Thế Gia - Chương 2
4
Về chuyện tân chính, Tiêu Án chọn Vương Trị, người ít được chú ý nhất trong Vương gia. Trên triều hắn nói thế nào, ta không rõ, nhưng Vương gia không có ý kiến gì.
Có lẽ bởi Vương Trị dù sao cũng mang họ Vương. Dù không rực rỡ như các huynh đệ khác, nhưng chỉ cần họ Vương, với Vương gia mà nói, đều giống nhau.
Chỉ cần gắn cái họ đó, liền trở thành dụng cụ trong ngôi nhà ấy, chẳng còn suy nghĩ riêng, cũng không thể vùng vẫy thoát ra.
Ta là vậy, Trị ca ca cũng vậy.
Cuối năm, Tiêu Án muốn xuất cung vi hành.
Tân chính thử nghiệm ở vùng ngoại ô đã được một năm, hắn muốn tận mắt xem kết quả.
Hắn hỏi ta có muốn đi cùng không.
Nói thật, ta có chút kinh ngạc.
Thấy ta hiếm khi sững sờ, Tiêu Án không nhịn được cười: “Hoàng hậu sao thế? Chẳng lẽ nghĩ trẫm nói đùa?”
Ta lắc đầu, hồi lâu mới hỏi: “Bệ hạ sao lại muốn thần thiếp đi cùng?”
“Tân chính có lợi cho dân, trong đó cũng có phần công lao của hoàng hậu, đương nhiên muốn hoàng hậu cùng xem.”
“Tân chính là công lao của bệ hạ và triều thần, thần thiếp không dám nhận.”
Tiêu Án không tranh luận với ta, hắn chắp tay sau lưng, bước xuống bậc thềm chỉ để lại một câu: “Hoàng hậu chuẩn bị đi, ngày mai khởi hành.”
Ta đứng ở cửa, nhìn bóng hắn rời đi.
Lên ngôi một năm, thân hình Tiêu Án đã gầy đi nhiều, hắn từng uy vũ hiên ngang, trông như một vị tướng quân.
Nhưng giờ đây, hắn đã tiều tụy thấy rõ.
Nỗi khổ tâm của đế vương, ai biết được đau khổ thế nào?
Chốn thâm cung lạnh lẽo, ngai vàng cao cao ấy, hắn là một kẻ cô độc.
Ta không thể làm đóa hoa giải sầu của hắn, nhưng có người có thể.
Hôm vi hành, giữa đường gặp gió tuyết, ta mời Tiêu Án về biệt trang của ta nghỉ chân.
Hắn suy nghĩ một lát rồi đồng ý.
Ta mỉm cười.
Hắn đúng là một vị hoàng đế tốt, lúc này quay về không kịp vào thành, hắn không chịu làm trái quy củ với tư cách đế vương, thà ở lại đồng quê với ta.
Biệt trang sạch sẽ thanh tịnh, dù tuyết rơi đầy, cũng không chút bừa bộn.
Tiêu Án hiếm khi tỏ ra tao nhã, thốt lên: “Nơi này thật tốt.”
Ta đi trước hắn, trong lòng cười thầm.
Đúng là một nơi tốt, đối với Tiêu Án mà nói, bất ngờ chưa dừng lại ở đó.
Đến trước một gian phòng, ta dừng lại ở cửa.
“Bệ hạ vào đi, thần thiếp không vào.”
Tiêu Án khó hiểu: “Hoàng hậu?”
Ta không giải thích, hành lễ rồi rời đi.
Sau lưng, cửa phòng được đẩy ra, tiếp đó là tiếng đồ vật va chạm.
Ta không quay đầu lại.
Phu thê lâu ngày gặp lại, nếu Tiêu Án vẫn giữ vững bình thản, thì thật khiến người ta phải thất vọng.
5
Tuyết vẫn rơi.
Sương phòng bên kia không có ai bước ra.
Vương Trị ca ca đi đến bên cạnh ta, cùng ta ngẩng đầu nhìn tuyết.
“Suốt một năm qua đã vất vả cho huynh rồi.” Ta nói.
Vương Trị đứng chắp tay, đáp lại: “Nương nương cũng đã chịu nhiều khổ cực.”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, Vương Trị cười: “Nương nương yên tâm.”
Ta cũng mỉm cười.
Ta ngước mắt lên lần nữa, gió tuyết vô bờ không có lấy một tia sáng, nhưng ta không hề sợ hãi.
Sau đêm tuyết, chắc chắn sẽ là trời quang, ngày mai nhất định sẽ có bình minh.
Ta nghĩ Tiêu Án sẽ lưu lại cả đêm, nhưng trước khi trời sáng, hắn đã mở cửa phòng bước ra.
Ta đợi hắn bên ngoài.
Hắn khoác áo choàng dày, không nói lời nào, nhấc chân muốn rời đi.
Trong phòng, hương tình ái vẫn còn chưa tan. Từ chỗ ta đứng, có thể nhìn thấy màn giường màu hồng nhạt, từng lớp từng lớp, ôm trọn lấy Bào Tự Vân.
Ta hỏi: “Bệ hạ không đưa nàng ấy hồi cung sao?”
Tiêu Án lắc đầu.
Ta hiểu nỗi lo của hắn, triều chính chưa ổn định, hắn vẫn chưa thể.
“Vậy thần thiếp sẽ tiếp tục giúp đỡ.”
Tiêu Án hỏi ta: “Có an toàn không? Người trong biệt trang…”
Ta đáp: “Bệ hạ yên tâm, đây vốn là biệt trang của Vương gia.”
Người ta nói rằng dưới ánh đèn là chỗ tối nhất, phụ thân ta cùng các thúc bá của ta, ai ai cũng tự cao, chẳng bao giờ nghĩ rằng có người dám giở trò sau lưng bọn họ.
Tiêu Án kinh ngạc: “Người trong biệt trang tại sao lại nghe lời nàng?”
“Tiền bạc làm lay động lòng người.”
Tiêu Án nghe xong, không nói gì.
Thực ra tình hình bây giờ có chút khác biệt, giờ đây ta là hoàng hậu, không chỉ có tiền mà còn có quyền.
Những kẻ phụ thuộc vào ta đều mong chờ một ngày có thể một bước lên trời.
Ta chưa bao giờ ghét bỏ những toan tính như vậy.
Đây không phải lần đầu tiên ta tỏ thành ý với Tiêu Án. Cuối cùng hắn cũng hỏi: “Nàng muốn gì?”
Ánh mắt hắn tối sầm, lặp lại lần nữa: “Hoàng hậu, nàng muốn gì?”
Hiện tại đã thẳng thắn với nhau, hắn chờ ta đưa ra yêu cầu.
Ta nhìn hắn, lòng rất bình tĩnh.
Đợi đến giây phút này, ta thật sự đã chờ đợi rất lâu, đến nỗi niềm vui cũng mất đi sự biểu đạt.
Ta nói: “Bệ hạ nợ thần thiếp một lời hứa, sau này hãy trả lại cho thần thiếp.”
Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Án sáng rực, nhìn ta thật lâu rồi nói: “Đây là một tờ giấy trắng, tham vọng của hoàng hậu quá lớn.”
Ta cười: “Chẳng lẽ bệ hạ sợ thần thiếp sẽ đòi cả giang sơn của người? Bệ hạ yên tâm, thần thiếp không có hứng thú với quyền lực.”
“Vậy nàng hứng thú với điều gì?”
“Những chuyện riêng tư như vậy, không thích hợp để chia sẻ cùng bệ hạ.”
Tiêu Án yên lặng.
Sau đó, hắn cúi đầu trầm ngâm, đến khi ánh sáng từ phía đông dần bừng lên, cuối cùng hắn cũng gật đầu.
“Được, trẫm hứa với nàng.”
“Đa tạ bệ hạ.”
Ta tiễn hắn rời đi, trong lòng thấy mình đã không nhìn sai người.
Hắn thật sự yêu Bào Tự Vân như báu vật, sẵn sàng vì nàng mà hứa một điều trọng đại như vậy.
Người ta nói yêu giang sơn không yêu mỹ nhân, nhưng ta luôn nghĩ rằng, một đế vương thực thụ, nên sẵn sàng vào sinh ra tử vì người mình yêu.
6
Sau khi hồi cung, Tiêu Án cho người gửi ta một thứ.
Ta mở ra, là một cuộn chiếu chỉ trắng, có đóng dấu ngọc tỉ truyền quốc.
Hắn nói được làm được, lời hứa ngàn vàng.
Ta đặt chiếu chỉ dưới gối, đêm ấy ngủ yên giấc hơn hẳn những đêm trước.
Sau đó, Tiêu Án dường như đã quên Bào Tự Vân, không đến gặp nàng nữa.
Mãi đến cuối năm, nhân dịp năm mới, hắn mượn cớ vui chơi với dân mới xuất cung mấy lần.
Ta không luôn đi cùng hắn, chỉ một lần cuối cùng mới đồng hành.
Vẫn là sân nhỏ ấy, vẫn là ánh đèn lập lòe ấy.
Chỉ khác là lần này không còn tuyết.
Ánh trăng sáng tỏ, mây bay lững lờ.
Năm qua đã xảy ra nhiều chuyện, tân chính được thực thi trên toàn quốc, khoa cử chọn lựa nhân tài, Tiêu Án đề bạt rất nhiều người từ tầng lớp hàn môn.
Triều đình giờ đây đã không còn là sân chơi của một mình thế gia, mà các thế lực đã dần cân bằng, mỗi bên đều có thắng thua.
Phụ thân và các thúc bá ta cảm thấy nguy cơ chồng chất, mặc dù Trị ca ca đã thăng tiến trong triều, họ vẫn không an lòng.
Phụ thân ta không chỉ một lần truyền lời, bảo ta sớm sinh một hoàng tử.
Ta chỉ cảm thấy nực cười.
Rốt cuộc vì sao họ lại nghĩ rằng, một đứa trẻ có thể trói buộc một đế vương?
Không.
Có lẽ họ không ngu ngốc.
Tiêu Án vốn có chứng đau đầu, khi còn trẻ chưa lộ rõ, nhưng hai năm qua làm việc vất vả, ngày đêm không nghỉ, cơn đau đầu ngày càng trầm trọng, có lần còn không thể cầm bút phê duyệt tấu chương.
Nhưng đây là bí mật trong nội cung, làm sao phụ thân ta và những người đó biết được?
Ta đang nghĩ ngợi, đúng lúc ấy cửa phòng bật mở, Tiêu Án bước ra.
Bào Tự Vân khoác thêm áo tiễn hắn, thấy ta đứng ngoài cửa, nàng có chút bối rối, khẽ nói: “Hoàng hậu nương nương.”
Ta khẽ ừ một tiếng, coi như đáp lại.
Tiêu Án quay đầu dặn dò: “Gió lớn, đừng tiễn nữa, mau vào nhà đi.”
“Thần thiếp không rời khỏi cửa, chỉ đứng đây tiễn bệ hạ một đoạn.”
Tiêu Án cười, nụ cười hiếm khi thấy trên gương mặt hắn, đơn thuần, chân thành, xuất phát từ tận đáy lòng.
Thì ra thiên tử, cũng có thể cười hồn nhiên như một đứa trẻ.
7
Trên đường về, ta và hắn cùng ngồi trong một cỗ xe ngựa.
Vừa lên xe, Tiêu Án đã ôm đầu.
Đốt ngón tay hắn kêu răng rắc nhưng không phát ra tiếng, mồ hôi lạnh rịn đầy trên trán, ta rút khăn tay giúp hắn lau khô.
Một lúc lâu sau, Tiêu Án mới bình thường trở lại, hắn mở mắt nhìn ta.
“Bệ hạ yên tâm.” Ta nói.
Hắn khẽ cười, không nói gì thêm.
Có những chuyện không cần phải nói rõ, ta và hắn đều hiểu.
“Đừng cho nàng biết.” Tiêu Án dặn.
Ta gật đầu.
Về đến cung, Tiêu Án đưa ta về trước, rồi ngồi trên kiệu không theo ta xuống, cúi đầu dặn dò ta nghỉ ngơi.
“Năm mới bận rộn, nghi lễ tế tự đều tốn nhiều sức lực, hoàng hậu phải giữ gìn sức khỏe.”
Ta hơi ngẩng đầu, nhìn gương mặt mệt mỏi của hắn, bỗng hỏi: “Thái y viện toàn là người bệ hạ tin cậy chứ?”
Tiêu Án sửng sốt.
“Giờ đang là lúc đại nghiệp vừa định, bệ hạ còn phải bảo trọng long thể hơn thần thiếp. Thái y viện và những người hầu cận, nếu bệ hạ yên tâm, thần thiếp sẽ giúp ngài sắp xếp lại.”
Tiêu Án không hỏi thêm, rất nhanh liền gật đầu: “Vậy làm phiền hoàng hậu.”
Ta cúi mình: “Không dám.”
Thế là cuối năm, ta lại có thêm một việc mới, cùng với các công việc hàng ngày trong cung, bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Thực ra việc này không khó tra, những kẻ liên quan đến Vương gia, đối với ta đều không phòng bị.
Ta ghi lại tên những người đó, sai người gửi cho phụ thân.
Phụ thân hôm sau liền vào cung gặp ta.
“Tại sao?” Ta hỏi, “Lén lút theo dõi bí mật của đế vương, phụ thân cho rằng đầu mình cứng hơn người khác sao?”
Phụ thân ta không để tâm: “Ta cũng chỉ là vì nương nương mà thôi.”
“Vậy sao?”
“Long thể của bệ hạ không tốt, nương nương cần sớm sinh con, nếu không, trong cung không có hoàng tử, sau này nương nương khó mà ngồi được trên ngôi vị Thái hậu.”
Ta tức giận đến bật cười: “Ý của phụ thân là, nếu bệ hạ không có con, phụ thân và các thúc bá sẽ lập một người khác sao?”
Phụ thân không đáp, nhưng câu trả lời đã rõ ràng không cần nói ra.
Nếu Tiêu Án không có con, sẽ phải chọn người kế vị từ tông thất, khi đó, giá trị của ta là gì?
Vương gia chỉ cần trung thành với tân đế và tân hoàng hậu, ai còn quan tâm đến ta, một kẻ bị bỏ rơi?
Phụ thân nói xong liền rời đi không chút do dự.
Ông tưởng rằng mình đã nắm được điểm yếu của ta, nhưng ông sai rồi.
Bởi vì Bào Tự Vân đã có thai.