Thế Thân Xoay Người - Chương 6
13.
Sau khi video được đăng lên, dư luận xôn xao.
Vì những hình ảnh trong video vừa hoàn chỉnh lại vừa rõ ràng.
Chu Cận Nghiễn cũng nhanh chóng lên tiếng, thừa nhận lúc trước khi bắt đầu ở bên Lục Tư Tư, hắn vẫn đang trong quan hệ yêu đương với tôi.
Nói một cách khác, Lục Tư Tư là kẻ thứ ba thượng vị, bây giờ còn muốn trả thù.
Thanh danh của cô ta rơi xuống vực thẳm, quảng cáo và những sản phẩm đại diện đều bị hủy.
Về phần công ty Chu Cận Nghiễn, giá cổ phiếu không ngừng sụt giảm.
Hắn không quan tâm, nửa đêm gọi điện thoại cho tôi: “A Ninh, em còn muốn xả giận như thế nào nữa, hay anh làm hết những chuyện anh từng làm với em ngày trước nhé, được không?”
Tôi khẽ cười một tiếng: “Đừng.”
“Bây giờ tiếp xúc với anh tôi chỉ thấy bẩn thôi.”
Hắn căn bản không thèm để ý đến sự chế nhạo của tôi.
Ngày hôm sau đến sở nghiên cứu, lãnh đạo nói với tôi, hạng mục sinh vật tôi đứng chính được tài trợ gấp đôi kinh phí, là Chu Cận Nghiễn tài trợ.
Tôi đang định từ chối, ông ấy đã nháy mắt với tôi.
“Nếu là kinh phí thì sử dụng như thế nào đều do cô quyết định. Huống hồ đây là sự ủng hộ của anh Chu dành cho dự án nghiên cứu khoa học của chúng ta, không liên quan gì đến tình cảm cá nhân cả.”
Hồ ly già.
Tôi cười, đồng ý với lời đề nghị của ông ấy.
Chu Cận Nghiễn bắt đầu lái xe đến hàng ngày chờ ngoài cổng, tôi không để ý hắn cũng không quan tâm.
Xế chiều hôm nay hắn còn gọi những người bạn kia của mình đến.
Mấy người đàn ông quần áo sang trọng đứng trước cổng cúi đầu nói lời xin lỗi với tôi.
Mấy ngày nay số liệu thí nghiệm xảy ra sai sót, tâm trạng tôi vốn đã không tốt.
Đồng nghiệp và người qua đường đi tới đi lui nhìn chúng tôi bằng những ánh mắt tò mò càng khiến tôi cảm thấy xấu hổ hơn.
Tôi không nhịn được tức giận: “Chu Cận Nghiễn, anh bị bệnh sao?”
Hắn thâm tình nhìn tôi: “A Ninh, anh chỉ muốn xin lỗi những hành động của mình trong quá khứ mà thôi.”
“Không cần thiết.”
Tôi mặt không thay đổi nhìn hắn: “Bây giờ tôi có cuộc sống và công việc của mình, anh chỉ cần đừng quấy rầy tôi là được. Còn nữa, quản Lục Tư Tư cho tốt vào, vấn đề tình cảm của hai người thì tự hai người giải quyết đi.”
Chu Cận Nghiễn không phải thật lòng thích tôi.
Đơn giản chỉ vì tôi rơi xuống biển trước mặt hắn mà vẫn còn sống nên tôi mới trở thành chấp niệm của hắn, giống như có được tôi là có thể chứng minh bản thân hắn đã đạt được gì đó.
Giống như Lục Tư Tư năm đó.
Ánh mắt tôi đảo qua từng người bạn của hắn, đột nhiên nói: “Anh còn nhớ không? Lúc trước tôi đến quán bar đón anh về, bạn anh chặn đường không cho tôi đi, nói tôi nhất định phải biểu diễn hạng mục nghiên cứu khoa học của mình.”
“Tôi nghe thầy Từ nói hạng mục nghiên cứu của tôi là anh quyên góp kinh phí.”
“Vậy đi, chào mừng anh mang theo bạn của mình đến tham quan phòng thí nghiệm, nhìn tôi ghi chép số liệu như thế nào rồi thúc đẩy tiến triển của hạng mục.”
Tám năm trôi qua, lời cợt nhả lúc trước của bọn họ cuối cùng cũng bị tôi quang minh chính đại trả lại.
Chu Cận Nghiễn đau khổ nhìn tôi, mí mắt run rẩy, nói không thành lời.
Lúc này đã là hoàng hôn, ánh sáng nơi chân trời dần hạ xuống.
Gió thu thổi lá rụng, chiếc lá xoáy tròn rơi vào giữa chúng tôi.
Tôi mặt đối mặt nhìn nhau với Chu Cận Nghiễn, thái độ đã không còn khiêm tốn cầu khẩn của ngày trước.
Hắn hít sâu một hơi, khó nhọc hỏi tôi: “Nếu như lúc trước, từ lúc vừa quen biết, anh đối xử với em tôn trọng bình đẳng, em rất cần tiền, anh cho em vay, cũng không ngăn cản em tiếp tục học đào tạo chuyên sâu thì em có thể thích anh không?”
Tôi không chút do dự nói: “Tôi sẽ rất cảm kích anh, sẽ nhanh chóng trả nợ, sau này có đủ khả năng sẽ giúp đỡ anh mọi thứ.”
Về phần có thích hay không.
Không, đó là thứ chưa từng có trong cuộc đời tôi.
14.
Tôi không gặp Chu Cận Nghiễn một khoảng thời gian dài.
Lại một lần nữa nhận được tin tức liên quan đến hắn là trong bản tin.
Cuộc sống của Lục Tư Tư rất khốn khổ, nhà cô ta tạo áp lực, yêu cầu Chu Cận Nghiễn kết hôn với cô ta.
Cho dù thế nào Chu Cận Nghiễn cũng không đồng ý, bị ép đến phát phiền nên đã lái xe ra ngoài giải sầu.
Kết quả đi trên núi nhưng phanh không ăn, cả xe lao xuống vách núi.
Lúc hắn được cứu lên cả người đầy máu me, rơi vào hôn mê sâu.
Cảnh sát tra tới tra lui, cuối cùng tra được Lục Tư Tư.
Cô ta thừa nhận.
“Đúng, là tôi. Rõ ràng là anh ta trêu chọc tôi trước, dựa vào đầu vì một đứa nghèo kiết xác mà lại rời bỏ tôi?”
Nữ minh tinh từng được nâng niu như sao sáng lúc này đã rơi xuống đất, hoàn toàn mất đi ánh sáng của ngày xưa: “Tôi không thoải mái thì anh ta cũng đừng hòng sống tốt.”
Mấy người bạn kia của Chu Cận Nghiễn tìm đến tôi, muốn tôi đến bệnh viện thăm hắn.
Tôi quả quyết từ chối: “Tôi thăm hay không đâu quan trọng?”
Anh ta tức giận trừng mắt với tôi: “Cô có biết anh Nghiễn đã làm những gì vì cô không?”
“Biết nha.”
Tôi cười nói: “Đưa tôi đến bữa tiệc của mấy người để mấy người sai rót rượu rồi trêu chọc, hay vì ảnh chụp mà Lục Tư Tư tung lên rồi giội nước bẩn cho tôi, nhục nhã tôi không ngừng?”
Sắc mặt anh ta thay đổi, cứng họng không trả lời được.
Hạng mục thí nghiệm nhiều lần gặp khó khăn trắc trở, cuối cùng vẫn thuận lợi cho ra kết quả.
Họp báo thông bố kết quả của nghiên cứu, Chu Cận Nghiễn vẫn nằm trong viện hôn mê bất tỉnh.
Sau khi kết thúc, tôi lại đến nghĩa trang một chuyến.
Bà ngoại vẫn mỉm cười hiền lành nhìn tôi.
Tôi thở ra một hơi, nhìn sương trắng xuất hiện trong không khí lạnh lẽo.
Thật ra lúc trước, khi bà ngoại hấp hối, bà đã từng nắm chặt lấy tay Chu Cận Nghiễn, nói hắn đối xử tốt với tôi một chút.
Bà nói: “Bà biết Ninh Ninh mượn con ba mươi vạn, đó là vì bệnh của bà, là bà vô dụng. Con đừng trách con bé, con bé sống cũng không dễ dàng, nhiều năm như vậy đều phải chịu khổ…”
Bàn tay khô gầy vì dùng sức mà nổi đầy gân xanh.
Bà nói chuyện thôi cũng tốn sức: “Đối xử với con bé thật tốt.”
Chu Cận Nghiễn im lặng một lúc lâu mới nói một chữ “được”.
Cuối cùng bà ngoại mới yên lòng rời đi.
Tôi nằm trên người bà, gần như không phát ra được âm thanh nào, chỉ không ngừng chảy nước mắt.
Trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tôi thấy Chu Cận Nghiễn nhíu mày cầm giấy ướt tiêu độc lau tay.
Hắn xem thường tôi, cũng xem thường người nghèo thống khổ giãy dụa mưu tồn trên thế giới này.
Nhưng bây giờ đến lượt hắn.
“Thí nghiệm của con đã được đưa vào sử dụng, con cũng sắp tham gia hạng mục tiếp theo rồi.”
“Có lẽ qua nhiều năm nữa con sẽ được thành nhà sinh vật học được lưu danh muôn đời. Đến lúc đó chắc bà sẽ vui cho con lắm, đúng không?”
Tôi dựa vào mộ bà ngoại nói rất nhiều.
Cho đến khi bầu trời tối đen mới đứng dậy đi ra ngoài.
Sầm Vũ Khinh đang chờ tôi ở ngoài cửa.
Cô ấy cố ý để lái xe lái xe màu đen đến đón tôi.
Sau khi lên xe, cơ thể bị đông cứng của tôi dần khôi phục tri giác.
Cô ấy hỏi tôi: “Bây giờ Chu Cận Nghiễn đã nằm trong bệnh viện rồi, không còn quan trọng nữa, có muốn đổi lại tên không?”
Tôi suy nghĩ: “Cũng được.”
Úc Ninh là tên bà ngoại đặt cho tôi.
Tôi vẫn hi vọng tương lai được lưu danh sử sách bằng cái tên đó.
Tối hôm đó, bầu trời không mây, ánh trăng sáng tỏ.
Bóng cây lắc lư bên ngoài cửa sổ, từng bóng đèn đường lướt qua.
Cuối cùng tôi cũng đi lên con đường lý tưởng mình theo đuổi nhiều năm.
Lần này, tôi sẽ không dừng lại.
[Hết]