Thế Tử Phi Hung Mãnh - Chương 1
1.
Ta tên Ninh Triều Triều, là nữ nhi duy nhất của phủ Tướng quân.
Phụ thân là Trấn quốc đại tướng quân chiến công lừng lẫy.
Bởi vì phụ thân không có con trai, mẫu thân lại mất sớm.
Phụ thân sợ ta nửa đời sau không có chỗ dựa, đích thân đến trước mặt bệ hạ cầu xin ban hôn cho ta.
Kiếp trước, ta vì an lòng phụ thân, mang theo của hồi môn hậu hĩnh gả vào An Viễn Hầu phủ, trở thành thế tử phi của An Viễn Hầu phủ.
Phu quân Cảnh Thiếu Ngôn lại để ta một mình phòng không gối chiếc trong đêm tân hôn, thậm chí ngày hôm sau đã ra chiến trường.
Ta không biết mình đã làm sai điều gì, một lòng chờ hắn đắc thắng trở về.
Không nghĩ tới, ta chờ đợi ròng rã sáu năm, đổi lại là hắn dẫn ngoại thất và thứ tử vào cửa.
Ta đau lòng tuyệt vọng, muốn hòa ly.
Nhưng bà mẫu lại khuyên ta, nam nhân ở bên ngoài sao có thể không có nữ nhân chăm sóc?
Huống hồ, Cảnh Thiếu Ngôn ra chiến trường đã sáu năm.
Lâm Trân Nhi thay ta hầu hạ phu quân, lại sinh hạ hài tử, giúp ta khỏi đau đớn sinh nở, ta không nên ghen tị, mà phải biết ơn mới đúng.
Vừa lúc phụ thân vết thương cũ tái phát, ta không muốn phụ thân lo lắng, cũng vì sự ổn định của gia đình nên đã làm chủ nạp thiếp cho phu quân.
Lại suy nghĩ vì tiền đồ của đứa trẻ, càng ghi tên thứ tử vào dưới danh nghĩa của ta, để hắn có thể nhập học với thân phận đích tử.
Ai ngờ hắn không hề biết ơn ân dạy dỗ của ta, tuổi còn nhỏ đã phung phí của hồi môn của ta, ăn chơi trác táng, tùy ý làm bậy.
Không những coi thường mạng người, còn oán hận ta đã cướp hắn khỏi vòng tay mẹ đẻ, không để mẫu thân hắn làm bình thê, phát điên nhốt ta lại hành hạ đến chết.
Phu quân vì sủng thiếp, bao che cho hành vi thí mẫu của nghịch tử, sau khi ta chết, mặc cho ta phơi thây nơi hoang dã, đưa biểu muội kia lên làm chính thất.
Sau đó, hắn còn cấu kết với Lễ vương mưu phản, bao vây hoàng thành.
Đáng thương cho lão phụ thân của ta vừa trải qua nỗi đau mất nữ nhi, vì dẹp loạn, dù đã hơn năm mươi tuổi vẫn phải mặc giáp ra trận.
Cuối cùng tử trận, rơi vào cảnh đầu một nơi thân một nẻo, chết không toàn thây.
Sau khi ta chết, linh hồn lơ lửng giữa không trung, nhìn đầu của phụ thân bị ngựa giẫm đạp, thi thể bị chó hoang và quạ đen gặm cắn, oán khí khó tan.
Ta hận không thể đem Cảnh Thiếu Ngôn và Lâm Trân Nhi, đôi tiện nhân kia, băm vằm thành trăm mảnh.
Mở mắt ra lần nữa, ta không ngờ mình đã sống lại vào ngày mới gả vào Hầu phủ.
Lúc này đại lễ đã thành, ta và Cảnh Thiếu Ngôn đã bái thiên địa thành vợ chồng.
Đúng là lúc phải dâng trà cho bà mẫu.
Nhưng người bưng trà lại là Lâm Trân Nhi, biểu muội của Cảnh Thiếu Ngôn.
Kiếp trước, ta không biết Lâm Trân Nhi và Cảnh Thiếu Ngôn đã sớm tư tình.
Cũng không để ý đến biểu muội này, người đã biến mất ngay ngày hôm sau khi đại hôn.
Giờ nghĩ lại, hai người này sớm đã có quan hệ, hợp sức trêu đùa ta.
Cho nên khi Lâm Trân Nhi bưng trà lên, liền trực tiếp gây khó dễ.
“Đây chính là ngoại thất phu quân nuôi trong phủ phải không?
“Người khác đều nuôi ở bên ngoài, phu quân lại khéo léo bày trò, gọi kỹ nữ là biểu muội, trực tiếp nuôi trong phủ, che mắt thiên hạ, thật đúng là thông minh!”
2.
Không sai, Lâm Trân Nhi này căn bản không phải biểu muội gì của Cảnh Thiếu Ngôn, mà là kỹ nữ Cảnh Thiếu Ngôn quen biết khi đi uống rượu ở thanh lâu.
Vì nàng ta, Cảnh Thiếu Ngôn không tiếc trở mặt với Cảnh lão phu nhân, thẳng thắn nói nếu không cho hắn cưới Lâm Trân Nhi, hắn sẽ xuất gia làm hòa thượng.
Cảnh lão phu nhân chỉ có một đứa con trai đích tôn này, không còn cách nào khác, chỉ có thể nghĩ ra một cách hòa giải.
Cho Lâm Trân Nhi ở trong phủ với danh nghĩa biểu muội trước, đợi hắn cưới chính thê, rồi nạp Lâm Trân Nhi làm thiếp.
Chuyện Lâm Trân Nhi đuổi theo đến biên quan, Cảnh lão phu nhân cũng biết từ đầu, chỉ giấu mình ta mà thôi.
Ta vừa nói ra, cả sảnh đường đều xôn xao.
Sắc mặt Cảnh Thiếu Ngôn lập tức tối sầm lại.
“Ngươi nói bậy bạ gì vậy? Đây là biểu muội của ta, không phải kỹ nữ gì cả!
“Huống hồ, biểu muội còn trong sạch, danh tiết của nữ nhi gia là thứ quý giá nhất, sao có thể để ngươi vu khống…”
Kiếp trước, phụ thân thân thể không tốt, ta tự học y lý.
Vừa rồi đỡ Lâm Trân Nhi, ta nhân cơ hội bắt mạch cho nàng ta.
Quả nhiên là mang thai một tháng không thể nghi ngờ.
Nghe Cảnh Thiếu Ngôn mắng ta, ta vẻ mặt vô tội và tủi thân nhìn hắn.
“Chẳng lẽ là thiếp hiểu lầm sao?
“Không thể nào… Thiếp biết chút y lý, vừa bắt mạch cho biểu muội, hẳn là mang thai một tháng rồi.
“Nguyên tưởng rằng, biểu muội của phu quân lại có thai, không bằng để thiếp làm chủ, nạp biểu muội cho phu quân.
“Nhưng phu quân không thừa nhận… Vậy biểu muội chưa xuất giá, lại tư thông với người khác, chẳng phải là không giữ phụ đạo, làm nhục gia môn sao?
“Không biết biểu muội này là cô biểu muội, hay là cậu biểu muội?
“Thiếp thân nghe nói, Lão hầu gia chỉ có một người muội muội, gả cho Dương quốc công phủ, bây giờ là Lão phu nhân của Dương quốc công phủ, tiểu thư của quốc công gia, hẳn sẽ không…
“Tỷ muội của Lão phu nhân thì bình thường hơn một chút, không biết là thiên kim của Huyện lệnh Tuân Dương, hay là tiểu thư của tiệm lương thực Lý Ký?
“Không đúng… Hai nhà này đều không họ Lâm, chẳng lẽ là nhà mẹ đẻ của mẫu thân, do cậu ruột sinh ra?”
Sau đó cười hỏi Cảnh lão phu nhân: “Mẫu thân, nhà mẹ đẻ của người họ Lâm phải không?”
Mọi người đều biết, nhà mẹ đẻ của Cảnh lão phu nhân họ Vương.
Lúc trước mặc dù ta không thể không tiếp nhận Lâm Trân Nhi và đứa con trai nàng ta sinh vào phủ.
Nhưng cũng đã cẩn thận điều tra thân thế của nàng ta.
Ai ngờ cả hai bên họ hàng đều tra xét, nhưng vẫn không có người này.
Giờ lại trở thành lời nói để ta chèn ép nàng ta.
Cảnh lão phu nhân thấy ta bức bách, sắc mặt còn khó coi hơn cả đáy nồi.
Ngồi trên cao, tay siết chặt chuỗi hạt không nói gì.
Khách khứa cũng bàn tán xôn xao.
“Nếu ta nhớ không nhầm thì mẫu thân của Cảnh lão phu nhân họ Vương.”
“Thế tử phi này thật thú vị, mở miệng ra là sắp xếp hết cả thân thích Cảnh gia vào.”
“Nếu để các cô mẫu và di mẫu của Cảnh thế tử biết được, hắn ta liên lụy đến thanh danh của nữ nhi họ, chỉ sợ sẽ kéo đến tận cửa để tính sổ với hắn!”
“Cảnh lão hầu gia năm xưa cũng lập được nhiều chiến công, chỉ tiếc là mất sớm, đứa con trai độc nhất lại ra nông nỗi này, trước khi cưới đã nuôi ngoại thất trong phủ, con thứ còn vào cửa trước cả mẹ cả, cũng chỉ có hắn mới làm ra được!”
“Ngươi đừng nói, ngươi đúng thật là đừng nói, biểu muội của Cảnh thế tử có phải là cô nương Trân Nhi của Phượng Tiên Lâu không? Đầu năm ta đi tìm thú vui còn tìm nàng hầu rượu nữa nha.”
“Ngươi vừa nói, đúng là giống thật…”
“Ghê gớm thật, ghê gớm thật, Cảnh thế tử thế mà lại nuôi kỹ nữ thanh lâu làm ngoại thất, chẳng phải là dẫm đạp lên thể diện của phủ Trấn quốc tướng quân hay sao?”
“Ninh lão tướng quân chỉ có một nữ nhi trân quý, sao có thể bỏ qua được? Lần này Cảnh phủ chỉ sợ sẽ phải ăn không hết gói đem đi….”
Đúng như câu nói, lời nói của người đời đáng sợ.
Nước miếng có thể dìm chết người.
Năm xưa Cảnh lão phu nhân chính là lấy danh nghĩa thể diện của hầu phủ mà ép ta tiếp nhận mẹ con Lâm Trân Nhi.
Giờ đây vận mệnh xoay vần, ta muốn xem, khi chính bản thân họ phải chịu nỗi đau này, họ sẽ có thái độ và phản ứng như thế nào!
3.
Sau khi náo loạn ở lễ đường, để lại một đống hỗn độn, ta không ngoảnh đầu lại mà bước vào phòng tân hôn.
Tháo bỏ trâm cài, nha hoàn Hồng Thự lo lắng nhìn ta.
“Tiểu thư, sao người biết được trước khi cưới, cô gia đã có ngoại thất?”
“Không ngờ bề ngoài hắn ta trông đàng hoàng, mà bên trong lại là một kẻ trăng hoa!”
“Bệ hạ cũng thật là, sao lại ban hôn người cho một kẻ như vậy?”
Ta liếc nàng một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo: “Cẩn thận tai vách mạch rừng, sao dám bàn tán về Bệ hạ?”
Kiếp trước, hoàng đế tứ hôn ta cho Cảnh Thiếu Ngôn, đều bởi vì phụ thân hắn từng lập chiến công.
Nhưng ông ta không biết, Cảnh hầu năm xưa chính là người của Lễ vương.
Năm xưa Lễ vương tranh đoạt ngôi vị thất bại, bao nhiêu năm nay vẫn không từ bỏ ý định, trong bóng tối không ngừng kết bè kết phái, mưu đồ tạo phản.
Phủ An Viễn hầu càng từ đầu đến cuối đều nghe lệnh của Lễ vương.
Hồng Thự bị ta mắng, lè lưỡi.
“Tiểu thư, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Vừa rồi ở lễ đường, người đã đắc tội với tất cả mọi người trong hầu phủ.”
“Nô tỳ sợ họ sẽ không chịu bỏ qua.”
“Hay là… hay là chúng ta về phủ tướng quân đi?”
Ta ngồi trên giường tân hôn, nhẹ nhàng vuốt ve những hạt lạc, long nhãn, táo đỏ dưới lòng bàn tay.
Trong lòng hiện lên từng cảnh từng cảnh của kiếp trước, lòng đầy hận ý, nhưng nụ cười trên môi lại càng rạng rỡ.
“Ta đường đường chính chính là thế tử phi của hầu phủ, tại sao phải về?”
“Ta chính là người mà bọn họ dùng tám đại kiệu rước vào, muốn đi cũng phải là họ dùng tám đại kiệu cầu xin ta đi.”
Hồng Thự có chút không hiểu.
“Thế nhưng là… cô gia đã đối xử với người như vậy, chúng ta còn ở lại hầu phủ làm gì?”
“Nô tỳ đoán là thế tử không còn mặt mũi nào để gặp người nữa!”
Ta cong môi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa.
Nàng đã đánh giá thấp mức độ vô liêm sỉ của Cảnh Thiếu Ngôn.
Hầu phủ bề ngoài hào nhoáng, nhưng bên trong thực chất chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.
Gặp được một kẻ ngốc nghếch như ta, sao có thể dễ dàng buông tay?
Quả nhiên, không lâu sau, cửa phòng tân hôn vang lên tiếng động.
Nghe thấy tiếng động này, ta cười khẩy liếc Hồng Thự một cái.
Không phải là đã đến rồi sao?
Vào cửa, Cảnh Thiếu Ngôn thấy ta đã tháo trâm cài ngồi trên giường, đáy mắt thoáng qua một tia khinh thường, khoanh tay đứng đó, vung tay áo nói:
“Thế tử phi, bản thế tử biết nàng vì chuyện của Trân Nhi mà tức giận.
“Nhưng dù sao nàng ấy cũng là nữ nhân của bản thế tử, còn mang thai rồi.
“Nàng là chủ mẫu, hẳn là nên rộng lượng một chút.
“Dù sao đứa trẻ sinh ra cũng phải gọi nàng là mẫu thân, nàng mới là chính thất của ta.”
“Môn hôn sự này là do Bệ hạ ban, hà tất phải làm cho khó coi như vậy?”