Thay Trời Hành Đạo - Chương 5
15.
Giờ phút này, giống như những gì bọn họ từng làm…
Ta thấy chúng sinh… tất cả cỏ cây.
Dường như bên dưới không phải người mà là từng đống bùn nhão.
Ánh sáng chiếu đến đâu, tiếng khóc than vang ngập đất trời.
Ta không biết những người cao cao tại thượng kia khi nhìn ta người đầy vết thương ở trên hình đài có phải cũng không cảm xúc như ta lúc này không.
Nhìn một đệ tử vụng trộm chạy trốn lại bị túm lại, ta thậm chí còn cảm thấy buồn cười.
Những người đần độn kia cuối cùng cũng ý thức được ánh mắt thiển cận rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.
Vì mấy cái pháp bảo, vì mục tiêu đánh bại tông Đạo Chân mơ hồ kia mà bọn họ ném đi cơ nghiệp tông môn đã xây dựng ngàn năm của mình!
Sau khi một kiếm chém trưởng lão thứ ba làm đôi, Thương Hải tùy ý lau vết máu trên tay: “Các ngươi… đúng là vô dụng thật.”
Rắn mất đầu, các đệ tử còn lại bắt đầu quỳ xuống xin hàng.
“Sư tôn đã chết, chúng ta không đánh!”
“Van cầu ngươi, đừng giết chúng ta… Ngươi đi giết Minh Tiêu đi! Hắn ta mới là kẻ cầm đầu!”
Nhưng lúc này đột nhiên mí mắt ta lại không ngừng nhảy, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an.
Một giây sau, Minh Tiêu từ dưới đất bò dậy, hắn ta đột nhiên đưa hai tay lên kết ấn, ngâm nga một chú thuật từ xa xưa!
“Lấy chúng đệ tử hiến tế, triệu hoán…”
“Nghịch thiên nhi hành, cùng ta… tru thiên!”
Những đệ tử còn lại lập tức khô héo với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được!
Minh Tiêu hấp thu tất cả sinh mệnh ủng hộ mình, triệu hoán chú thuật thượng cổ để tru sát Thiên Đạo!
Ta cao giọng hét lớn.
Nhưng giọng của Minh Tiêu đã lấp kín giọng ta:
“Muốn thành Thiên Đạo, cần tích cốc, tu thân, thề vì thiên hạ.”
“Đó là ấn ký trong máu ngươi, chỉ cần vẫn còn ấn ký thì ngươi chắc chắn sẽ chết dưới tru thiên!”
Quả cầu ánh sáng màu đỏ chói mắt lập tức đánh về phía Thương Hải!
Lúc Minh Tiêu nói những lời này, giọng nói của ta đã biến mất.
Nếu như lúc này có ai đó không nhìn Minh Tiêu mà nhìn ta và Thương Hải.
Sẽ phát hiện chúng ta…
Đang cười.
Quả cầu ánh sáng lao đến với tốc độ hủy trời diệt đất, nó bao lấy Thương Hải, sau đó từ từ biến mất.
Thương Hải không nhúc nhích đứng đó.
Không tổn hại chút nào.
Trưởng lão tông Đạo Chân lùi về sau ba bước, vẻ mặt hoảng hốt.
Cuối cùng Minh Tiêu cũng sụp đổ.
Hắn ta dùng kiếm chống đỡ cơ thể, ánh mắt ngây ngốc, lẩm bẩm không ngừng: “Tại sao lại có thể như vậy… không thể nào…”
Trưởng lão tông Đạo Chân và nữ sư tổ tông Thanh Nhan lúc này cũng tìm được cơ hội để nhặt nhạnh chỗ tốt.
Kiếm nặng như núi, tóc đen hóa biển.
Minh Tiêu lập tức bị hạ gục.
Vẻ mặt trưởng lão tông Đạo Chân vẫn chưa hết hoảng sợ.
Nữ sư tổ Thanh Nhan cũng đã nhanh chóng khôi phục như bình thường, thậm chí nụ cười của nàng ấy còn có chút kiêu ngạo: “Sau này địa bàn tông Lăng Tiêu thuộc về tông Thanh Nhan chúng ta, pháp bảo về tông của ngươi, được không?”
Trưởng lão Đạo Chân chấp nhận.
Không phải ngầm thừa nhận mà hiện tại ông đã không có tâm trí đi chia của nữa.
Ông quay đầu hỏi Thương Hải:
“Vì sao tru thiên không có tác dụng với ngươi?”
Thương Hải không muốn trả lời ông ấy.
Ta lên tiếng: “Trưởng lão từng nghe qua câu, bỏ đao xuống thì kẻ giết người cũng hóa Phật chưa?”
Người cả đời lương thiện cẩn trọng, đau khổ tu hành, chịu Thiên Lôi để lịch kiếp, dùng thời gian, máu và mồ hôi từ từ nâng cao thực lực như ta, có một số vị trí dù có cố cả đời cũng không thể với được.
Nhưng kẻ ác…
Chỉ cần bỏ đao giết người xuống là có thể thành Phật.
Đương nhiên, tiền đề là một kẻ ác vô cùng lợi hại.
Thương Hải đồ sát, không tích cốc, không tu thân, cũng không vì thiên hạ.
Hắn là tiên là ma, vừa chính vừa tà, hắn khác tất cả mọi người.
Không có người nào có thể trói buộc hắn.
Ngoại trừ.
Ta.
Có lẽ tru thiên có thể tiêu diệt được Thiên Đạo.
Nhưng… tuyệt đối không phải Thương Hải!
Trưởng lão tông Đạo Chân ngẩn người.
Mà nụ cười của nữ sư tổ cũng từ từ biến mất, cuối cùng nàng thở dài một tiếng.
Nàng nói một câu mà ta nghe không hiểu:
“Nếu như hắn cũng có thể thế này… thì sẽ không rơi vào tình cảnh hài cốt cũng không còn.”
Nhưng chuyện cũ của nàng không liên quan đến chúng ta.
Thương Hải đột nhiên hỏi nữ sư tổ: “Sau này nơi này do ngươi tiếp quản đúng không?”
Nữ sư tổ gật đầu.
“Vậy thì cho ta mượn bãi đất trống trước tòa dụng hình chút đi.”
16.
Minh Tiêu không bị trói trên giá hành hình ta ngày đó.
Thương Hải nói hắn ta không xứng.
Hắn dùng linh lực của mình phong bế kinh mạch của Minh Tiêu, biến hắn ta thành phế nhân.
Sau đó hắn mang Diêu Hoa đã khô héo ở nhân gian về.
“Phu thê các ngươi tương ái tương sát đi.”
Thương Hải ném cho mỗi người một cây chủy thủ: “Ai rút gân lột da cạo xương đối phương trước sẽ thắng, bên tháng sau khi trải qua mười kiếp làm súc sinh vẫn có thể làm người.”
“Người thua… vĩnh viễn, mỗi lần chết đều sẽ bị rút gân lột da cạo xương, bị nấu lên mà chết.”
Thương Hải quả nhiên rất biết cách nắm giữ lòng người.
Diêu Hoa đã chịu hết cực hình ở nhân gian run rẩy nhặt chủy thủ lên nhưng cũng không xuống tay trước.
Nàng ta xoay người hỏi ta: “Ta muốn hỏi ngươi một câu.”
“Nếu như lúc trước ta cầu xin cho ngươi thì có phải tất cả sẽ không xảy ra không?”
Ta cười.
Ai cũng có ảo giác này.
Cảm thấy như lúc trước ta chọn một con đường khác thì có phải sẽ dừng được cương trước bờ vực không?
Nhưng là ai khiến ngươi có ảo giác đó vậy, khiến ngươi cảm thấy chọn con đường khác sẽ là con đường đầy hoa?
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Vĩnh viễn không nên tưởng tượng con đường ngươi không chọn.
Vì tính cách của ngươi… căn bản sẽ không chọn một con đường khác.
Nhưng ta nói mấy lời này với nàng ta để làm gì chứ?
Ta lạnh nhạt nói: “Ra tay đi. Muốn ta dạy ngươi cắt ở đâu tốn ít sức nhất sao?”
17.
Ta cố kiềm chế cảm giác buồn nôn.
Minh Tiêu và Diêu Hoa không có linh lực, hai người bọn họ gần như chặt đối phương thành thịt ướp.
Nói thật, ta không ngờ Diêu Hoa sẽ thắng.
Cũng đúng, một phụ nhân tham sống sợ chết sống mấy chục năm ở nhân gian và một tiên tôn luôn sống trong an nhàn sung sướng đánh nhau.
Chỉ bàn đến sức lực thì Minh Tiêu đã không thể đánh lại Diêu Hoa.
Không biết Minh Tiêu có nghĩ đến chuyện mình sẽ chết như thế này không.
Bị vị hôn thê của mình đâm ngàn nhát mà chết.
Cuối cùng Diêu Hoa nằm rạp trên mặt đất, máu dưới thân chảy không ngừng, cả người bị đâm nát, không còn chỗ nào lành lặn.
Đã từng ba lần nhảy Tru Tiên Đài, giận dữ vì hồng nhan, cuối cùng lại không bằng một hi vọng luân hồi xa vời.
Cũng đúng, hai người họ vốn dĩ cũng không phải chân ái của nhau.
Nàng ta hỏi: “Có thể bỏ qua cho ta không?”
Thương Hải vươn tay về phía Diêu Hoa.
Ánh mắt nàng ta sáng lên, cố gắng chống đỡ cơ thể, muốn đáp lại hắn.
Một giây sau, bàn tay Thương Hải xuyên qua lồng ngực Diêu Hoa… lôi tiên cốt của nàng ta ra!
Nói đúng hơn là tiên cốt của ta.
“Ngươi giữ đủ lâu rồi, nên trả lại nó cho chủ nhân chân chính đi.”
Diêu Hoa còn chưa kịp nói gì, Thương Hải đã không chút kiên nhẫn phất tay: “Toàn bộ đều vĩnh viễn vào kiếp súc sinh.”
Ánh sáng trong mắt Diêu Hoa thậm chí còn chưa tắt hết cả người đã bắt đầu tan biến.
Câu cuối cùng nàng ta hét lên là:
“Ngươi không giữ chữ tín!”
Ta trả lời nàng ta.
Ta nói: “Người bất tài thì vô dụng.”
“Các ngươi vô dụng.”
Thương Hải lấy đi khí vận còn sót lại của bọn họ, ta nhìn nàng ta lần cuối:
“Đây là… Thiên Đạo của các ngươi.”
18.
Sau khi lấy lại được tiên cốt, Thương Hải dùng pháp khí tốt nhất để hỗ trợ, cuối cùng ta cũng có thể tái tạo được thân thể.
Ba hồn bảy phách vẫn còn tổn thương, nhưng từ từ bồi dưỡng thì có thể khôi phục lại như cũ.
Thứ mà cây hải đường như ta không sợ nhất chính là thời gian.
Thương Hải… còn thảm hơn ta.
Hắn lại bị Thiên Lôi đánh.
Sát nghiệp đại giới.
Lần này ta nói cho hắn một cách, hấp thu sức mạnh của tru thiên để chống lại Thiên Lôi, ít nhất như vậy có thể bảo vệ ba hồn bảy phách.
Nói cho cùng, Thương Hải mạnh đến mức làm Thiên Đạo thì ngoài Thiên Lôi ra cũng không còn cách nào để trị hắn.
Nhưng Thương Hải nói diễn cho bên ngoài xem thì vẫn cần làm nên cơ thể bị tổn thương không ít.
Ta rất đau lòng.
Hắn xoa đầu ta nói: “Hải Đường, như vậy sau này chúng ta mới có thể yên bình.”
“Ta cũng không muốn mỗi ngày giết kẻ theo đuôi phía sau.”
Cũng may, mặc dù hồn phách cần điều dưỡng nhưng ta có hai tay khỏe mạnh, có thể nấu mì.
Ta mở vung nồi nước nóng, sương mù mờ mịt.
“Sau này để ta nuôi ngươi nha.”
“Ngươi có muốn ăn mì không? Đã nhiều năm trôi qua, tay nghề của ta tiến bộ rất nhiều đó!”
19. Ngoại truyện
Mấy ngày nay Hải Đường rất phiền lòng.
Trải qua nhiều chuyện như vậy rồi sao tiểu đệ đệ mấy ngàn tuổi vẫn không thận trọng như vậy chứ!
Hôm nay ra ngoài làm việc, có một tiểu công tử nhà quan nhìn nàng nhiều thêm vài lần, trêu chọc mấy câu.
Thương Hải lập tức nói muốn móc mắt cả nhà người ta!
Lục Hải Đường kéo tay hắn nửa ngày, cộng với việc đồng ý đến Ma giới chơi mấy ngày với hắn, hắn mới bỏ dao phay xuống.
Tất cả đã qua, nàng không muốn trên lưng Thương Hải có thêm sát nghiệp nào nữa.
Nhưng rõ ràng Thương Hải không nghĩ vậy.
Chỉ cần có người muốn làm Lục Hải Đường tổn thương, hắn sẽ muốn diệt cửu tộc của đối phương.
Chuyện khiến Lục Hải Đường nhức đầu nhất trong mấy năm qua là suy nghĩ cách sửa đổi tính của Thương Hải.
Nhưng nàng không ngờ, trên thế giới này có rất nhiều người chán sống.
Tu mấy trăm năm mới có một đời vinh hoa phú quý nhưng lại không biết quý trọng.
Công tử nhà quan kia phái người đến, một khăn tay tẩm thuốc, một chiếc dây thừng, trói Lục Hải Đường mang đi!
Trong giây phút đó, Lục Hải Đường nghĩ thầm, xong.
Lần này Thương Hải lại phải chịu Thiên Lôi rồi.
Lúc nàng dùng chút pháp thuật ít ỏi của mình để cởi trói, Thương Hải cũng đã đuổi đến.
Thế là trước khi Thương Hải ra tay, Lục Hải Đường đã…
Chém xuống trước.
Biến công tử kia thành thái giám.
Tên công tử bột kia sẽ không biết nàng làm vậy để cứu mạng cả nhà hắn ta.
Thương Hải ở sau lưng Lục Hải Đường không nói một lời, hắn yên lặng trói đám người kia lại treo lên mái hiên.
Lúc này đột nhiên Lục Hải Đường cảm thấy không thay đổi cũng không sao.
Dù sao… Thương Hải vốn là người như vậy.
Tính cách như vậy mới có thành tựu ngày hôm nay.
Huống hồ vẫn còn nàng mà.
Lục Hải Đường nàng cũng đâu thay đổi chút nào!
Hai người không nói một lời về nhà.
Sau đó đồng thanh lên tiếng: “Ta…”
Lục Hải Đường cười: “Thương Hải, ngươi nói trước đi.”
Thương Hải có chút ngại ngùng gãi đầu.
“Ta muốn nói… thật ra không giết người cũng không có khó chịu như vậy.”
“Sau này… ngươi nói gì ta cũng nghe hết.”
Lục Hải Đường nghiêng đầu: “Thật sao?”
Vẻ mặt Thương Hải vô cùng nghiêm túc: “Thật.”
Lục Hải Đường lập tức nở nụ cười.
Nàng xoa cằm hắn: “Nào, gọi một tiếng tỷ tỷ cho ta nghe.”
Thế là, sắc mặt của người nào đó từng làm Thiên Đạo đen lại.
[Hết]