Thế Thân Xoay Người - Chương 4
8.
Máy bay hạ cánh.
Cơn ù tai ngắn ngủi qua đi, tôi lấy bịt mắt xuống, đứng dậy lấy hành lý từ chỗ để đồ.
Khách sạn đã được bên tổ chức sắp xếp ổn thỏa, phòng họp ngay bên dưới.
Lúc tôi đến nơi, hội trường đã có không ít người.
Đường Duyệt trước đó từng hợp tác với tôi một dự án, xem như khá quen biết.
Cô ấy hỏi tôi: “Cô biết gì không? Hôm nay còn mời mấy sếp lớn đến đây nữa đó, nghe nói có nhà đầu tư dự án, mang theo tính chất thương nghiệp…”
Cô ấy còn chưa nói xong, cách đó không xa đã vang lên tiếng chào hỏi nhiệt tình của mọi người: “Tổng giám đốc Chu cũng đến sao!”
Chu Cận Nghiễn khẽ vuốt cằm: “Đúng, đến xem một chút.”
Đường Duyệt nhìn xong nói: “Cô nhìn đi, người kia tên Chu Cận Nghiễn, công ty vốn làm bên giới giải trí và IT, không hiểu sao hai năm nay lại bắt đầu đầu tư vào sinh vật và y dược.”
Tôi cười: “Vậy sao?”
Cô ấy gật đầu, tiếp tục kể: “Đúng vậy, cô biết vị hôn thê của anh ấy không? Lục Tư Tư, vốn là minh tinh hạng A chạm tay là bỏng, không hiểu vì sao hai năm trước lại chạy đi phẫu thuật thẩm mỹ…”
Đang nói chuyện, Chu Cận Nghiễn và người đứng bên cạnh hắn đã đi đến gần chúng tôi.
“Tổng giám đốc Chu, vị này là khách quý chúng tôi đặc biệt mời về nước, tiến sĩ tế bào sinh vật học của đại học Mật Châu, cô Sầm Úc Tinh.”
Dưới ánh đèn sáng chói, ánh mắt lạnh nhạt của Chu Cận Nghiễn lướt qua rồi lập tức dừng lại trên mặt tôi.
Mọi người xung quanh đều nhạy bén nhận ra có gì đó không thích hợp.
Hắn lại không quan tâm, chỉ đỏ mắt nhìn tôi: “Tôi biết em không chết, tôi vẫn luôn đi tìm em…”
Tôi lùi về sau một bước, né tránh bàn tay vươn ra của hắn: “Xin lỗi, anh là ai?”
Bầu không khí lập tức đóng băng.
Cuối cùng là nhân viên công tác đến hòa giải, khách sáo mời hắn đi.
Chu Cận Nghiễn ngồi xuống chỗ dành cho khách quý, ánh mắt xuyên qua biển người đông đúc nhìn về phía tôi, một giây cũng không rời.
Đường Duyệt tò mò hỏi: “Cô quen tổng giám đốc Chu sao?”
“Không biết.”
Tôi mỉm cười: “Có lẽ anh ta nhận nhầm người.”
Hoạt động diễn ra rất suôn sẻ.
Cuối cùng, nhân viên của viện khoa học sinh học Minh Thành công bố danh sách các tiến sĩ được mời về tham gia, tên tôi lập tức xuất hiện.
Sầm Úc Tinh.
Tôi lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ vài câu, chỉ trong nháy mắt, ánh mắt giao nhau với ánh mắt của Chu Cận Nghiễn.
“Mấy năm tới tôi sẽ ở lại Minh Thành, hi vọng có thể trao đổi học thuật với các vị trong ngành.”
Tôi cúi người xuống sân khấu, quay lại ngồi xuống bên cạnh Đường Duyệt.
Cô ấy đột nhiên vỗ đùi: “Tôi nhớ ra rồi!”
“Úc Tinh, cô và vị hôn thê của tổng giám đốc Chu, Lục Tư Tư trước khi chỉnh hình ấy, nhìn rất giống nhau. Có thể anh ấy xem cô thành Lục Tư Tư không?”
Tôi nở nụ cười thật lòng: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
9.
Sau khi hoạt động kết thúc, tôi không ngạc nhiên khi thấy chiếc Rolls-Royce của Chu Cận Nghiễn dưới khách sạn.
Hắn đứng trước xe, gần như tham lam nhìn tôi.
“A Ninh.”
Tôi khách sáo gật đầu: “Tổng giám đốc Chu.”
Ánh mắt hắn hiện lên sự đau khổ: “Em rất hận tôi, đúng không?”
“Ngài đừng nghĩ như vậy, tổng giám đốc Chu.”
Tôi thở dài: “Không còn chuyện gì thì tôi đi trước.”
“Đừng đi.”
Hắn đưa tay nắm lấy vạt áo tôi, giọng run rẩy như cầu khẩn: “Hôm đó ở vách núi không phải tôi không muốn cứu em, chỉ là tôi, chỉ là tôi vô thức giữ Lục Tư Tư lại.”
“Sau đó tôi đã cho người xuống dưới tìm em, họ đều nói vách núi kia rất nguy hiểm, tay em lại bị trói chặt, rơi xuống chắc chắn lành ít dữ nhiều.”
“Nhưng ngày đó tôi thấy em trong bảng tin…”
Tôi cúi đầu nhìn thoáng đồng hồ trên cổ tay.
Quá tốn thời gian, tôi thật sự không muốn mới về được hai ngày đã phải đứng ven đường nghe hắn phân tích này kia.
Tôi lịch sự cười, ngắt lời hắn: “Xin lỗi, tôi còn có việc, tôi đi trước.”
Hắn hỏi tôi: “Em đi đâu?”
Đúng lúc này, một chiếc Porsche màu cam sáng dừng lại.
Lái xe xuống xe mở cửa: “Tổng giám đốc Sầm đã đặt phòng, cô ấy nói tôi đón cô qua.”
Sắc mặt Chu Cận Nghiễn ở bên cạnh lập tức trắng bệch.
Hắn nhìn tôi đi vào trong xe, thấy cửa xe sắp đóng lại, hắn đột nhiên đưa tay giữ cửa hỏi: “Tổng giám đốc Sầm là ai?”
“Hình như chuyện này không liên quan đến ngài thì phải?”
Tôi hơi mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía chiếc Rolls-Royce sau lưng hắn, không nhịn được mà nói: “Nhiều năm như vậy mà tổng giám đốc Chu vẫn không đổi xe, chuyện này không phù hợp với thân phận của ngài lắm nhỉ?”
Xe đã đi xa tôi vẫn có thể thấy hắn trầm mặc đứng tại chỗ nhìn tôi qua kính chiếu hậu.
Trong nhà hàng sang trọng nhất thủ đô, Sầm Vũ Khinh ở đó chờ tôi.
Cô ấy dựa lưng vào xe lăn, lười biếng nhìn tôi: “Gặp Chu Cận Nghiễn rồi?”
Tôi kể lại mọi chuyện một cách đơn giản, cuối cùng còn tự kiểm điểm: “Câu nói cuối cùng hình như hơi cay nghiệt.”
“Cay nghiệt cái gì, tôi còn chưa thấy đủ tính công kích đây.”
Cô ấy lật menu, thuận miệng chọn hai món, sau đó đưa menu cho tôi: “Lần sau gặp anh ta nhớ phải trả lại những lời anh ta từng nói.”
“Chu Cận Nghiễn, anh chỉ là mặt hàng hạng ba mà thôi, đừng có mặt dày như vậy.”
Tôi chống cằm: “Cô ghét anh ta thật đấy.”
“Đương nhiên rồi, cô ở nước ngoài học hành nghiên cứu, tôi ở trong nước đấu đá với anh ta, cướp được mấy dự án từ tay anh ta. Mỗi lần cô phẫu thuật là tôi đều muốn mua hotsearch bẩn cho Lục Tư Tư.”
Cô ấy cong mắt cười: “Cô không mang thù nhưng tôi lại là người có thù tất báo.”
Ánh đèn vàng ấm chiếu sáng khuôn mặt cô ấy, đôi mắt kia lóe lên ánh sáng rực rỡ, vẻ mặt ngập tràn ánh sáng.
Lần đầu tiên tôi thấy Sầm Vũ Khinh, cô ấy chính là như vậy.
Hai chân tàn tật, ngồi trên xe lăn nhưng không có chút chán nản nào.
Cô ấy cười nói: “Là tôi cho người vớt cô lên.”
“Bạn học nhỏ, cô rất thông minh, trước khi bị đẩy xuống nước đã tự mình cắt dây thừng, lại còn giữ lại một chút nên không ai phát hiện ra. Bây giờ Chu Cận Nghiễn đang cho người đi cứu hộ, muốn tìm được xác của cô.”
“Nếu như không phải du thuyền của tôi đúng lúc ở gần đây thì không biết cô bơi bao lâu mới vào được bờ.”
Cả người tôi ướt đẫm, quấn chặt khăn tắm trên người, thấp giọng nói: “Bơi bao lâu cũng được.”
Chỉ cần có thể hoàn toàn thoát khỏi Chu Cận Nghiễn, như nào cũng được.
Cô ấy nâng ly rượu, ung dung uống cạn rồi hỏi: “Tôi giúp cô, được không?”
10.
Tôi gửi mail cho giảng viên, nói thư thông báo trúng tuyển mất rồi.
Ông ấy nói không sao, chỉ cần đi báo danh là được.
Sầm Vũ Khinh giúp tôi sửa tên, làm thẻ căn cước mới, sau đó đưa tôi đến bệnh viện.
Trên cổ tay là vết thương nhỏ vụn khi tôi dùng lưỡi dao cắt đứt dây thừng, lúc ngã xuống vách núi còn bị va chạm gãy tay, mặt bị cọ sát với đá ngầm, gần như thấy được cả xương.
Sau nhiều lần giải phẫu mới được xem là hoàn thành chữa trị.
Mỗi một lần phẫu thuật xong đều là cơn đau kéo dài không dứt.
Khi quay lại trường, tôi vẫn chưa thể làm quen được với cuộc sống như vậy.
Ở bên cạnh Chu Cận Nghiễn ba năm, hắn và bạn bè hắn đem lòng tự tôn và lý tưởng của tôi giẫm dưới chân, nghiền nát, tùy ý giễu cợt.
Bọn họ thậm chí còn không xem tôi như một người bình đẳng.
Tôi luôn mơ ác mộng, mơ thấy Chu Cận Nghiễn khi biết tin Lục Tư Tư dây dưa tình cảm với ai đó, trầm mặt ném đồ vào mặt tôi.
Hắn ấn tôi xuống mặt đất bừa bộn, không chút mềm lòng phát tiết lửa giận.
Tôi mơ thấy bạn hắn nổi hứng muốn chuốc rượu cho tôi, tôi uống đến mức nôn ra, trong dịch vị có xen lẫn tơ máu.
Hắn chỉ lạnh nhạt nhìn tôi nói: “Thật vô dụng.”
Đây không phải mà tôi muốn.
Vĩnh viễn không phải.
Tôi dồn tất cả sức lực vào việc học hành nghiên cứu, ngày nghỉ hay cuối tuần cũng ngâm mình ở phòng thí nghiệm và thư viện.
Đến mức giáo sư thường cảm thán với đàn anh đàn chị và đàn em rằng chưa từng gặp qua sinh viên nào cố gắng như tôi.
Nhưng ở trong sự bận rộn mệt mỏi như vậy, trái tim tôi mới có thể bình ổn.
Hai năm trước tôi đã biết Chu Cận Nghiễn đang tìm tôi.
Nhiều khi hắn tra được manh mối nhưng lại bị Sầm Vũ Khinh cắt ngang.
Cô ấy nói với tôi: “Cô cứ chăm chỉ học hành, theo đuổi lý tưởng và sự nghiệp của mình đi, những chuyện khác cứ để tôi xử lý.”
Tôi từng hỏi cô ấy vì sao.
Sầm Vũ Khinh im lặng rất lâu rồi hỏi tôi: “Cô có biết vì sao chân tôi bị gãy không?”
Năm cô ấy mười tuổi.
Lúc cô ấy còn nhỏ, cô ấy cũng có lí tưởng mà mình theo đuổi.
Bố mẹ cô ấy giao gia sản cho anh trai cô ấy thừa kế, nhưng lúc công ty xảy ra vấn đề lại ép cô ấy đi liên hôn.
Cô ấy hời hợt nói: “Nếu là một đám phế vật cần tôi phải hi sinh bản thân để duy trì công ty thì dứt khoát đưa sản nghiệp tôi tự làm còn hơn.”
Chân của cô, bị người anh trai khốn nạn của mình đẩy từ trên cao xuống nên mới gãy.
Đêm hôm đó, tôi và cô ấy ngồi nhìn nhau ngoài ban công.
Cô ấy đặt tay mình lên tay tôi, khẽ thở dài: “Nếu như tôi quen cô sớm hơn thì tốt rồi.”
“Tôi sẽ không để cô vì ba mươi vạn mà lãng phí ba năm quý giá của đời mình trên người anh ta.”
Lần này về nước, trên người tôi mang theo dự án độc quyền.
Sở nghiên cứu dùng chín mươi vạn lương một năm để thuê tôi.
Đó là số tiền mà Úc Ninh ngày trước không dám nghĩ đến.
Đã năm năm trôi qua, tôi bình tĩnh nhận đề nghị này, ký hợp đồng rồi mua rượu vang về uống mừng với Sầm Vũ Khinh.
Cô ấy uống rượu, tôi uống sữa tươi.
Bệnh dạ dày phát tác nhiều lần khiến tôi từ bỏ việc nâng ly.
Tôi cầm cốc sữa bò, nói lời cảm ơn với cô ấy.
Cô ấy nói: “Không cần cảm ơn. Tôi chỉ thấy bản thân ngày trẻ trên cô mà thôi.”