Thế Gia - Chương 1
1
Nữ nhi của Vương gia không làm phi, chỉ làm hoàng hậu.
Vì vậy Tiêu Án chỉ có thể ban cho Bào Tự Vân một chén rượu độc.
Đêm ban rượu ấy, ta thỉnh cầu phụ thân cho phép mình đi gặp nàng. Phụ thân hỏi: “Vì sao?”
“Con muốn xem thử nàng là người như thế nào.”
Phụ thân nhìn ta một cái, cho rằng đó là lòng đố kỵ giữa nữ nhi, rồi đồng ý.
Vì thế, ta được gặp nữ nhân trong lòng của Tiêu Án.
Nàng rất đẹp, Tiêu Án chinh chiến bao năm, nàng vẫn đi theo nhưng nhan sắc chẳng hề phai tàn. Có thể thấy Tiêu Án đã yêu thương, chăm sóc nàng nhường nào.
Đáng tiếc, tất cả giờ đây đều trở thành hoa trong gương, trăng dưới nước.
Ta mặc y phục của nội thị, đứng phía sau, thấy nàng nâng chén rượu lên hỏi: “Bệ hạ có lời gì muốn nói với ta không?”
Nội thị đáp: “Bệ hạ nói, kiếp sau vẫn sẽ cùng nương nương làm phu thê.”
Bào Tự Vân nghe xong, cười bi thương rồi khẽ gật đầu: “Được, ta đáp ứng.”
Quả là một nữ tử si tình.
Chén rượu vào bụng, chưa qua mấy khắc, nàng liền đau đớn quằn quại trên đất, nhưng không hề kêu gào hay cầu xin.
Rượu đó thực sự rất đau.
Nàng chỉ cắn môi đến bật máu, không hề thốt ra một lời.
Ta thật sự khâm phục.
Ta bước lên phía trước, nhìn dáng vẻ quằn quại của nàng, ra lệnh cho nội thị: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
Nội thị băn khoăn: “… Sợ mạo phạm cô nương.”
Ta nói: “Lui xuống.”
Nội thị không dám nói thêm, tuy hắn hầu hạ trong cung nhưng là người của Vương gia, biết đêm nay ta sẽ đến nên hiểu rõ phải làm gì.
Cửa phòng khép lại, ta quỳ xuống.
Bào Tự Vân mồ hôi nhễ nhại, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào ta.
Nàng hẳn đã đoán được thân phận của ta, nhưng vẫn không nói gì.
Ta hỏi: “Ngươi không muốn hỏi ta gì sao?”
Bào Tự Vân thở hổn hển, đứt quãng nói: “… Vì sao ngươi đến?”
Ta đáp: “Ta muốn gặp ngươi.”
“Hừ,” Bào Tự Vân cười lạnh, mồ hôi lạnh rịn đầy trán, độc dược khiến sắc mặt nàng tái nhợt như giấy, “Sợ ta không chết?”
“Không phải.” Ta nói, “Là sợ ngươi chết.”
Bào Tự Vân sững người, dường như không hiểu lời ta nói.
Ta lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc, nhét vào miệng nàng, nói rằng kẻ muốn giết nàng là Vương gia, không phải ta.
Hơi thở của Bào Tự Vân dần ổn định, nhưng thân thể vẫn rất yếu, nàng bám vào đầu giường để tựa.
Nàng hỏi: “Tại sao? Tại sao ngươi lại cứu ta?”
“Vậy ngươi nghĩ ai nên cứu ngươi? Tiêu Án ư?” Ta hỏi lại.
Bào Tự Vân bị ta hỏi đến cứng họng, hồi lâu mới nói: “Hắn có nỗi khổ, ta không trách hắn.”
Quả là một tình yêu sắt son, đáng tiếc ta chẳng biết cảm giác ấy ra sao.
Ta ngồi xuống bên cạnh, nói với nàng: “Tiêu Án quả thật rất yêu ngươi, cũng muốn cứu ngươi, nhưng đáng tiếc hắn không thể bảo vệ được ngươi. Ngươi chết rồi, hắn nhất định sẽ nhớ thương ngươi suốt đời.”
Bào Tự Vân im lặng.
“Vì thế, phụ thân ta mới nhất quyết phải giết ngươi.” Ta nhẹ nhàng vén tay áo, giọng bình thản, “Ngươi chết rồi, ta vào cung, Tiêu Án cả đời này sẽ không bao giờ yêu ta, ta mới có thể làm hoàng hậu của Vương gia mãi mãi.”
Chứ không phải làm thê tử của Tiêu Án.
Dùng mạng của Bào Tự Vân làm rào cản giữa ta và Tiêu Án, như thế, ta sẽ mãi mãi phải phụ thuộc vào gia tộc.
Phụ thân sẽ không để ta thoát khỏi tầm kiểm soát, cũng không để ta và hoàng đế đồng lòng.
Bào Tự Vân trợn to mắt nhìn ta, dường như nghĩ rằng ta đang nói lời mê sảng.
“Ngươi cũng không tin đúng không?” Ta mỉm cười, “Nhưng đó chính là lý do ta cứu ngươi.”
“Ngươi vì… vì Tiêu Án sao?”
“Sao ngươi lại nghĩ thế?” Ta làm ra vẻ kinh ngạc, “Ta chưa từng gặp Tiêu Án, làm sao có thể vì hắn.”
“Nhưng ngươi không phải…”
“Ta vì bản thân ta.” Ta cắt ngang lời nàng, cúi xuống, cười tươi như hoa, “Bào Tự Vân, ngươi nhớ kỹ, ta đã cứu ngươi, ơn cứu mạng lấy thân báo đáp, từ nay về sau ngươi là người của ta.”
“…” Bào Tự Vân ngây người.
Dĩ nhiên nàng không hiểu.
Nàng không hiểu ta sống trong địa ngục thế nào, cũng chẳng biết trong lòng ta có cuồng phong bão tố ra sao.
Nhưng điều đó không quan trọng, ta cũng chẳng định giải thích.
Nàng chỉ là một quân cờ của ta, một quân cờ sau này có thể dùng để mặc cả với Tiêu Án.
2
Đêm tân hôn, Tiêu Án không vén khăn trùm đầu cho ta.
Hắn bước vào nội điện, cho lui mọi người, rồi một mình ngồi bên bàn.
Hắn cũng không có ý định uống rượu giao bôi với ta.
Ta tự mình vén khăn trùm đầu lên.
Trong ánh nến đỏ lay động, ta lần đầu tiên thấy khuôn mặt của hắn.
Hắn quả đúng như ta tưởng tượng, anh tuấn, cao lớn, khí chất phi phàm, khác hẳn những phàm phu tục tử khác.
Nghe nói hắn cũng xuất thân danh môn, chỉ là gia tộc sau này sa sút.
Hắn nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn ta, đôi mắt đen như mực không chút gợn sóng.
Ta rất hài lòng.
Nữ nhi nhà họ Vương nổi danh thiên hạ với nhan sắc khuynh thành, ta là người đẹp nhất trong số đó.
Nhưng dường như chẳng mấy hấp dẫn đối với Tiêu Án, bởi Bào Tự Vân vốn đã là một mỹ nhân.
“Hoàng hậu hãy nghỉ ngơi trước đi.” Tiêu Án đứng dậy, “Trẫm còn có chính sự phải xử lý.”
Ta đứng dậy hành lễ: “Bệ hạ đi thong thả.”
Ta không giữ hắn, cũng không than oán, hắn khựng lại, liếc ta một cái, như có điều suy nghĩ, rồi rời đi.
Ta bình thản đi ngủ.
Ngày hôm sau, ta cùng hắn lên Thái miếu, nhận lời chứng giám của trời đất và tổ tiên. Thái miếu được xây trên đài cao, ta đứng trên đó, chỉ có thể thấy vô số bóng người chen chúc phía dưới.
Đứng trên cao, quan sát sâu kiến, đây chính là cảm giác cao cao tại thượng, chỉ dưới một người, trên vạn người.
Đây là vinh quang gia tộc mà phụ thân ta luôn mong ngóng, là khoảnh khắc vẻ vang của nhà họ Vương.
Thế gia vọng tộc, ẩn sau lưng đế vương, lật tay làm mây, úp tay làm mưa, còn giống chủ nhân thiên hạ hơn cả thiên tử.
Thật là phi thường.
Đáng tiếc, phụ thân không biết rằng, từ khi ta đứng ở đây, vị trí của ta và Vương gia đã đảo lộn.
Ta đã trở thành người cầm cờ, và quân cờ đầu tiên ta lật đổ, chính là quân cờ Vương gia.
Không biết khi ấy, sắc mặt ông sẽ ra sao?
Liệu ông có như mẫu thân ta, khóc lóc thảm thiết, hay giống như ta từng làm, quỳ xuống van xin?
Ta mỉm cười, đứng trên cao nhìn xa xăm, cho đến khi Tiêu Án nắm lấy tay ta.
Tay hắn rất ấm, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, không hề nhìn ta.
“Đừng mất tập trung.” Hắn nói.
Ta cười: “Bệ hạ, thần thiếp rất tỉnh táo.”
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt không tán đồng.
Chắc chắn hắn nghĩ ta không đủ ngoan ngoãn. Nghe nói Bào Tự Vân tính tình dịu dàng, ôn nhu hiểu lễ, là một nữ tử yếu đuối như dây tơ hồng.
Tiêu Án thích những nữ nhân như vậy.
Nhưng ta nghĩ, có lẽ điều hắn thích chỉ là một Bào Tự Vân như thế.
Ta đã từng nghe rất nhiều lời đồn về họ, ví như khi gian nan khốn đốn chẳng rời nhau, hay những đêm đông giá lạnh cùng lấy thân thể sưởi ấm cho nhau…
Bọn họ quen nhau từ khi còn nghèo khổ, sớm đã hẹn thề trọn đời, trải qua bao gập ghềnh, đi qua gươm đao lửa đạn mới tới được thời thịnh thế cuối cùng.
Nhưng đến đoạn kết, hắn lại không thể bảo vệ nàng.
Nếu ta là Tiêu Án, nhất định sẽ vô cùng đau khổ.
3
Cuộc sống trong cung thật ra rất nhàm chán.
Hậu cung chỉ có vài phi tần phẩm cấp thấp, vì e ngại thân phận của ta, không ai dám đến khiêu khích ta.
Tiêu Án cũng ít khi vào hậu cung. Từ sau khi đại hôn, ta chỉ gặp hắn hai lần.
Nếu cuộc sống cứ mãi như vậy, cũng thật nhẹ nhàng thoải mái.
Đáng tiếc, những ngày tốt đẹp không kéo dài.
Ba tháng sau khi ta vào cung, phụ thân đến gặp ta, hỏi xem ta có biết bệ hạ dự định làm thế nào để thực thi tân chính không.
Ông muốn ta dò xét lòng vua.
Tiêu Án có tài năng lớn, muốn cắt bỏ những ung nhọt của thiên hạ, chắc chắn sẽ xung đột với lợi ích của Vương gia.
Phụ thân và những người khác trong tộc lo sợ, muốn ta âm thầm hỗ trợ, tìm hiểu suy nghĩ thực sự của Tiêu Án và các triều thần thân cận của hắn.
Ta nói: “Bệ hạ không tin con.”
“Vậy thì khiến hắn tin.” Phụ thân nói, “Con có sắc đẹp mà định để phí hoài sao?
“Hay con nghĩ ta đưa con vào cung, là để làm một quý nhân nhàn rỗi?”
“A Phù, con phải hiểu rõ vị trí của mình. Không có ta, không có Vương gia, vinh hoa phú quý của con sẽ biến mất ngay lập tức!
“Hầu hạ bệ hạ thật tốt, sớm sinh hoàng tử, giữ vững vinh quang cho Vương gia, đó mới là con đường cho con và con của con sau này.”
Ta im lặng nhìn ông.
Ông không biết rằng, đời này ta sẽ không bao giờ có hoàng tử.
Nhưng ta vẫn ngoan ngoãn gật đầu, mỉm cười: “Con hiểu.”
“Hiểu là tốt.” Phụ thân hài lòng gật đầu, dặn dò thêm vài câu rồi mới rời cung.
Ta dõi theo bóng ông rời đi.
Đêm đó, Tiêu Án đến tẩm cung của ta.
Chắc hắn nghe nói phụ thân ta đã vào cung hôm nay, nên muốn thăm dò.
Hắn bảo chính vụ bận rộn nên đã lạnh nhạt với ta, mong ta đừng để ý.
Ta lắc đầu, nói bệ hạ lo lắng cho thiên hạ, thần thiếp minh bạch.
Hắn lại nói, hiện tại hoa mai ở ngự hoa viên đã nở, nếu rảnh rỗi, hoàng hậu có thể dẫn các phi tần đi nấu rượu thưởng mai.
Ta đáp, đa tạ bệ hạ đã quan tâm, thần thiếp sẽ làm theo.
Hắn nói rất nhiều chuyện vặt vãnh, ta đều lễ phép đáp lại từng câu.
Cuối cùng, hắn nhắc tới chuyện tân chính.
Ta không lên tiếng.
Hắn liếc ta, đứng dậy bước đến bên cạnh, tay khẽ vuốt qua mấy chữ ta viết trên án thư, nói: “Chữ của hoàng hậu cứng cáp mạnh mẽ, không hợp với dung mạo của hoàng hậu chút nào.”
Ta nói: “Bệ hạ quá khen, thần thiếp thật hổ thẹn.”
Tiêu Án cười nhạt, hắn đương nhiên nhận ra sự giả dối trong lời nói của ta, biết rằng câu hổ thẹn này chỉ là lời khách sáo.
“Tân chính sắp được thử nghiệm ở vùng ngoại ô kinh thành, trẫm định chọn một người nhà họ Vương tham gia giám sát. Hoàng hậu thấy ai thích hợp?”
Ta đáp: “Vương Trị.”
Tiêu Án ngạc nhiên, quay sang nhìn ta chằm chằm, tưởng ta nói sai, nhưng ánh mắt ta kiên định, nói cho hắn biết không phải.
Hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Được.”
Khi hắn rời đi, trời đã đổ mưa phùn. Nội thị che ô cho hắn, hắn đứng dưới mái hiên, quay đầu lại nhìn ta.
Ta hỏi: “Bệ hạ còn việc gì sao?”
“Trẫm nghe nói, người nhà họ Vương coi trọng Vương Hạo.”
Ta chỉ khẽ cười. Vương Hạo là trưởng tử của nhị thúc, là mặt trời sáng chói của Vương gia, là chủ tử tương lai của Vương gia.
Nhưng ta không phải con chó trung thành.
“Thần thiếp cũng nghe nói, bệ hạ trọng dụng Vương gia của ta.”
Tiêu Án nghe xong, đôi mắt đen nhìn ta dò xét hồi lâu, sau đó khẽ cười, rồi quay người rời đi.