Thế Gia - Chương 3
8
Từ biệt trang truyền đến tin tức, Bào Tự Vân đã mang thai hơn một tháng.
Ta báo tin cho Tiêu Án, hắn nghe xong thì ngẩn người một lúc, trên mặt lộ ra vẻ ngơ ngác hiếm thấy.
“Thật sao?”
Ta cười: “Đương nhiên là thật, hơn nữa thái y còn nói, đó là một nam thai.”
Khuôn mặt hắn bừng lên vẻ vui mừng khôn xiết, đi đi lại lại trong điện, nhất thời không biết nói gì, hồi lâu mới thốt ra: “Hoàng hậu…”
“Bệ hạ muốn đi thăm nàng ấy không?”
Nghe vậy, niềm vui trên mặt Tiêu Án dần tan biến, đầu xuân công vụ bận rộn, không như dịp cuối năm có thể lén tranh thủ chút nhàn nhã.
Hắn lắc đầu: “Trẫm không nên ra khỏi cung, phải phiền hoàng hậu chăm sóc thêm một chút, về phần Tự Vân… nàng ấy sẽ hiểu cho trẫm.”
Ta nhìn hắn.
Trong mắt hắn tràn đầy sự bất lực.
Đôi khi nghĩ mà xem, làm hoàng đế quá sáng suốt thật mệt mỏi, chi bằng làm một hôn quân, muốn gì làm nấy còn sướng hơn.
“Bệ hạ.” Ta nói, “Đưa nàng ấy về cung đi, thần thiếp cũng cần một hoàng tử dưới gối.”
Tiêu Án không dám tin.
“Nàng…”
Ta nói: “Bệ hạ không cần ra tay, thần thiếp sẽ lo liệu ổn thỏa.”
Nếu Vương gia khao khát có một hoàng tử đến vậy, thì ta sẽ cho họ một hoàng tử.
Chuyện đón Bào Tự Vân về cung, ta không thông qua cung đình.
Lấy lý do dưỡng thân, ta bảo gia đình chọn một y nữ thích hợp vào cung hầu hạ, vì thế, ta đã về Vương gia một chuyến.
Ta hồi phủ thăm nhà, là ân huệ mà bệ hạ ban cho.
Các thúc bá và phụ thân cười nhạt gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng với biểu hiện của ta.
Ta ở Vương gia nửa ngày, cuối cùng cũng rời thư phòng, cho lui thị nữ đi theo, một mình đi dạo trong hoa viên.
Phủ của Vương gia rộng lớn, thuở nhỏ ta từng nghĩ trời đất chỉ rộng đến thế, đi mấy ngày cũng không ra khỏi cánh cổng Vương gia.
Hôm nay phủ giới nghiêm, gia nhân không dám tùy ý qua lại, ta cho lui thị nữ, cuối cùng đi đến từ đường Vương gia.
Vương gia là dòng dõi danh môn, bài vị trong từ đường nhiều vô số kể.
Ta đứng trong đó, cảm giác như những tổ tiên đã khuất đang nhìn chằm chằm vào ta.
Chắc hẳn họ có thể nhìn thấu lòng dạ ta độc ác, nhưng liệu họ có giống như phụ thân ta, mù quáng không biết vì sao mà ta căm hận?
Có lẽ họ biết.
Những hoa văn chạm khắc rực rỡ kia không phải tự nhiên mà có, dưới chân chôn bao nhiêu xương người, ai mà đếm được?
Thế gia vọng tộc, muốn sống sót trong thời loạn thế, âm mưu toan tính cũng không có gì sai trái, ta chưa bao giờ thấy theo đuổi vinh hoa phú quý là lỗi lầm.
Nhưng ta hận bọn họ, mượn danh thế gia, dùng lễ pháp và tông quy gặm nhấm mạng người.
Những tấm bài vị gỗ này, bức hoành phi đen tuyền kia, thật sự quan trọng hơn tình người sao?
Nếu đúng thế, vậy con người sống để làm gì?
Phụ thân ta rốt cuộc là vì điều gì?
Ta ngẩng đầu, nhìn tấm bài vị cao nhất, ngực như lửa đốt, nhưng không rơi nổi một giọt nước mắt.
Nước mắt ta đã cạn từ lâu.
9
Từ đường lạnh lẽo, ta đứng im rất lâu.
“Thì ra nương nương ở đây, làm mọi người tìm mãi.” Sau lưng vang lên tiếng nói, Vương Trị ca ca bước đến bên ta, cùng ta đứng song song, cũng ngước lên nhìn những bài vị.
“Nơi này không có mẫu thân của ta.” Ta nói.
Vương Trị ca ca bảo: “Cũng không có mẫu thân của ta.” Rồi ngừng lại, nhướng mày cười với ta, “Cũng chẳng có phụ thân của ta.”
Phụ mẫu và đại tỷ của huynh ấy đã vi phạm tông huấn Vương gia, dĩ nhiên không xứng đáng được vào từ đường.
Vương Trị ca ca nói: “Ta còn thảm hơn nương nương.”
Lời vừa dứt, chúng ta nhìn nhau, cuối cùng không nhịn được bật cười.
Nhiều năm trước, cũng có một ngày như thế này, ta và huynh ấy gặp nhau trong từ đường.
Khi ấy ta bị đánh đập đến thương tích khắp người, cả người ướt sũng, như một oan hồn hoang dại bị vứt trên đất.
Còn huynh ấy khá hơn một chút, không bị thương, nhưng gầy guộc, đang co ro trong góc, gặm một khúc xương không có thịt.
Ta muốn giúp mẫu thân ta trốn khỏi Vương gia, còn huynh ấy là đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ.
Chúng ta tuy đi hai con đường khác nhau, nhưng cùng ghét nhất cái chữ “Vương” trên từ đường này.
Khi đó chúng ta chưa biết, liệu một ngày nào đó có thể lay chuyển được cây cổ thụ này không.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Ta khẽ thở dài.
Cười nhẹ một cái, lòng cũng không còn nặng nề, ta nói: “Chuyện y nữ vào cung nhờ huynh thêm chút công sức.”
“Xin nương nương yên tâm.” Vương Trị ca ca nói, “Thần sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
“Đa tạ huynh.”
Nhờ huynh ấy giúp đỡ, Bào Tự Vân rất nhanh đã vào cung, lấy danh y nữ, gọi là Vân nương.
Hai tháng sau, ta được chẩn đoán có thai.
Đó là trưởng tử của Tiêu Án, cũng là đích tử.
Phụ thân và các thúc bá tự tin lắm, không nghi ngờ gì, nghĩ rằng vị thiên tử tương lai mang dòng máu Vương gia.
Vương Trị ca ca mang tin đến, bảo rằng gia tộc đang lập kế hoạch cho hoàng tử.
Hai năm qua không giành được nhiều thế mạnh, Vương gia đã khiêm tốn đi rất nhiều.
Tiêu Án không phải bậc quân vương bất tài, đối phó với bậc đế vương này, Vương gia chắc chắn đã rất mệt mỏi.
Để gia tộc thịnh vượng dài lâu, phải có con bài lâu dài, Tiêu Án không được thì đổi vua khác.
Thế gia luôn thích làm người đứng sau lưng xoay chuyển triều đại.
“Cứ để bọn họ làm.” Ta nói.
Vương Trị ca ca nghe xong không nói gì, rồi hỏi: “Nương nương rốt cuộc nghĩ gì? Thật sự định nhận đứa trẻ này làm con nuôi sao?”
Ta hiểu sự lo lắng của huynh ấy.
“Dù ai làm hoàng đế, sau này ta vẫn sẽ là Thái hậu.” Ta nói, “Huynh yên tâm, ta dù không cần lòng vua, nhưng không có nghĩa là ta không quý mạng sống của mình.”
Vương Trị ca ca mỉm cười: “Vậy thần xin cáo lui trước.”
Ta tiễn huynh ấy rời đi, rồi ngồi xuống giường êm, quay đầu nhìn lại.
Bào Tự Vân vịn vào tủ trân bảo, khuôn mặt đầy vẻ bối rối.
Ta hỏi: “Ngươi sợ à?”
Nàng lắc đầu, lại cắn chặt môi.
“Yên tâm, đợi khi đứa trẻ ra đời, ngươi có thể trở về bên Tiêu Án, làm phi tần của hắn một cách danh chính ngôn thuận.”
Nàng mấp máy môi, hồi lâu mới khẽ nói: “Đa tạ.”
Ta cười nhạt.
Mẫu thân của thái tử tương lai cũng là một người thật lương thiện. Nếu ta là nàng, hẳn ta sẽ không nói lời cảm tạ.
Nhưng nếu nàng và Tiêu Án không phải những người như thế, ta cũng sẽ không chọn con đường này.
10
Ba năm sau khi vào cung, ta hạ sinh hoàng tử.
Tiêu Án vô cùng vui mừng, tự mình đặt tên cho hoàng tử, soạn ra vài cái tên rồi không biết chọn cái nào, đến hỏi ý kiến chúng ta.
Bào Tự Vân khẽ mỉm cười: “Thần thiếp cũng không biết tên nào hay, bệ hạ vẫn nên hỏi hoàng hậu nương nương đi.”
Tiêu Án liền quay sang ta.
Ta nói: “Tên ‘Duệ’ rất tốt.”
Tiêu Án cười, gật đầu: “Đúng vậy, trẫm cũng thấy tên này rất hay.”
Thế là hoàng tử được đặt tên là Tiêu Duệ.
Ngay khi Tiêu Duệ đầy trăm ngày, Tiêu Án đã sắc phong hoàng tử làm thái tử.
Đích xuất từ trung cung, thân phận chính thống, không ai dám dị nghị.
Do y nữ lập công lớn, ta đưa nàng đến bên Tiêu Án.
Tiêu Án có phần lo lắng, ta nói: “Bệ hạ nếu không yên tâm, hãy cho nàng làm nữ quan trước, đợi sau khi nàng chăm sóc tốt chứng đau đầu của bệ hạ, hãy sắc phong cũng không muộn.”
Tiêu Án trầm ngâm, hồi lâu mới đáp: “Nhưng trong cung xưa nay không có nữ quan.” Dừng lại một chút, “Từ trước đến nay cũng chưa từng có nữ tử làm quan.”
“Đó là trước kia.” Ta nói, “Bệ hạ thi hành tân chính, đem lại phúc lợi cho vạn dân, đương nhiên nữ tử cũng được hưởng. Phong chức quan cho nữ tử, để họ vào cung nhận chức, có gì là không thể?
“Phái bảo thủ trong triều luôn dùng lễ pháp để phê phán tân chính, bệ hạ muốn làm minh quân khai sáng, cần phải đưa ra quyết sách chưa từng có từ trước đến nay.”
Tiêu Án bật cười: “Cho nữ tử làm quan, có lẽ là kế sách hay?”
“Đương nhiên.” Ta gật đầu, “Không chỉ như vậy, còn nên cải cách tục lệ, cho phép nữ tử tái giá, nữ tử bị bỏ không phải vào am tu hành, quả phụ không cần giữ tiết, nữ tử không con không bị hưu, người thất trinh không bị nhét vào lồng heo ngâm xuống nước, nếu phu quân có hành vi thất đức, thê tử cũng có thể lên tiếng tố cáo, yêu cầu xử lý theo pháp luật.”
Ta vừa dứt lời, căn phòng chìm vào im lặng.
Ngay cả tiếng khóc của Tiêu Duệ cũng nhỏ đi.
Bào Tự Vân mở to mắt nhìn ta.
Nàng nhất định cho rằng ta đang nói lời điên rồ.
Nhưng Tiêu Án lại không bộc lộ cảm xúc, chỉ dặn Bào Tự Vân bế đứa trẻ ra ngoài, sau đó bảo ta tiễn hắn một đoạn.
Bầu trời đầy sao, đây là lần đầu tiên ta và hắn đi cùng nhau trong cung.
“Vậy ra, đây mới là mục đích của hoàng hậu.” Hắn nói.
Ta không trông mong giấu diếm được hắn điều gì, tâm tư của ta cạn như nước, với sự thâm sâu của Tiêu Án, chắc chắn đã đoán được nhiều chuyện.
“Ta nghe nói, mẫu thân nàng qua đời vì bệnh.”
Ta dừng bước, đối diện với hắn: “Mẫu thân ta, lúc mất chỉ mới hai mươi bảy tuổi, bà sinh được ba người con, ngoài ta ra, hai người kia đều không sống sót.
“Đệ đệ của ta, ba tuổi vì cãi lại tổ mẫu mà bị phạt quỳ ở từ đường, nhiễm phong hàn, sốt cao hai ngày rồi qua đời.
“Muội muội của ta…” Ta dừng lại, nuốt xuống chút chua xót, tiếp tục nói: “…muội muội ta sinh ra đã là một thai chết.”
Tiêu Án ngạc nhiên: “Vì sao?”
Hắn có lẽ nghĩ rằng Vương gia là danh môn, mẫu thân ta phải được chăm sóc chu đáo, hẳn là mang thai sẽ rất an toàn.
“Bệ hạ.” Ta nói, “Nếu một nữ tử sống ngột ngạt, ban ngày không có tự do, ban đêm không được yên giấc, vậy thì đừng mong sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh.”
Nghe vậy, Tiêu Án im lặng một lúc, sau đó hỏi: “Sau đó thì sao?”
Ta quay người tiếp tục bước, nói: “Sau đó bà bị suy nhược sau khi sinh, thân thể tàn tạ, qua đời trong một đêm. Khi ấy ta còn đang trong giấc mộng, không biết bà đã lặng lẽ ra đi, hôm sau ta đến thỉnh an thì mới biết bà đã mất.
“Bà mất không thể diện, tang lễ làm qua loa, Vương gia không dựng linh đường.”
Đêm nay trăng sáng rực rỡ, ta bước chầm chậm, dẫm lên ánh trăng.
Giống như đêm đó nhiều năm về trước, ta đi trong ánh trăng, đào mộ của bà, dời hài cốt của bà đến chôn cùng muội muội ta.
Thai chết không may mắn, muội muội bị chôn ở ngọn đồi không tên, mẫu thân cô đơn, ta hy vọng họ có thể bầu bạn với nhau.
Chỉ là những chuyện này, không cần nói với Tiêu Án.
“Bệ hạ, đây chính là lý do của ta.”
Danh môn khuê tú của thế gia cũng có những quá khứ không thể nói ra, thậm chí không thể thẳng thắn kể cho phu quân của mình.
11
Cuối cùng, Tiêu Án thiết lập nữ quan, điều chỉnh một số luật lệ liên quan đến việc hòa ly, bỏ vợ.
Dù không hoàn toàn như ý ta nhưng ta đã cảm thấy mãn nguyện.
Ta hiểu rằng đây là sự khó khăn với hắn, ngoài đối đầu với thế gia, hắn còn phải đối phó với những thế lực mới, thậm chí là những môn sinh hắn tự tay đề bạt, ai ai cũng khuyên hắn từ bỏ.
“Sách lược này không có lợi cho quốc thể, còn làm dân tâm dao động.” Các tấu chương viết như vậy.
Tiêu Án không xử lý ngay, tạm gác lại.
Phụ thân nghe tin, vào cung hỏi ta có biết vì sao bệ hạ lại có ý nghĩ đó không.
Ta nói: “Ý nghĩ đó có ảnh hưởng gì đến phụ thân sao?”
Phụ thân ta bị ta hỏi đến nghẹn lời.
Ông nhìn chằm chằm ta, như thể lần đầu tiên nhận ra con gái mình.
“A Phù.” Ông nói, “Con đừng quên thân phận của mình, đừng có bướng bỉnh.”
Ta nghe xong không nhịn được mà bật cười.
Đây là câu nói ngày xưa ông thường dùng để dạy mẫu thân ta, nay lại dùng để dạy ta.
Ta cười: “Phụ thân yên tâm, con lúc nào cũng nhớ thân phận của mình. Chỉ có điều, hình như phụ thân luôn quên mất con là ai.”
Phụ thân ta sững người.
“Người đâu!” Ta ra lệnh, “Tiễn Vương thị lang ra khỏi cung, từ nay không có lệnh triệu kiến, không được phép vào cung!”
“A Phù, con!” Phụ thân ta giận đến đỏ mặt tía tai, “Con thật vô lễ!”
Ta cười lạnh không nói thêm, xoay người rời đi.
Hoàng bào của hoàng hậu lúc nào cũng lộng lẫy, vậy mà phụ thân ta vẫn chưa nhận ra ta giờ đã khoác lên người cái gì.
Phụ thân ta ra về trong giận dữ, sau khi trở về nhà thì trút hết cơn thịnh nộ, Vương Trị ca ca kể lại với ta rằng các bậc trưởng bối khác đều khuyên ông phải kính trọng hoàng hậu nương nương.
“Tộc trưởng cũng nói ông ấy không nên vô lễ với nương nương.”
Ta nghịch mấy cành hoa trong sân, cười bảo: “Tộc trưởng quả là nhạy bén.”
Phụ thân ta không nhìn rõ, nhưng tộc trưởng chắc hẳn hiểu rằng, giờ đây Vương gia đã không còn như xưa.
Biển lịch sử mênh mông, bao công hầu thế gia cuối cùng cũng tan thành mây khói, vì cớ gì không thể thêm một Vương gia nữa.
Hưng thịnh đến cực đỉnh ắt suy tàn, vật cực tất phản, đây là đạo lý không bao giờ sai.
Hai tháng sau khi nữ quan được thiết lập, Tiêu Án phong Vân nương làm Vân phi, ở tại cung Tương Dương.
Cung Tương Dương, chính là nơi Bào Tự Vân từng sống.
Nghe tin này, ta muốn cười, nhưng rồi lại thở dài.
Tương Dương có mộng, mộng ấp ủ ở thần nữ.
Tiêu Án có sự cố chấp riêng của hắn.