưới cơn mưa như trút nước, khuôn mặt đó, chính là Tạ Lưu Cẩm ở bên cạnh.
Hết.