Thẻ Đại Cát - Chương 1
1.
Tạ Yến tú cầu lăn đất, như sét đánh, ánh mắt hướng về đầy vẻ tin.
Hắn lấy tinh thần, sải một bước dài, cúi nhặt tú cầu, nhưng một bàn tay thongầy nhanh chóng giành .
Chờ khi thẳng dậy, tú cầu đã vững vàng trong tay thư sinh .
Thư sinh môi đỏ răng trắng, vẻ ngoài nhã nhặn, sở hữu một gương mặt thanh tú.
Giây phút , y dường như dám tin sự thật.
“Cô… cô nương ném cho ?”
Dù lời như , nhưng trong mắt y lấp lánh ánh chờ mong, tựa như bầu trời đầy sáng ngời.
“Làm thể? Tô Tô chỉ là ném lệch tay, vô tình ném nhầm thôi. Tú cầu vốn là dành cho , mau trả đây.”
Tạ Yến đưa tay giành lấy.
giọng trong trẻo của đã vang lên, vượt qua đám , trực tiếp đến tai họ.
“Phải, đúng là dành cho Tống .”
Thư sinh tên gọi Tống An Chi, là dạy học ở tư thục.
Nghe , y nghiêng tránh tay của Tạ Yến, đôi má trắng trẻo thoáng ửng đỏ, nhưng đôi tay vì siết chặt tú cầu mà gân xanh nổi rõ.
Tạ Yến giành hụt, khuôn mặt lập tức sa sầm, ánh mắt xoáy đầy vẻ hiểu và van nài.
“Tô Tô, thể đối xử với như ? Chúng chẳng đã hứa hẹn sẽ bên trọn đời ?”
Ta cụp mắt, bước đến bên cạnh Tống An Chi.
Y tiến lên một bước, thân hình che chắn cho quá nửa.
Cuối cùng cũng ngẩng đầu, giọng điệu phần áy náy.
“Tạ đại ca, hiểu lầm , từ đến giờ chỉ coi như một ca ca mà thôi.”
2.
Kiếp , Tạ Yến cũng từng với như thế.
Sau khi chúng thành thân năm năm, dựa nhà mà vững nơi trấn, chỗ .
Khi , cẩn thận ôm eo một phụ nhân diễm lệ, tay dắt một đứa bé ba bốn tuổi, ánh mắt đầy trìu mến kiều và đứa con.
Còn phụ nhân nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhô lên, nụ dịu dàng.
“A Nhu xin chào tỷ tỷ.”
Ta giật , đánh rơi chén trà, khiến Tạ Yến nhíu mày.
“Tô Tô, nàng cứ giật như thế, thật là thể thống gì.
“Đây là Mạnh Vân Nhu, nàng đã sinh trưởng tử cho , nay mang thai, thể để nàng chịu khổ bên ngoài nữa.
“Vì hài tử, nâng nàng làm bình thê.”
Đó là lần đầu tiên rõ mà đã yêu hơn mười năm, cạnh gối .
Hắn là kẻ tâm cơ thâm trầm, cũng nhẫn nhịn hơn .
Sau khi lợi dụng cha từng bước thăng tiến, ngần ngại đâm một nhát chí mạng.
Ta điên cuồng chất vấn vì đối xử với như .
Hắn chỉ đáp nhàn nhạt, trong giọng còn thoáng chút ngậm ngùi.
“Ai bảo nàng thành thân đã lâu mà vẫn con chứ? Tạ gia là vọng tộc, làm thể tuyệt hậu? Huống chi, luôn coi nàng như , lấy nàng chẳng qua là bất đắc dĩ.”
Sau mới biết, thì năm năm khi thành thân, bụng vẫn động tĩnh gì, tất cả đều do bí mật sai hạ nhân bỏ thuốc tránh thai đồ ăn của .
Hắn tính toán đến , chỉ để đường đường chính chính đón trong lòng về.
3.
Cha ngày từng giang hồ, nhờ vận tải đường thủy mà phát đạt, cũng tích lũy phong thái hào sảng.
Ngài và mẹ nên duyên từ một cuộc chiêu thân bằng tú cầu, chỉ tiếc mẹ mệnh bạc, qua đời lâu khi sinh .
Cha yêu mẹ .
Có lẽ vì để tưởng nhớ, nên cũng chọn chồng bằng cách ném tú cầu.
Đương nhiên, ông biết rõ đối với Tạ Yến tình sâu nghĩa nặng, sớm đã sắp đặt mọi chuyện, việc ném tú cầu chẳng qua chỉ là một nghi thức.
Mọi xung quanh cũng ngầm hiểu trong lòng.
Những đến dự đều ngầm hiểu trong lòng, ai dám tranh giành tú cầu với Tạ Yến.
Bởi thế, Tạ Yến mới tự tin như , chắc chắn rằng sẽ ném tú cầu cho .
Hắn vốn xuất thân từ gia đình quý tộc sa sút, lưu đày đến đây vì phạm tội. Không gia sản, chẳng quyền thế, chỉ còn sót chút kiêu hãnh của ngày xưa.
Đối với mà , là trèo cao.
Tạ Yến diện mạo xuất chúng, thêm đó là khí chất cao quý bẩm sinh, lòng các nữ tử nơi thị trấn nhỏ .
Trước đây, thật sự ngốc nghếch, dù luôn tỏ vẻ cao ngạo, vẫn chẳng thể kiềm lòng, cứ đuổi theo bóng lưng . Chỉ vì những hành động đôi chút khác biệt dành cho mà vui sướng tự đắc.
Nay đã trải qua hai kiếp, làm thể hiểu rõ…
Một , dù đến , nếu trái tim đặt nơi , thì để làm gì?
Ta hồn, ngẩng đầu gương mặt tái nhợt của Tạ Yến, ánh mắt chẳng chút lưu luyến, liền , nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Tống An Chi.
“Tống , gia phụ mời ngài trong để bàn chuyện.”
4.
Tống An Chi theo , bước chân căng thẳng đến mức khẽ run rẩy.
khi trông thấy cha , y nở nụ ôn hòa, cúi hành lễ.
“Tại hạ là Tống An Chi, bái kiến Cố lão gia.”
Cha vuốt râu, ánh mắt đánh giá y hồi lâu.
Lúc , Tống An Chi đã lấy dáng vẻ ung dung, ngẩng đầu ưỡn ngực, phong thái nhẹ nhàng tựa mây trôi, thậm chí chẳng chút cau mày.
Nếu thấy khớp tay y siết chặt đến tái nhợt trong tay áo, suýt nữa nghĩ rằng y thật sự bình tĩnh như bề ngoài.
Cha ngắm nghía y một hồi, bật lớn, gật đầu :
“Được, lắm! Dưới ánh nghiêm khắc của lão phu mà vẫn vững vàng hoảng loạn, đứa trẻ tâm tính kiên định!”
Cha , từng vang danh giang hồ, hiện nắm giữ mạch vận tải đường thủy quan trọng ở thị trấn nhỏ , dĩ nhiên nhân vật dễ đối phó.
Ông kính trọng chỉ vì giữ nghĩa khí, mà còn bởi danh tiếng lạnh lùng, quyết đoán.
Thật lòng mà , một dạy học như Tống An Chi, khí thế của cha làm cho mềm nhũn chân, thực sự y bằng con mắt khác.
Kiếp , tuy và y từng chút dây dưa, nhưng khi thành thân, mối quan hệ giữa chúng cũng sâu sắc, mà cũng chẳng hiểu gì nhiều về y.
Khi mới đến trấn Tuế An, Tống An Chi từng đói lả bên vệ đường.
Lúc đó, đã giúp y một bữa cơm, âm thầm tiếp tế, còn giúp y kiếm công việc dạy học tại tư thục.
Ta nghĩ rằng, sách phần lớn đều lòng tự tôn cao, nên bao giờ nhắc đến việc từng giúp đỡ y.
Kiếp , khi Mạnh Vân Nhu – trong lòng của Tạ Yến – hại chết, chính Tống An Chi là lo liệu hậu sự cho .
Khi , y vốn đã rời trấn Tuế An từ lâu, đã yên lập nghiệp nơi kinh thành.
Không hiểu vì , y xuất hiện tại trấn nhỏ biên cương , như thể vì mà trở về.
Ta vẫn còn nhớ dáng vẻ y mộ, khi đốt vàng mã.
Lông mày khẽ nhíu, vẻ mặt lãnh đạm, chỉ thấy y từ trong lòng lấy một vật nhỏ hình dạng túi thơm, áp ngực, khẽ thở dài, tựa như mang nỗi niềm khó tả.
“Ta cứ nghĩ, nàng gả cho sẽ hạnh phúc, rốt cuộc là đã sai…”
ở , rõ.
Còn trong túi thơm chứa gì, cũng chẳng thấy .
Bởi vì linh hồn lúc một ánh sáng mạnh mẽ cuốn , khi mở mắt, đã trở ngày tuyển phu ném tú cầu.
Tống An Chi xưa nay là ôn hòa như ngọc, tranh với đời. Nếu kiếp bàn đến chuyện yêu đương, cùng y trải qua quãng đời còn , cũng là một lựa chọn tồi.
5.
Cha đang lớn, chợt ngừng , đầu với vẻ mặt hồ nghi.
“Khuê nữ ngoan, con thật sự chọn ? Không con…”
Câu dang dở, dù thốt , cũng hiểu trong lòng.
Ý cha là hỏi, chẳng luôn thích Tạ Yến ? Hôm qua còn bám lấy cha, nhắc nhắc rằng việc ném tú cầu thể xảy sai sót.
Vậy mà hôm nay, chính chủ động đổi ?
“Khuê nữ, dù cha mấy xem trọng tiểu tử đó, nhưng chuyện hôn nhân trò đùa. Con thể chỉ vì cha thích mà ép bản thân chọn khác.”
Ta bật thành tiếng.
Cha yêu thương như mạng, việc gì cũng vì mà đặt lên hàng đầu.
Dù cha luôn mắt Tạ Yến, cho rằng chỉ vẻ bề ngoài, lương duyên .
chỉ cần thích, cha vẫn ngần ngại giúp đỡ .
Kiếp , khi cha qua đời, quyền lực trong tay cha đều rơi tay Tạ Yến.
Ngẫm , việc cha đột ngột liệu cũng là do Tạ Yến bày mưu?
Dù thế nào, kiếp , chỉ bảo vệ bản thân, mà còn bảo vệ cha , tuyệt đối để bi kịch tái diễn.
Ta chạy nhanh đến bên Tống An Chi, nghiêng đầu nét mặt thanh tú ôn hòa của y, nghiêm túc với cha:
“Tống tài mạo song , tính tình điềm đạm. Nếu kiếp nhất định chọn phu quân, nữ nhi nguyện ý ở bên , tuyệt đối do ép buộc.”
Nói xong, chợt nhớ đến việc xảy quá đột ngột, tuy biết vì hôm nay y xuất hiện, nhưng vẫn nên hỏi ý kiến của y một lần.
Dẫu , hôn sự chuyện một thể quyết định.
Chợt nhận sự liều lĩnh của bản thân, mặt nóng bừng, giọng cũng trở nên lắp bắp.
“Tống… Tống , chuyện đột ngột, kịp hỏi qua suy nghĩ của ngài. Dù ngài đã bắt tú cầu, nhưng nếu ngài thành thân với , chuyện cứ coi như bỏ qua.”
Nói đến đây, liếc cha, nhấn mạnh thêm:
“Hôn nhân là đại sự, Tống cần e ngại bất kỳ ai.”
Ta chậm rãi khuyên nhủ, ý ngầm y thể từ chối cuộc hôn nhân . Ta cam đoan cha sẽ vì thế mà trách phạt y.
Đến tận lúc , trong lòng vẫn mong y sẽ từ chối.
Dẫu giữa và y tình cảm nền tảng, nếu miễn cưỡng gắn bó, chẳng sẽ thêm một đôi vợ chồng oán hận ?
ánh mắt y khẽ dao động, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang kéo vạt áo của , đặt lòng bàn tay .
Y cúi đầu chào cha , lần khom sâu đến mức gần chạm đất:
“Có thể cưới Cố tiểu thư làm thê tử, Tống mỗ thật là tam sinh hữu hạnh.”
Trước phản ứng của y, thoáng ngỡ ngàng.
cha thì bật lớn, với ánh mắt như :
“Hai đứa bắt đầu từ khi nào ?”
Cha với vẻ mặt đầy trêu chọc, gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
“Được lắm, so với tiểu tử Tạ Yến , Tống hợp ý hơn nhiều. Hôn sự , đồng ý.”
Tống An Chi khẽ thở phào, ánh mắt dịu dàng đến mức như nhỏ nước.
Trong mắt y dường như chứa đựng những cảm xúc sâu sắc, khiến trong chốc lát hiểu , nhưng khỏi đỏ mặt vô cớ.
Khi bầu khí trong phòng đang hòa hợp, bỗng vang lên một giọng đầy bất hòa.
“Ta đồng ý!”