Thê Tử Của Ta - Chương 4
Hắn như nhớ ra điều gì, liền nói: “Hôn sự của chúng ta là do trưởng bối hai nhà định đoạt. Giờ đây, vẫn nên hỏi ý của mẫu thân.”
Phụ thân của Cố Xương Văn mất sớm, còn phụ mẫu ta thì không ở kinh thành. Trưởng bối của hai nhà hiện giờ chỉ còn mỗi lão phu nhân.
Hoàng đế liếc nhìn Cố Xương Văn, hai người trao đổi ánh mắt rồi sai người đi mời lão phu nhân đến.
Khi bà đến, Cố Xương Văn liền “phịch” một tiếng, quỳ sụp xuống đất, nói với lão phu nhân:
“Mẫu thân, con và Nhược Hàn là do người nhìn lớn lên. Người cũng không muốn thấy chúng con chia xa, đúng không?”
Trên đường đến, lão phu nhân đã nghe qua mọi chuyện. Bà cúi đầu thật thấp, không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Xương Văn.
Cố Xương Văn là đứa con trai duy nhất của bà, từ nhỏ đến lớn chưa từng cầu xin bà điều gì. Làm sao bà không hiểu lòng con trai mình chứ?
“Con à, buông tay đi.”
Lời của lão phu nhân như một tiếng sét, khiến tất cả mọi người không dám tin vào tai mình.
“Mẫu thân, tại sao người lại bênh người ngoài mà không đứng về phía con?”
Lão phu nhân tuy thường ngày cười nói hiền hậu, nhưng thực chất là người sáng suốt nhất. Bà nhìn sang chỗ khác, nghiêm nghị nói:
“Xương Văn, con và Nhược Hàn không hợp nhau nữa. Nhược Hàn không thể chấp nhận mẫu tử Vinh nương. Đừng nói Nhược Hàn, thử hỏi trên đời này có người phụ nữ nào muốn chia sẻ trượng phu của mình không?
“Hiện tại, Nhược Hàn và Thư Tuấn đang sống rất tốt, con và Vinh nương cũng sống rất tốt. Hai nhà cứ hòa thuận mà sống, đừng tranh giành nữa.
“Năm đó mọi người đều nghĩ con đã mất, Nhược Hàn vì con mà đau lòng đến chết đi sống lại. Con bé không có lỗi với con. Hôn sự của Nhược Hàn và Thư Tuấn là do ta làm chủ. Con có trách, thì trách ta đi.”
“Mẫu thân!” Cố Xương Văn xé ruột xé gan kêu lên, nước mắt cũng rơi xuống.
Nhưng lão phu nhân không nhìn hắn, chỉ bình thản nói thêm một câu: “Năm đó chuyện con giả chết, hoàng thượng đã nói bóng gió với ta.”
Lời này hoàn toàn phá vỡ chút hy vọng cuối cùng còn sót lại trong lòng Cố Xương Văn.
Ta và Trần Thư Tuấn mỗi người một bên đỡ lấy lão phu nhân. Ta cảm kích nhìn bà, khẽ gọi một tiếng: “Nương.”
Lão phu nhân vỗ nhẹ tay ta, nở một nụ cười sâu sắc.
Sùng ca nhi lúc này không còn làm loạn, chạy đến bên lão phu nhân, ngẩng đầu hỏi: “A bà, người có tiếp tục sống cùng cha và nương con không? Con không nỡ rời xa người.”
Lão phu nhân ôm lấy Sùng ca nhi, thương yêu hết mực như báu vật, đáp:
“A bà cũng không nỡ xa Sùng ca nhi.”
Trần Thư Tuấn cười nói: “Nương, con đã bàn với đại ca, huynh ấy đã mua cho con một ngôi nhà mới bên ngoài. Chúng ta không cần ở lại Cố phủ, sau này cả nhà mình sẽ sống vui vẻ cùng nhau.
“Nương cứ coi nương tử là con gái của người, còn con là con trai người.”
Thì ra Trần Thư Tuấn đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ từ lâu.
15
Tình hình đến mức này, dù không muốn, Cố Xương Văn cũng buộc phải đồng ý.
Hoàng đế quyết định làm chứng, ngay tại chỗ yêu cầu ta và Cố Xương Văn ký vào thư hòa ly.
Trần Thư Tuấn liền lấy hòa ly thư từ trong áo ra, ngay lập tức đưa cho ta.
Ta ký xong, Cố Xương Văn cầm lấy tờ thư hòa ly mỏng manh mà không ngừng run rẩy.
Ngay khi hắn chuẩn bị ký tên mình, Lý Vinh nương đột nhiên hét lên: “Diêu Thảo! Diêu Thảo, con làm sao vậy? Tướng quân, Diêu Thảo hình như phát bệnh rồi!”
Nghe nói Cố Diêu Thảo từ nhỏ đã mắc bệnh tim bẩm sinh, cơ thể rất yếu, không ngờ hôm nay lại phát bệnh bất ngờ như vậy.
Cố Xương Văn lập tức lao tới bên cạnh Diêu Thảo, đau lòng không thôi. Mọi người cùng nhau xoay xở một lúc mới ổn định được tình hình.
Sau đó, Cố Xương Văn lấy cớ phải chăm sóc con gái, nói không có thời gian giải quyết chuyện của ta và hắn, liền trì hoãn thêm lần nữa.
Trần Thư Tuấn trong lòng bứt rứt, muốn kéo hắn trở lại để ký thư hòa ly cho xong chuyện.
Ta ngăn hắn lại: “Thôi, hài tử bị bệnh, hắn lo lắng cũng là lẽ thường tình.”
Trần Thư Tuấn lại hừ một tiếng, nói: “Rõ ràng là giả vờ, nào có bệnh thật?”
Ta và lão phu nhân cùng quay đầu nhìn Trần Thư Tuấn.
Hắn tiếp lời: “Ta đã để ý Lý Vinh nương một lúc. Nàng ta cả buổi chỉ nhìn chằm chằm vào nàng và Cố Xương Văn. Khi Cố Xương Văn định ký thư hòa ly, nàng ta liền tỏ vẻ rất lo lắng, rồi bóp nhẹ vai của Diêu Thảo, con bé lập tức kêu đau.”
Ta đáp: “Chỉ dựa vào đó mà chàng nói người ta giả bệnh, không phải quá hồ đồ sao?”
Trần Thư Tuấn thản nhiên nói: “Chuyện này ta có kinh nghiệm. Ta và Sùng ca nhi từng thử qua nhiều lần. Chỉ cần ta nháy mắt một cái, Sùng ca nhi sẽ phối hợp ngay…”
Lời chưa dứt, hắn nhận ra ánh mắt ta đang chiếu thẳng vào mình.
“Chẳng trách, hóa ra hai cha con các người diễn kịch không ít lần nhỉ?”
Trần Thư Tuấn biết mình lỡ lời, vội vàng năn nỉ: “Tỷ tỷ..”
16
Sau khi trở về Cố phủ, ta bảo quản gia thu dọn tài sản, mang theo phần của ta và lão phu nhân rời đi.
Ta, Trần Thư Tuấn, lão phu nhân và Sùng ca nhi cùng nhau chuyển tới nhà mới.
Lúc này, Sùng ca nhi đang lim dim mắt, nằm trên đùi lão phu nhân, còn bà thì phe phẩy quạt xua muỗi, dáng vẻ thất thần. Nhìn bà như vậy, ta không khỏi xót xa.
“Nương, nếu người nhớ tướng quân, con sẽ bảo Thư Tuấn đưa người đến tướng quân phủ ở vài ngày.”
Lão phu nhân lập tức xua tay, ra hiệu ta nói nhỏ:
“Đừng để Thư Tuấn nghe thấy chuyện của Xương Văn. Thằng bé giờ như pháo vậy, cứ nghe đến Xương Văn là nổ.
“Ta chỉ hối hận thôi, biết vậy năm đó nhận con làm con gái, thì đâu xảy ra cớ sự này.”
“Nương, người đừng nghĩ ngợi nữa. Hiện giờ chẳng phải đang rất tốt sao?” Ta bóc một quả quýt đưa cho bà.
Sùng ca nhi ngửi thấy mùi quýt, khịt khịt mũi, liền giơ tay lên nói:
“A nương, con cũng muốn ăn quýt!”
Ta nhẹ nhàng gõ vào tay thằng bé: “Không có.”
Rồi đưa quả quýt cho lão phu nhân.
Lão phu nhân thương cháu, liền bẻ miếng đầu tiên cho Sùng ca nhi.
Những ngày sau đó, bất kể ta sai người tới giục Cố Xương Văn ký thư hòa ly, hắn đều viện đủ mọi lý do để trì hoãn.
Đến ngày sinh thần của Sùng ca nhi, bạn bè của Trần Thư Tuấn mang đến rất nhiều quà cáp. Cả nhà cùng ăn uống vui vẻ, Sùng ca nhi nhận được không ít món đồ chơi kỳ lạ, thằng bé vui mừng nhảy cẫng lên, suýt chút nữa thì trèo lên nóc nhà.
Nhưng niềm vui chưa kéo dài bao lâu, gương mặt rạng rỡ của Sùng ca nhi bỗng xị xuống, rồi cung kính hành lễ với Trần đại gia.
Ta lúc này mới để ý Trần đại gia đã tới, Trần Thư Tuấn cũng nhanh chóng bước ra đón:
“Đại ca, huynh đến rồi.”
Trần đại gia và Trần Thư Tuấn tuy cùng một mẹ sinh ra, nhưng tính cách lại khác biệt một trời một vực. Trần đại gia nghiêm túc, vẻ ngoài chỉn chu, gương mặt lúc nào cũng lạnh như băng. Hôm nay trông hắn càng không vui, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua ta, rồi nói: “Đệ muội, không biết ta còn có thể gọi ngươi như vậy không?”
Hóa ra, Trần đại gia tới đây là để tính sổ.
Trần Thư Tuấn vội đứng ra bênh vực ta: “Đại ca, sao hôm nay huynh lại giận như vậy? Đừng nói những lời khó nghe với nương tử của đệ.”
Ánh mắt sắc bén của Trần đại gia quét thẳng về phía Trần Thư Tuấn, giọng lạnh như băng:
“Thời gian qua ta bận rộn đến lú lẫn, giờ mới biết nàng ta và người kia vẫn chưa hòa ly. Đệ cứ thế sống chung không rõ ràng, rốt cuộc là muốn thế nào?
“Đệ muội, ta cho ngươi nửa tháng, tốt nhất hãy cho nhị lang một lời giải thích.”
Trần Thư Tuấn liền cắt ngang, lớn tiếng nói: “Đại ca, dù Nhược Hàn có cho hay không, ta vẫn theo nàng ấy!”
Sau một hồi lời qua tiếng lại, Trần Thư Tuấn nói đủ thứ lời ngọt ngào mới tiễn được Trần đại gia đi.
Lão phu nhân cả buổi ôm Sùng ca nhi, không dám gặp mặt Trần đại gia, chỉ sợ hắn sẽ trách bà.
Đến tối, khi khách khứa đã ra về, Sùng ca nhi kéo ta về phòng mình.
Những món quà được gửi đến chất cao như núi. Sùng ca nhi chắp tay bái ta, rồi nói: “Nương, a bà nói sinh thần của con là ngày chịu khổ của người. Nương sinh con không dễ dàng, con dập đầu cảm tạ nương, quà nhận được con xin chia cho người một nửa.”
Sùng ca nhi được dạy dỗ từ sớm, rất thông minh lanh lợi. Ngoài tính nghịch ngợm, thằng bé không có gì đáng chê. Nghe những lời chân thành ấy, nước mắt ta không kìm được mà rơi, vội đỡ thằng bé đứng dậy: “Lạnh lắm, đừng quỳ nữa.”
17
Lúc này, Trần Thư Tuấn bước tới, bế Sùng ca nhi lên, cân nhắc một hồi rồi cười nói: “Tiểu tử, con lại nặng hơn rồi đấy. Thôi nào, mau đi ngủ đi.”
Nói xong, hắn khoác tay lên tay ta định rời đi, nhưng Sùng ca nhi tinh ranh nháy mắt vài cái, kéo lấy áo ta, giọng mềm mại nài nỉ:”Nương, tối nay người ngủ với con nhé? Con muốn nghe nương kể chuyện.”
Sùng ca nhi rất hiếm khi ngoan ngoãn như vậy, khiến lòng ta mềm nhũn, liền đáp ngay: “Được.”
Lông mày của Trần Thư Tuấn liền rũ xuống, hắn tranh thủ lúc ta không để ý mà làm mặt quỷ với Sùng ca nhi, nhưng vẫn phải bất lực nhìn ta bế nhi tử đi.
Ta kể cho Sùng ca nhi câu chuyện “Phong Lang Cư Hư”, lại kể đến “Tiểu Nhi Bão Trụ”, nhưng thằng bé vẫn không hề buồn ngủ, cứ ôm chặt lấy ta.
Trần Thư Tuấn không nhịn được nữa, gỡ tay Sùng ca nhi ra rồi bế thốc ta lên bỏ đi.
Sùng ca nhi lập tức bật dậy đuổi theo, vừa chạy vừa la: “Cha, người xấu! Trả nương lại cho con!”
Trần Thư Tuấn mặc kệ, ôm ta chạy như bay, vào đến phòng liền khóa cửa thật chặt.
Ta sững sờ, không nói nên lời, vội vàng bảo hắn thả ta xuống, nhưng hắn dường như không thấy mệt, vẫn ôm chặt lấy ta.
Sùng ca nhi đã chạy đến trước cửa, thở hổn hển, đập cửa gọi:
“A nương! A nương!”
Ta liếc nhìn Trần Thư Tuấn, vừa định lên tiếng thì hắn đã nhanh chóng dùng môi ngăn lại lời nói của ta.
Sùng ca nhi ngoài cửa khóc ầm ĩ, rất nhanh đã làm lão phu nhân chú ý. Bà sai người mang thằng bé về phòng mình, chuyện này mới tạm yên.
Trần Thư Tuấn lại làm như không có chuyện gì xảy ra.
“Đúng là trẻ con, ngay cả con cũng ghen được sao?”
Hắn nhẹ nhàng vuốt lưng ta, giọng dịu dàng nũng nịu: “Ai bảo thằng bé lúc nào cũng chiếm lấy nàng. Tỷ tỷ, đừng giận mà. Ta kể chuyện cho nàng nghe, được không?”
“Kể gì cơ?”
“Ngày xưa, trong một ngôi chùa có một lão hòa thượng…”
Mặt ta hơi đỏ, dù câu chuyện này đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn phối hợp với hắn. Hắn thích đùa, ta lại thích chiều, cảm thấy thật thoải mái và dễ chịu, như lão phu nhân từng nói, đây chính là thú vui trong cuộc sống phu thê.
Ta liền hỏi: “Rồi lão hòa thượng làm sao?”
“Đi trộm ni cô!”
Xong việc, Trần Thư Tuấn kê thêm gối, để ta tựa vào cánh tay hắn, hơi ấm từ hắn truyền đến khiến mặt ta nóng bừng.
Hắn cứ một câu “Tỷ tỷ, ta thích nàng lắm” mà làm ta ngơ ngẩn, đến khi ta không chút phòng bị, lại bất ngờ hỏi: “tỷ tỷ, nàng còn thích Cố tướng quân không?”
Ta hiểu tính hắn, thích ghen tuông, mà mỗi lần ghen đều làm ầm lên, rất khó dỗ dành. Ta đành chân thành nói rõ: “Thư Tuấn, ta đã nói bao lần rồi, bây giờ ta chỉ sống với chàng, không thích ai khác nữa.”
Nghe vậy, hắn mới yên tâm, lại hôn nhẹ ta một cái mới chịu buông.
Hôm sau, lão phu nhân dắt Sùng ca nhi đến ăn cơm.
Sùng ca nhi không thèm nhìn Trần Thư Tuấn, còn cố ý đẩy hắn ra để lao vào lòng ta.
Lão phu nhân hiểu ngay, kéo ta đi mất.
Vừa đi bà vừa cười che miệng: “Để hai phụ tử nó tự giải quyết với nhau đi. Trong phòng ta mới nhận được vài thứ hay ho, đi nào, ta cho con, không cho hai đứa nó.”
Lão phu nhân càng già càng giống trẻ con.
Ở bên bà, ta luôn cảm thấy vui vẻ.