Thẻ Đại Cát - Chương 5: Ngoại Truyện - Giấc mộng kinh hoàng
Tứ hoàng tử cuối cùng giam trong Tông Nhân phủ, cả gia tộc Tạ bắt giam, vĩnh viễn thể xoay chuyển.
Ta và Tống An Chi tổ chức hôn lễ một ngày xuân tràn ngập hoa nở. Mười dặm hồng trang, khiến ganh tị.
Sau hôn lễ, Tống An Chi đối xử với như trân bảo, sợ gặp chuyện vui liền định chạy ngay đến Giang Nam tìm cha .
Gần đây, thường mơ một giấc mộng.
Trong mơ là kiếp , cảnh Tống An Chi từng bước quỳ lạy lên Nam Giác tự.
Những bậc đá lên núi dài đến trăm bậc, cứ thế quỳ dập đầu từng bước một.
Khi lên tới đỉnh núi, trán đã nhuộm đầy máu tươi.
Đại sư Diệu Phương cảm động lòng thành của , phá lệ tiếp kiến.
Khi đó, và đã thành thân năm năm. Hắn dựa gia sản nhà mà vững gót chân ở trấn nhỏ .
Đại sư vuốt râu, giải lá thăm trong tay, ánh mắt tràn đầy từ bi:
“Là một lá thăm hạ hạ. Vị cô nương gặp kẻ chẳng , chỉ sợ chết tử tế.”
Tống An Chi lập tức quỳ xuống lần nữa, hỏi đại sư cách nào hóa giải .
Đại sư mím môi , cuối cùng thể từ chối, khẽ đáp:
“Có nhân thì mới quả, chấp nhận buông bỏ. Nếu lấy tuổi thọ của ngươi làm dẫn, hóa giải kiếp nạn cho nàng, ngươi đồng ý ?”
Hắn chẳng mảy may chau mày, dập đầu thật mạnh một cái:
“Vãn bối chỉ mong nàng một đời hạnh phúc, vô ưu vô lo.”
Đại sư Diệu Phương cắt một lọn tóc xanh của , buộc cùng một lá thăm thượng thượng, trao cho :
“Hết thảy hữu hình đều là hư ảo. Gieo nhân thế nào, nhận quả thế , tất cả đều do tâm tạo. Tiểu thí chủ, hãy luôn tuân theo bản tâm của .”
Sau đó, Tống An Chi trở thành Tống Niệm Hòa, nhưng cuộc đời còn của chỉ để trả thù.
Hắn đã tận diệt nhà họ Tạ, đem Tạ Yến và Mạnh Vân Nhu chém giết tại mộ .
Hắn phun một ngụm máu tươi, ngã xuống, dậy nữa.
Chiếc túi thơm ngực nhuốm chút máu của , lăn tròn xuống bên cạnh tay .
Túi thơm phát một ánh sáng yếu ớt.
Không biết từ , hai con bướm bay đến, lượn quanh túi thơm vài vòng chậm rãi bay xa, xuyên qua vô vàn cảnh sắc kỳ lạ, cuối cùng biến mất.
Khi tỉnh giấc, mặt đầm đìa nước mắt.
Bàn tay chạm lên túi thơm ngực liền cảm thấy nó nóng ran.
Tống An Chi làm kinh động, cũng dậy, lo lắng :
“Mơ thấy ác mộng ?”
Ta lắc đầu, ôm lấy eo , cảm giác bất an chịu buông tay.
Thì , đời làm , đều là nam nhân đã dùng chính mạng sống của đổi lấy.
Ta, Cố Tô Tô, tài đức gì mà gặp yêu hơn cả bản thân ?
Trong lòng dâng trào cảm xúc chỗ nào để bộc phát, nắm lấy khuôn mặt , áp sát hôn mạnh lên môi .
Trong thở giao hòa, cảm thấy trời đất đảo lộn, cả hai đã hoán đổi vị trí cho .
Ánh mắt Tống An Chi như ngàn vạn ngôi sáng, rực rỡ đến kinh .
Hắn nhếch môi , nụ tựa hồ ly mê hoặc lòng :
“Phu nhân đã nhiệt tình như thế, vi phu đành lực phụng bồi.
“Chỉ là… lát nữa đừng nhè đấy…”
-HẾT-