Thẻ Đại Cát - Chương 4
Với tính cách của Tạ Yến cùng quyền lực của nhà họ Tạ, đối phó với chúng thật dễ như trở bàn tay.
Ta tự cứu khi vững!
Đêm đó, và cha đối diện, trò chuyện suốt cả đêm.
Cha vuốt râu, ánh mắt tràn ngập niềm tự hào:
“Nữ nhi của đã lớn . Cha theo con.”
Sau đó, đề nghị cha bán tất cả sản nghiệp thể thanh lý, ngay cả mạch vận tải quan trọng cũng giao cho đáng tin cậy và năng lực nhất là nhị đương gia quản lý.
Chúng bí mật rời trấn Tuế An bằng thuyền nhà , đến một thị trấn nhỏ miền sông nước Giang Nam.
Đây là nơi mẹ sinh và lớn lên, cũng là chốn mà cha mong an hưởng tuổi già.
Cha nhiều năm bôn ba vất vả đã tích lũy một khoản nhỏ.
Chúng dùng số tiền đó mua nhà, đất đai và cửa hàng, chính thức định cư tại đây.
Giang Nam nổi tiếng với nghề sản xuất lụa.
Ta mở một cửa hàng tơ lụa, tận dụng lợi thế vận tải đường thủy, hàng tháng vận chuyển lụa các nơi khác, thu lợi nhuận lớn.
Phong cảnh Giang Nam hữu tình, khí hậu ôn hòa, thích hợp để sống.
Ta và cha bận rộn nhưng mãn nguyện, sống những ngày tháng tựa thần tiên.
Thỉnh thoảng, cũng nhớ đến Tống An Chi.
Chúng chia tay trong vội vã, mất liên lạc, biết kiếp liệu còn gặp .
hối hận với lựa chọn của .
Duyên phận do trời định, nếu thể tái ngộ, đó cũng là số phận.
Trong lòng , sự an của và cha mới là điều quan trọng nhất.
Kiếp , chỉ một năm khi và Tạ Yến thành thân, cha đột ngột lâm bệnh nặng và qua đời.
Nay, khi tránh xa Tạ Yến, cha khỏe mạnh, mỗi ngày nuôi gà chọi, dắt chó dạo, uống trà, đánh cờ, sống an nhàn.
Điều càng khẳng định, căn bệnh của cha ở kiếp chắc chắn liên quan đến Tạ Yến.
Thêm một năm nữa trôi qua, khi dần quên những chuyện cũ, bất ngờ nhận một bức mật thư từ trấn Tuế An.
Nhị đương gia trong thư khẩn thiết, rằng Tạ Yến đã trấn Tuế An, gần như lật tung cả trấn để tìm kiếm tung tích của .
Hắn còn Tạ Yến thủ đoạn tàn độc, quyền lực lớn, dù và cha cách xa nghìn dặm cũng hết sức cẩn thận, tùy tiện để lộ thân phận.
Ở góc lá thư, còn dính một vệt máu đỏ thẫm.
Lòng bất giác lạnh toát.
lúc , cửa phòng một cú đá mạnh mở tung.
Bước là mà tuyệt đối gặp : Tạ Yến.
17.
Hắn mặc bộ cẩm bào sang trọng, khóe môi cong lên một nụ cuồng loạn.
Người thường , giàu sang làm thay đổi con .
Chỉ hai năm gặp, khí chất của đã khác biệt, còn nửa phần dáng vẻ sa sút của những ngày ở trấn Tuế An.
Hắn mở miệng, câu như tiếng sét đánh ngang tai:
“Tô Tô, nàng cũng đã sống , đúng ?”
Ta mím môi đáp, chỉ lặng lẽ .
Hắn khẽ , dường như để tâm, tự hỏi tự trả lời:
“Dù nàng , cũng đoán . Nếu , nàng thể thay đổi đột ngột, đẩy xa ngàn dặm như ?”
“Tô Tô, kiếp là của . Sau khi nàng rời , mới nhận đã yêu nàng từ lúc nào . Ta đêm thể chợp mắt, chỉ cần nghĩ đến nàng là lòng đau như dao cắt.
Ông trời đã cho chúng cơ hội sống , chính là để sửa sai, cùng nàng làm từ đầu. Tô Tô, tại nàng trốn tránh ? Nàng biết đã khổ sở tìm nàng đến nhường nào ?”
Hắn vén áo xuống, tự rót một chén trà.
Sau đó, phẩy tay hiệu, liền bước tới, áp giải một bóng đầy máu thịt lẫn lộn.
“Tô Tô, nàng chịu tha thứ cho , vẫn còn giận ? Giờ đã mang mà nàng ghét nhất đến đây. Kiếp chỉ cần nàng.”
Ta ngẩng đầu , thấy Mạnh Vân Nhu quăng xuống đất, thở mong manh, thân thể bê bết máu, vết thương khắp , máu loang lổ kéo dài thành từng vệt đỏ sàn nhà.
Mạnh Vân Nhu quả thực kẻ gì, nhưng đời nàng đã lấy chồng , làm rơi tay Tạ Yến, còn chịu đựng cảnh ngược đãi như thế ?
Thấy vẻ nghi hoặc mặt , Tạ Yến khẽ , tự giải thích:
“Thực kiếp , cuối cùng đã thay nàng trừng phạt ả. nàng tận mắt thấy. Vì , dù kiếp ả ngáng đường chúng , vẫn tự tay thay nàng xả giận. Thế nào, nàng vui ?”
Ta chỉ cảm thấy thể nào hiểu nổi, lạnh lùng đáp:
“Người hận nhất làm là ả? Ta hận nhất chính là ngươi đó, Tạ Yến. Ngươi tự trừng phạt bản thân, để hả giận ?”
18.
Vẻ mặt Tạ Yến thoáng hiện nét đau khổ, trong mắt đầy sự ăn năn.
“Tô Tô, nàng lấy tên thư sinh nghèo , chứng tỏ trong lòng nàng , đúng ?
Những chuyện của kiếp đã qua . Hiện giờ chúng đều đang đây, thể thề với trời, đời , Tạ Yến, sẽ một lòng một với nàng.
Ta sẽ tổ chức cho nàng một hôn lễ linh đình, cùng nàng sinh nhi tử nhi nữ, bên đến đầu bạc răng long…”
Ta khẽ nhạt “Xùy” một tiếng cắt ngang lời , một chữ cũng thêm.
Bộ dáng tự cho là si tình của thực sự khiến buồn nôn.
“Thâm tình đến muộn còn bằng cỏ rác, huống hồ đã muộn cả một đời? Ta đã sớm còn yêu ngươi nữa, càng thể cùng ngươi ở bên . Ngươi hãy chết tâm !”
Mắt Tạ Yến đỏ hoe, đột nhiên vỗ tay một cái, từ bên ngoài liền hai bước , áp giải theo cha .
“Tô Tô, Cố bá phụ đã tuổi cao sức yếu, đáng lẽ nên hưởng phúc. Đừng vì nàng nghĩ thông mà để ông chịu khổ nữa.”
Ta siết chặt nắm tay, căm tức .
Nếu ánh mắt thể giết , đã sớm lăng trì thành muôn mảnh.
Cha “phì” một tiếng, ha hả:
“Nữ nhi, cha đây bôn ba giang hồ, liếm máu lưỡi dao, loại chiến trận nào từng thấy? Nay đã già, thể trở thành gánh nặng của con? Cả đời , tâm nguyện lớn nhất của cha là con hạnh phúc. Thằng nhãi làm cho con hạnh phúc ? Con đừng bận tâm đến cha, nhất quyết đừng đồng ý với !”
Cha dứt lời, một cú đá liền giáng xuống chân ông.
Cha hừ một tiếng, nhịn quỳ sụp xuống, ho dữ dội.
Ta kinh hãi, hoảng sợ thốt lên:
“Tạ Yến, ngươi dừng tay! Ngươi còn hại cha ?”
Ta lao đến bên cha, nhưng Tạ Yến đã chắn mặt, cho cơ hội.
Hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, cất giọng:
“Còn ? Nàng biết cha nàng là do hại ?
Tô Tô, nữ tử quá mức thông minh cũng là chuyện .
Ta chỉ nàng. Kiếp , gia nghiệp của cha nàng thèm để mắt đến. Chỉ cần nàng đồng ý gả cho , cùng sống thật , cha nàng sẽ là nhạc phụ của . Ta còn kịp hiếu kính ông , làm thể tổn thương ông dù chỉ một chút?”
Ta ngờ Tạ Yến sống một lần nữa mà trở nên cố chấp và điên cuồng như , quyền lực lớn đến mức che trời.
Dù và cha đã cẩn thận chuẩn lâu như thế, cuối cùng vẫn thoát bàn tay .
Ta chỉ còn cách tạm thời đồng ý, định , đó tìm cách khác.
Bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là gật gật đầu:
“Ngươi thả cha , đồng ý với ngươi.”
Ánh mắt Tạ Yến bừng sáng, vươn tay định chạm mặt , vẻ mặt xúc động:
“Đây mới là Tô Tô ngoan của …”
tay kịp chạm , một tiếng vút xẹt qua, một mũi tên bạc xuyên thẳng qua lòng bàn tay , ghim chặt lên tường.
Một giọng trầm thấp, lạnh nhạt vang lên từ xa:
“Đừng chạm vị hôn thê của . Ngươi bẩn.”
19.
Ta sững , tim đập loạn nhịp.
Giọng , từng xâm chiếm cả những giấc mơ của , luôn bảo đợi y, đừng ném tú cầu thêm lần nào nữa.
Ngoài Tống An Chi , còn thể là ai?
Tống An Chi làm biết ở đây, còn tài bắn cung như thần, thái độ thì ngạo mạn như ?
Y… vẫn là , mấy câu là đỏ mặt trong ký ức của ?
Khi còn đang lo lắng, Tống An Chi đã sải bước cửa, mục tiêu rõ ràng, thẳng tiến về phía .
Y mặc áo lông chồn bạc, đôi lông mày đượm chút sương gió, như vượt đường xa tới đây, thở còn kịp định.
Vừa đến bên cạnh , y liền ôm chặt lấy eo , kéo cả lòng.
Vòng tay y vững chãi và ấm áp, phảng phất mùi hương của cây thông, tựa như bầu trời trong lành cơn tuyết, khiến lòng an tâm, vẫn giống như xưa.
Ta chôn mặt lồng ngực y, giọng run rẩy, ngập ngừng phát từ sâu trong lồng ngực:
“An… An Chi, đến đây?”
Lực ôm siết càng thêm chặt, từ đỉnh đầu , một tiếng thở dài truyền xuống:
“Đến đón nàng. Tiện thể… bắt một kẻ phạm tội triều đình.”
Lúc , Tạ Yến đã thị vệ của y rút khỏi bức tường.
Hắn ôm chặt bàn tay đang chảy máu ngừng, ánh mắt Tống An Chi tràn ngập độc tố:
“Tống An Chi, là ngươi. Ngươi dám tổn thương , ngươi biết là ai ?”
Tống An Chi khẽ “chậc” một tiếng, lưu luyến thả , nhưng vẫn chắn mặt , giọng lộ rõ vẻ kiên nhẫn:
“Đương nhiên là biết. Cháu ruột của Đoan phi, biểu của Tứ hoàng tử, công tử duy nhất của gia tộc danh giá Tạ gia ở kinh thành, Tạ Yến, đại công tử Tạ gia mà.”
Tạ Yến hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đầy hung dữ:
“Ngươi đã biết , còn mau cút ! Tốt nhất là tìm một nơi trong núi sâu mà trốn, đừng để tìm , nếu , sẽ khiến ngươi sống bằng chết.”
Tống An Chi giả vờ ôm ngực, vẻ mặt như sợ hãi, nhưng khẽ nhếch môi , ngoắc tay một cái.
Lập tức, hai mang đến một cuộn vải màu vàng óng, cung kính đặt tay y.
Y trịnh trọng mở , hóa đó là một đạo thánh chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu : Tứ hoàng tử Triệu Ngọc ý đồ mưu phản, Tạ gia làm kẻ trợ giúp, nay lệnh Thái phó Tống Niệm Hòa bắt giữ về quy án. Khâm thử.”
Nghe xong, Tạ Yến lảo đảo ngã xuống đất, màng đến bàn tay đau đớn của , lẩm bẩm tự :
“Sao thể? Không thể nào! Tứ hoàng tử thể mưu phản, chắc chắn là vu oan! Tống Niệm Hòa là ngươi? Ngươi làm thể là Tống Thái phó? Ngươi chẳng qua chỉ là một dậy học trong thôn, là Thái phó ? Đây nhất định là thánh chỉ giả!”
Lúc , một trong các tùy tùng bên cạnh Tống An Chi nhịn , lớn tiếng quát:
“Tiên sinh nhà tài cao đức trọng, làm để ngươi nhục mạ ? Người , mau kéo bọn chúng ngoài! Tiên sinh đã mất nhiều công sức mới nhận nhiệm vụ , còn chạy hỏng cả mấy con ngựa chỉ để kịp đến gặp ý trung nhân của .
Chúng tự giác một chút, mau chừa gian cho đôi phu thê trẻ.”
Nói xong, liền nhanh nhẹn đỡ cha ngoài, miệng quên thêm lời nịnh nọt:
“Lão , nhà chúng còn đặc biệt mang đến trà Long Phượng Đoàn ban từ cung. Ngay cả các nương nương trong cung cũng hiếm khi uống. Tiên sinh nhà nỡ uống ngụm nào, chỉ đợi mang đến để hiếu kính ngài.”
Cha vốn yêu trà, thế thì mắt sáng lên như đèn:
“Thế còn chờ gì nữa? Đi, chúng xem thử…”
Mọi đều rời , trong phòng chỉ còn và Tống An Chi.
Chúng , mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhất thời biết gì.
Nhớ đạo thánh chỉ nhắc đến cái tên “Tống Niệm Hòa” ban nãy, mặt bất chợt đỏ bừng, e dè thử hỏi:
“Tống… Tống Niệm Hòa?”
Tống An Chi mỉm, như một đứa trẻ phát hiện bí mật, chút bối rối:
“Ừ, Niệm Hòa. Lúc nào cũng nghĩ đến nàng, nhắc nhở bản thân nhanh chóng vững, sớm ngày đến cưới nàng.
Tiếc là, vẫn mất từng thời gian.”
Trong chốn triều đình sóng gió mịt mù, y chỉ là một kẻ xuất thân hàn vi, bất kỳ chỗ dựa nào.
Y đã chịu bao nhiêu gian khổ mới thể trong hai năm ngắn ngủi, đạt vị trí như ngày hôm nay.
Bàn tay nhanh hơn suy nghĩ, khi kịp phản ứng thì đã áp lên khuôn mặt .
Ta kìm sự chua sót nơi chóp mũi, giọng cũng trở nên nghẹn ngào:
“Cảm ơn đã luôn giữ trong lòng. Ta cứ ngỡ… chúng khó mà gặp .”
Hắn nắm lấy tay , đặt lên môi hôn một cách thành kính.
“Không, dù bao nhiêu năm, dù cách xa bao nhiêu dặm, nhất định sẽ tìm nàng.
“Hiện tại, vị trí Thái phó phu nhân vẫn còn trống, tiểu thư thể thực hiện lời hứa, bù đắp trống ?”
Ta kiễng chân, nhẹ nhàng cắn lên vành tai đã đỏ bừng của .
“Cầu còn .”
Ánh nắng buổi trưa chói chang, tuyết mùa đông đã tan.
Dẫu qua muôn vàn khó khăn, vẫn là… lá thăm thượng thượng của .