Thay Đổi Vận Mệnh - Chương 2
4
Phu quân mà ta gả là nhi tử độc nhất của Quốc công phủ, Hạ Kỳ.
Kiếp trước ta chỉ ở nhà mẹ đẻ gặp qua hắn vài lần, bất quá hắn ở kinh thành lại người người biết rõ, nổi danh là hoàn khố
Cố Âm Uyển vì lấy lòng Hạ Kỳ, sau khi cưới nàng ta mặc kệ hắn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, thậm chí giúp hắn lừa trên gạt dưới, cho nên Quốc công phu nhân đối với nàng càng thêm bất mãn .
Về sau Tô Trạm muốn người, Quốc công phu nhân không chút do dự liền đem người nộp ra.
Xem ra ta muốn có chỗ đứng tại quốc công phủ, vẫn là phải đạt được sự tán thành của các trưởng bối.
Cửa phòng tân hôn được mở ra, ta nghe được có tiếng người loạng choạng bước vào .
” Các ngươi đừng đi! Tiếp tục uống!”
Khăn trùm đầu bị xốc lên, công tử đầu đội ngọc quan, môi hồng răng trắng, đỏ mặt cúi người nhìn chăm chú ta .
“Không đúng, nàng cùng nữ nhân trong bức họa bà mối cho ta dáng dấp không giống!” Hạ Kỳ cười ngây ngô, “Nàng xinh đẹp hơn, tựa như tiên tử trên trời.”
Ta ở trong lòng thầm mắng một tiếng, đồ ngốc.
“Ta không tính là thần tiên, bất quá ta xác thực có biết chút thuật tiên đoán, tham ngộ phá thiên cơ.”
“Tiểu gia nhìn rất dễ bị lừa à?”
Ta ra vẻ thần bí nói: ” Phu quân chỉ cần sai người chuyển mấy vạc nước đến từ đường chờ đợi là biết ngay.
Hạ Kỳ mặc dù đối với ta nửa tin nửa ngờ, nhưng hắn vẫn sai người đi chuyển vạc nước.
Ngay thời điểm vạc nước vừa mới lấp đầy, hạ nhân liền tới hồi bẩm nói từ đường hoả hoạn, Hạ Kỳ tranh thủ thời gian mang người đi cứu lửa .
Quốc công phủ tài đại khí thô, để chúc mừng tân hôn, pháo hoa đã được bắn suốt đêm như không cần tiền.
Tia lửa bay đến trên nóc nhà từ đường, trong nháy mắt lửa nổi lên.
Kiếp trước từ đường Hạ gia cũng gặp một trận đại hỏa, đem tất cả bài vị tổ tông đốt cháy hoàn toàn, lúc đó có tin đồn truyền ra hôn sự này không tốt, khiến cho tổ tông tức giận .
Cố Âm Uyển vì thế trong một thời gian dài không ngẩng đầu lên được.
Hạ Kỳ trở về rất nhanh, vừa vào cửa liền bịch một cái quỳ gối trước mặt ta.
“Nương tử! Nàng thật đúng là thần tiên!”
May mà ta đã để bọn hắn chuẩn bị sẵn vạc nước, thế lửa vừa lên liền bị dập tắt, từ đường bình yên vô sự, thậm chí còn không kinh động đến phu thê quốc công gia.
Ta đem hắn kéo lên, trấn định tự nhiên gật đầu, tùy ý nhéo nhéo đầu ngón tay, chậm rãi nói: “Kiếp nạn này đã hóa, quốc công phủ sau này mọi sự đều sẽ thuận lợi, nhưng phu quân chàng ……”
Hạ Kỳ khẩn trương nuốt nước miếng một cái .
“Ba năm sau phu quân sẽ có kiếp nạn, bất quá chỉ cần chàng chịu nghe ta, ta nhất định sẽ giúp chàng gặp dữ hóa lành.”
“Ta đều nghe nương tử!”
Ta không nhịn được cười khi nhìn vào ánh mắt của hắn, may mắn Hạ Kỳ là một tên bất tài vô học, nếu không ta thực sự rất khó lừa hắn.
Ta ngồi chéo chân, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía hắn .
“Đầu tiên, đem cái lồng dế ném đi, từ mai bắt đầu đọc sách.”
Hạ Kỳ khóc không ra nước mắt, nhỏ giọng lầm bầm: “Nếu ta dụng công đọc sách, chắc chắn sẽ bị những huynh đệ kia xem như trò cười.”
“Thật sao? Nếu ta không nghe lầm, Võ Trạng Nguyên được đề tên hôm nay, hình như chính là hảo huynh đệ của chàng, Hoắc công tử.”
“Hoắc Thừa Đức, tên khốn này!”
Ta nói Hạ Kỳ đọc sách, cũng không phải thật sự trông cậy vào hắn khảo thủ công danh, dù sao hắn có tước vị, coi như cả một đời không tiến bộ cũng áo cơm không lo.
Điều ta muốn, là để những người trong Quốc công phủ nhìn rõ lập trường của ta .
Ngầy đầu tiên sau tân hôn, sau khi bái tạ phụ mẫu, Hạ Kỳ liền bị ta kéo đến thư viện đọc sách, hắn đối với việc này giận mà không dám nói gì .
Buổi chiều quản gia liền đem sổ sách cùng chìa khoá đến, nói đây là ý của quốc công phu nhân, bà ấy đã đem quyền quản gia giao cho ta .
Bước đầu tiên của kế hoạch, tại quốc công phủ giành được một chỗ đứng, coi như thuận lợi .
Nhưng ta sẽ không cả một đời đợi ở chỗ này, ta muốn tranh thủ thời gian vì bước kế tiếp mà chuẩn bị .
5
Ba ngày lại mặt, Hạ Kỳ từ sớm đã chuẩn bị trọng lễ, cùng ta về nhà ngoại lại mặt.
Sau tân hôn chúng ta vẫn chưa viên phòng, ta khuyên bảo hắn trước đại kiếp nhất định phải thu lại tâm tư nam nữ.
Cho nên hắn đối với ta, ngược lại là tôn trọng nhiều hơn tình ý phu thê.
Hẻm nhỏ bị những chiếc xe ngựa chở đầy quà biếu của phủ Quốc công khiến cho chật chội vô cùng, ta nhìn thôi cũng thấy đau đầu.
Nếu số tiền này, đều tiến vào túi bên eo của ta tốt biết bao nhiêu.
Xe ngựa Tô Gia là của hồi môn của Cố Âm Uyển, ngay cả mã phu đều không có, vẫn là Tô Trạm tự mình đánh xe đến .
Cố Âm Uyển thân mật kéo tay Tô Trạm bước xuống xe, khắp khuôn mặt đều là nụ cười hạnh phúc.
Đại phu nhân nhìn qua ta cùng Cố Âm Uyển một lúc lâu, cuối cùng hướng ta đi tới, nắm lấy bàn tay đang đeo chiếc vòng vàng của ta.
Hai vị con rể cùng nhau chào hỏi Hầu gia cùng Đại phu nhân.
Tô Trạm dung mạo ngày thường vô cùng tốt, dù cho xuyên áo vải cũng ngăn không được khí chất thanh quý quanh thân.
Trước khi biến thành kẻ điên, hắn vẫn luôn có dáng vẻ quân tử ôn nhu.
Đại phu nhân từ ái nhìn về phía Hạ Kỳ, có chút lo lắng nói: “Nữ nhi này của ta cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn, sợ chọc đến quốc công phu nhân không vui, còn xin cô gia đừng trách tội.”
Hạ Kỳ phản ứng rất nhanh: “ Nhạc mẫu đừng nói vậy? Mẫu thân ta đặc biệt thích nương tử, tân hôn ngày đầu tiên liền đem quyền quản gia cho nàng, bây giờ trong phủ trên dưới đều nghe nàng.”
“Cái gì, bọn họ đem quyền quản gia giao cho ngươi!” Cố Âm Uyển âm thanh bén nhọn , đặc biệt gay gắt.
Kiếp trước mãi cho đến khi chết, Cố Âm Uyển đều không lấy được quyền quản gia của phủ Quốc công .
Quốc công phu nhân khi đó chắc lo lắng đem quyền quản gia giao cho nàng ta, nàng ta sẽ dung túng Hạ Kỳ đến vô pháp vô thiên.
Đại phu nhân bất mãn trừng mắt liếc Cố Âm Uyển, nàng ta chỉ có thể không cam lòng cúi đầu xuống .
“Dựa vào cái gì……” Cố Âm Uyển nhỏ giọng nói thầm .
Đại phu nhân cùng kiếp trước đồng dạng, trực tiếp không để mắt đến Tô Trạm, ngay cả câu chào hỏi cũng không có.
“Được rồi, Các con đi dạo trước đi, tối nay lại đến ăn cơm.”
Hậu viện Hầu phủ có nuôi một ao cá chép, Hạ Kỳ lúc đến liền lẩm bẩm muốn đi nhìn, ta thấy đến lúc khai tiệc vẫn còn sớm liền để hắn đi tới phía sau viện đi dạo.
Ta một mình đi đến phòng ở trước kia, ai ngờ trên đường gặp được vị khách không mời mà đến.
Tô Trạm.
Hắn giống như đã ở sẵn đó chờ ta, cười như không cười nhìn ta chằm chằm .
“Tô mỗ không phải loại người ỷ mang ân liền bắt người báo, sở dĩ tới cửa cầu hôn, cũng là vì cô nương.”
Ta sợ hãi nhìn bốn phía, sợ sẽ bị người bên ngoài nghe thấy.
Tô Trạm điên rồi phải không, thân phận ta bây giờ là em vợ của hắn, hắn còn dám tới câu dẫn ta ?
Nửa năm trước hắn ngẫu nhiên gặp nữ quyến hầu phủ đi thắp hương, nhìn thấy ta đứng tại nơi khuất sau đám người, liền cảm thấy ta cùng hắn đồng bệnh tương liên, đều bị người ta khinh thị khi nhục.
Hắn muốn cứu ta.
“Chỉ là Tô mỗ không hiểu, vì sao Hầu phủ đích nữ lại biến thành cô nương?”
Ta hời hợt nói: “Hôn ước này là phu nhân của ngươi đích thân chọn, ngươi nên hỏi nàng đi.”
Nói xong liền không để ý đến hắn nữa, trực tiếp rời đi.
Nhưng ta vừa mới ra khỏi viện tử, chân liền run lẩy bẩy, đứng không vững, hai tay đỡ lấy tường .
Lần nữa trực diện đối mặt với tên điên này, ta thực sợ hãi.
“Nương tử, nàng sao vậy, là ai khi dễ nàng?” Hạ Kỳ không biết từ nơi nào xuất hiện, vội vàng đỡ lấy ta.
Hắn nhìn về phía sau ta thăm dò, cũng không biết có nhìn thấy Tô Trạm hay không.
Ta lấy cớ nói mới vừa rồi bị mèo hoang hù dọa, cuống quít lôi kéo Hạ Kỳ rời đi .